Lâm Mạn Ninh nhìn anh:“Chú có thể đừng biến thái kiểu này không? Mặt dày hơn cả tấm đệm này.”
Hắc Bạch Lam mỉm cười, anh xoay người nằm đè lên thân thể cô, Lâm Mạn Ninh nhất thời không tiếp ứng được, tay đặt chắn ngay ngực anh.
- “Hắc biến thái, chú muốn làm gì?”
Hắc Bạch Lam sờ nhẹ tóc cô:“Bảo bối, một đêm tuyệt vời như vậy mà em không muốn nhắc tới sao? Em có muốn chúng ta thử lại lần nữa không?”
Lâm Mạn Ninh quay đầu sang một bên:“Chú tự đi mà thử, tránh ra, tôi đói ròi, muốn đi ăn sáng.”
- “Tôi cũng chưa ăn sáng, vậy tôi sẽ “ăn” em, rồi lát nữa em đi ăn sáng.” Anh nói.
Lâm Mạn Ninh trợn mắt, quy định kiểu quái gì vậy chứ? Hắc Bạch Lam nhanh chóng áp mói mình lên môi cô.Chiếc lưỡi của anh tách cánh môi của cô ra, lưỡi anh nhẹ nhàng ma sát lưỡi cô.
- “Ưm..ưm..ưm..” Lâm Mạn Ninh khẽ đẩy ngực anh, nhất quyết không chịu hợp tác.
Hắc Bạch Lam vẫn kiên trì dây dưa cùng lưỡi cô, một tay anh đặt xuống hông cô khẽ xoa nắn, dần rà nụ hôn trở nên nóng bỏng, Lâm Mạn Ninh đã khống còn kháng cự, cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh.
Hôn đến ngộp thở anh mới buông đôi môi cô ra, Lâm Mạn Ninh ra sức hít thở khiến cho bầu ngực phập phồng, Hắc Bạch Lam khẽ nuốt nước bọt rồi cởi chiếc cúc áo của cô ra.
Hai chiếc cúc đầu được mở ra, bầu ngực căng tròn của cô hiện ra trước mặt anh, chúng bị lớp áo trong khống chế nhìn thật dễ thường, anh kéo chiếc áo trong xuống, hai đầu ngực hồng hào hiện ra.
- “Bảo bối, chúng đẹp quá.” Anh khẽ nói, giọng trầm thấp.
Lâm Mạn Ninh nhắm mắt lại, Hắc Bạch Lam cúi đầu xuống mút nhẹ ngực cô. Đầu ngực bị lưỡi anh chà sát nhanh chóng nở rộ lên, Lâm Mạn Ninh ưỡn cong người.
- “A..a..ư...a...”
Hắc Bạch Lam thở dốc, một tay lần mò xuống chiếc váy cô, kéo cao chiếc váy lên, vùng thịt hồng hào lấp ló sau lớp quần mỏng màu trắng.
Thật là muốn lấy mạng anh, miệng vẫn tiếp tục ngấu nghiếng bộ ngực cô, một tay anh vạch chiếc quần của cô sang một bên rồi ngón tay giữa khẽ sờ lên tiểu huyệt.
- “A..ư..đừng..mà...a...Hắc biến thái..a...ư..” Lâm Mạn Ninh che miệng mình lại, hai lần trước đều say rượu nên cô mạnh bạo chủ động không sao, nhưng lần này cô hoàn toàn tỉnh táo, lại còn phát ra những tiếng rên rỉ như trong những bộ phim mà cô xem nữa.
Ngón tay của anh ấn vào nhị hoa của cô mà xoay một vòng. Lâm Mạn Ninh bám vào vai anh.
- “A..đừng...a....khó...a..chịu quá..ư...a..”
Một dòng nước ấm áp tràn lên tay anh, huyệt động đã ẩm ướt hết mức, anh đưa một ngón tay mình vào trong.
- “A...ư..đừng...a..mà...ư...a..a...a..” Lâm Mạn Ninh rên rỉ không ngừng.
Hắc Bạch Lam hài lòng thả bộ ngực cô ra, ngón tay anh rời khỏi huyệt động, anh cởi chiếc khăn tắm trên người mình ra.
Vật nam tính mạnh mẽ hiện ra trước mắt, Lâm Mạn Ninh nhìn không chớp mắt vào tiểu đệ anh.
Anh nằm lên thân thể cô một lần nữa, đôi môi liếm nhẹ lên môi cô, hai tay nắn bóp ngực cô theo những hình dáng khác nhau.
Anh hôn dần xuống phía dưới, hôn đến vùng bụng phẳng lì của cô thì dừng lại, anh khẽ tách hai chân cô ra rồi liếm nhẹ lên huyệt động. Ngọt quá, ấm nữa, đúng là mùi vị của một thiếu nữ không chê vào đâu được.
Lâm Mạn Ninh nắm chặt drap giường:“Đừng...ư..a..đừng...chú dừng lại...a...”
Hắc Bạch Lam làm cô sướng đến phát điên, mặc kệ mọi thứ mà thoải mái rên rỉ, đến khi huyệt động của cô co thắt, một dòng nước ấm tuôn trào mạnh mẽ ra, thấm xuống drap giường anh mới nhìn cô đầy thỏa mãn.
Hắc Bạch Lam dừng lại nằm trườn lên thân thể cô, tiểu đệ ma sát vào vùng thịt yếu ớt đó. Anh khẽ nhấp thân dưới như thể mình đang nằm bên trong cô.
Lâm Mạn Ninh khó chịu, muốn tiểu đệ của anh nhanh chóng vào bên trong mình nhưng chẳng biết nói làm sao. Cô ôm lấy hông anh.
- “A...đừng..đừng như vậy nữa...a..tôi rất khó chịu..cầu chú..ư..”
Hắc Bạch Lam gạt nhẹ sợi tóc dính trên trán cô, anh hỏi:“Bảo bối? Em khó chịu như thế nào? Sao lại cầu tôi?”
Lâm Mạn Ninh nỉ non nói:“Chỗ đó..a..rất ngứa...giúp tôi..ư...chú...hãy vào trong đi..a..a”
Hắc Bạch Lam gật đầu, anh nâng người lên rồi vào thẳng bên trong cô.
- “A”
- “Hự” Hai tiếng rên rỉ sung sướng đồng thời vang lên, vật am tính của anh vừa dài vừa nóng khiến cô đê mê, bên trong cô vừa chật hẹp vừa ẩm ướt khiến anh căng cứng, nơi đó càng to hơn.
Anh dùng lực ra vào bên trong cô như vũ bão, Lâm Mạn Ninh nắm chặt drap giường rên la.
Đến cuối cùng khi anh phóng thẳng chất dịch lỏng vào bên trong cô thì cô đã ngủ thiếp đi, anh kéo chăn đắp cho cô rồi nhìn đồng hồ.
Bây giờ là mười một giờ, họ chỉ vận động có hai tiếng mà vật nhỏ này đã mệt mỏi như vậy, phải tẩm bổ thêm cho cô rồi.
Anh đi vào nhà tắm tắm sơ qua rồi đi ra ngoài. Lâm Mạn Ninh ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh lại.
Cô cau có ngồi dậy, bên dưới lúc sáng thăng hoa bao nhiêu thì giờ đau rát bấy nhiêu. Cô thầm chửi rồi quấn chiếc chăn đi vào phòng tắm.
- “Bảo bối, dậy rồi sao?” Anh đi vào, trên tay bưng một khay đồ ăn.
Lâm Mạn Ninh lườm anh rồi đi vào phòng tắm đóng sầm cử lại, cô xả nước rồi ngồi vào bồn tắm. Tắm xong cô quấn một chiếc khăn tắm rồi ra ngoài.
Hắc Bạch Lam suýt chảy cả máu mũi vì cô, cô cư nhiên không mặc gì chỉ quấn một chiếc khăn hiên ngang đi ra ngoài, đứng trước mặt anh.
Lâm Mạn Ninh ngồi xuống ghế:“Hắc biến thái, chú mau đưa đồ ăn cho tôi, tôi đói sắp chết rồi.”
Hắc Bạch Lam bưng đò ăn về phía cô, Lâm Mạn Ninh ngấu nghiến ăn. Sáng nay không ăn gì lại phải vận động mạnh, buổi trưa cũng bỏ lỡ khiến cho giờ cô đói cồn cào, thấy đồ ăn liền lao vào như bị bỏ đói.
Hắc Bạch Lam mỉm cười nhìn cô ăn, lúc này điện thoại của anh reo lên. Là điện thoại của Hàn Thiên Lãnh.
- “Có chuyện gì?”
Hàn Thiên Lãnh nói:“Cuối tuần này con tôi tròn một tuổi, nhớ đến.”
Hắc Bạch Lam cười:“Ra là vậy, tất nhiên tôi sẽ có mặt, hai mẹ con cô ấy vẫn khỏe chứ?”
Hàn Thiên Lãnh nói:“Cậu quan tâm làm gì?”
Nói rồi anh tắt máy, Hắc Bạch Lam lắc đầu, tên này đúng là ghen thái quá.