Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi

Chương 35: Chương 35




Đợi năm năm, chẳng lẽ anh đã mất cô rồi sao? Anh không dám tưởng tượng, không có cô, sau này anh phải làm sao?Đi đâu ?Sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, toàn thân đều run rẩy.

- Mẹ, chú kia là ai vậy ?- Hiển Hiển tinh nghịch nói

- À...à bạn của mẹ, còn ba con đâu ?

- Ba ở ngoài kia, á ba kìa!- Cậu bé chỉ ra ngoài sân nhưng đúng lúc Huỳnh Gia Minh đi vào.

- À còn có Triệu giám đốc ở đây sao?- Huỳnh Gia Minh vừa bước vào thì đã thấy Lục Phong đứng đó, thân thể nhợt nhạt

Lục Phong nảy giờ đứng như tượng đá bây giờ mới hoàn hồn trở lại, anh nói :

- Chào Huỳnh giám đốc!

- À Bảo Nhi, anh tạm thời gửi Hiển Hiển ở nhà em, lúc này anh đang có công chuyện bên Pháp , khoảng 3 tháng anh mới về được, em ở nhà nhớ chăm sóc Hiển Hiển và bản thân!Nhớ ăn uống đầy đủ.- Huỳnh Gia Minh nói với Bảo Nhi xong quay sang chào anh, anh không nói gì chỉ nhẹ gật đầu.

- Chú, chú làm sao vậy, sắc mặt thật là khó coi. -Cậu nhóc ngước đầu hỏi, có thể do cảm thấy anh không phải người xấu, nên giang hai cánh tay muốn anh bế.

Lục Phong như bị quỷ thần xui khiến ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nho nhỏ của cậu bé, cẩn thận khác thường, thật giống như nếu không cẩn thận sẽ bóp vỡ, trong mắt có một loại tình thương của người cha, cậu nhóc này thật đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt kia, thật sự rất giống cô ấy, có hồn như thế, chợt có một loại cảm xúc, nếu đứa bé của mình không chết, có lẽ cũng lớn như vậy, cũng sẽ kêu ba rồi nhưng khác, đứa bé kia là của anh và cô tạo thành nhưng đứa bé này.....

- Con tên là gì?- Lục Phong chăm chú nhìn cậu bé, dịu dàng hỏi, không biết vì sao sao anh cũng rất thích nó.

- Chú, con tên là Huỳnh Hiển Hiển.- Hiển Hiển nghẹo đầu nhỏ, gương mặt ngây thơ, sau đó hưng phấn hôn một cái lên mặt anh:

- Chú, chú thật là đẹp trai, đẹp giống như ba vậy, chú còn tốt nữa !

- Ba? Huỳnh. . . . . .- Hồi hộp trong lòng Lục Phong liền hạ xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ sở, chẳng lẽ bọn họ thật sự ở cùng một chỗ, cũng đã có đứa bé sao?

- Chú, chú ơi. . . . . . - Giọng trẻ con non nớt vang lên ở bên tai, một đôi tay nhỏ mập mạp đung đưa trước mặt Lục Phong.

- Sao Hiển Hiển lại ở đây một mình? Mẹ con đâu?- Mắt Lục Phong nhìn bốn phía tìm kiếm.

- Mẹ đi vệ sinh rồi- Cậu bé lén chạy ra ngoài một chút, đứa nhỏ này lần đầu tiên nhìn thấy anh đã thích anh, không có bất kỳ cảm giác xa lạ nào, nếu không phải vậy đã không chạy đến.

Rõ ràng không phải là con của mình, nhưng lại có cảm giác thân thiết khác thường, đây không phải là đứa bé của cô và người đàn ông khác sao? Không phải mình nên cảm thấy chán ghét sao?

-Hiển Hiển, sao con có thể thừa dịp mẹ không có ở đây mà len lén chạy đi như vậy?- Mặc dù trách cứ, nhưng trong giọng nói không che giấu được lo lắng, khi thấy Lục Phong thì khuôn mặt nổi lên đề phòng:

- Sao anh còn chưa đi?

- Em hi vọng anh đi như vậy sao?- Lục Phong nhìn gương mặt xa cách, trong lòng xoắn lại đau đớn.

Mặt Bảo Nhi lập tức tối lại, lạnh lùng hỏi:

- Triệu Lục Phong, không ngờ anh lại mặt dày như vậy!

- Cái gì?- Gương mặt Lục Phong kinh ngạc, lời này của cô là có ý gì, mình không hề làm gì cả?

- Anh là đuổi mãi không đi, vậy không mặt dày thì là cái gì?-Cô vừa nói vừa giành lại Hiển Hiển, bảo vệ ở trong ngực.

- Em. . . . . .-Lục Phong tan nát cõi lòng, trong lòng của cô anh chính là người hạ lưu như vậy ?Níu kéo cô về bên mình là mặt dày sao ?

- Tôi và anh bây giờ không còn quan hệ gì cả , nợ tôi cũng đã trả cho anh rồi, bây giờ anh còn muốn gì nữa ? Làm ơn, tha cho tôi đi!

- Em còn nợ tôi!

Cô nhíu hàng lông mày, cô còn nợ gì anh mà chưa trả sao:

- Nợ gì?

- Em chưa trả cho tôi tình cảm của em !- Lục Phong nghiêm túc nói, anh nhìn xuyên qua ánh mắt cô, trong đó chỉ toàn sự chán ghét anh, tại sao chứ ?

- Cái đó tôi không thể trả !- Cô lạnh giọng nói

- Tại sao ?- Lục Phong đau lòng nói.

- Tại sao ư? Bởi vì tôi đã không còn yêu anh nữa

Từng câu từng chữ đánh vào trái tim anh, giống như lăng trì cắt xuống từng dao từng dao, mặt Bảo Nhi lạnh lùng, tiếp tục nói:

-Hiện tại tôi rất hạnh phúc, không hy vọng loại hạnh phúc này bị phá hư!

Hạnh phúc? Không có Lục Phong, Bảo Nhi có thể hạnh phúc, nhưng không có Bảo Nhi, Lục Phong lại đau đến muốn chết, tức giận đến gần cô gầm lên:

- Em phải trả giá cho những lời em nói ngày hôm nay!- Nói xong anh trực tiếp vòng qua người cô không quay đầu lại liền rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.