-Thật xin lỗi, xin anh tự trọng!
Anh nhìn cô, ánh mắt tức giận kinh khủng gầm nhẹ:
- Không cần giả bộ nữa có được hay không, em căn bản chính là Bảo Nhi, tại sao lại gạt anh, em cảm thấy gạt anh như vậy, em rất vui sao? Em có biết anh nhớ em lắm không?Tìm em năm năm , thời gian đó này anh làm sao sống, em có biết không? Năm năm này anh đi khắp mọi ngóc ngách của nước Mỹ, tuy nhiên lại không có một chút tin tức nào của em, em có biết tâm trạng của anh lúc đó ra sao không? Tại sao lại làm bộ như không biết anh, tại sao?
Ánh mắt đau thương, ôm cô thật chặt, ngực của anh cảm thấy ấm áp, nghe lời nói của anh, lòng cô không khỏi rung lên ầm ầm, năm năm nay anh đều đang tìm mình sao? Đột nhiên những lời nói của Hàn Dư vang lên! Nhưng cô vẫn còn đau đớn vì vết thương anh gây cho cô.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì, những thứ này chẳng liên quan gì tới tôi.-Bảo Nhi lui khỏi ngực của anh, khôi phục lại tinh thần
- Không liên quan? - Con mắt của Lục Phong hơi híp lại:
- Cho đến bây giờ em vẫn muốn giả bộ với anh sao? Nếu như không có chứng cứ, làm sao anh có thể đến tìm gặp em- Trong mắt của anh chứa đầy kiên định và lòng tin.
Bảo Nhi biết thực lực của anh, chắc chắn đã tra ra cái gì, nhưng cô không thể sợ, không sợ hãi chút nào nhìn vào mắt anh, đôi tay bên người cũng nắm chặt thành quyền.
- Năm năm trước Saphia xuất hiện tại Paris, sau đó gia nhập vào Huỳnh thị trở thành nhà thiết kế, tác phẩm rất được người cùng ngành khen ngợi, tuy nhiên cô lại không thích xuất hiện tại các bữa tiệc, ' Chắp cánh tình yêu ' là hoạt động duy nhất mà cô tham gia. . . . . .
- Những thứ này có thể chứng minh cho cái gì, những thứ này chỉ là tư liệu của tôi mà thôi, căn bản không chứng minh được cái gì.Anh bỏ cuộc đi !- Bảo Nhi cố gắng giữ vững bình tĩnh, không muốn làm cho anh phát hiện ra cái gì?
- Bảo Nhi, chẳng lẽ em còn muốn chối sao? Có phải còn cần anh đưa ra thêm nhiều chứng cứ hơn không?
- Được rồi, đúng tôi là Bảo Nhi -Cô hết cách, đành nói ra, mắt thẳng tắp nhìn về đáy mắt anh.
- Anh biết ngay mà!Ngay khi nhìn thấy em ở hoạt động lần đó, anh liền tin chắc đó là em, trên đời nào có người giống người như thế này chứ, cảm ơn em đã trở về bên cạnh anh!
Khóe miệng Lục Phong kéo lên nụ cười vui mừng, đây là nụ cười đầu tiên sau năm năm anh có!
- Chúng ta đã ly hôn rồi
Trái tim Lục Phong đang vui vẻ lập tức ngã vào đáy cốc, sau đó sửng sốt rất lâu:
- Em nghe cho kĩ đây, tờ ly hôn đó anh chưa hề đưa cho ai, nó vẫn còn trong tay anh- Anh nói từng câu từng chữ.
-Thế nhưng tất cả còn có ý nghĩa sao?
- Có, đương nhiên là có.....bởi vì anh yêu em!
- Yêu sao?Anh dùng tất cả những gì anh đã gây cho tôi để chứng minh anh yêu tôi sao? Nếu vậy tình yêu đó đúng là thứ quý giá đó!-Lắc đầu, tổn thương đã gây ra, coi như có khép lại vết sẹo vẫn ở đó.
Bảo Nhi bước ra ngoài năm năm trước đã sai lầm rồi, cô không nên phạm phải cùng một lỗi.
Lục Phong thân thể bắt đầu khẽ run, nhìn bóng lưng cao gầy biến mất ở trước mắt, trong lòng liền giống như bị móc rỗng.Cánh tay của cô nhanh chóng bị anh bắt lại :
- Năm năm trước anh thật sự xin lỗi em, hiện tại anh cũng không cầu xin sự tha thứ của em, anh chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, một cơ hội để bù đắp.Một cơ hội để mang em về bên anh!- Lục Phong trong mắt mang theo van xin thảm hại.
Bảo Nhi lắc đầu:
- Chúng ta căn bản không. . . . . . Ưmh- Đột nhiên trước mắt loáng lên một nụ hôn ướt át rơi lên cánh môi xinh đẹp của cô, không có thương tiếc, chỉ có điên cuồng đòi lấy cùng chiếm đoạt.
-Triệu Lục Phong. . . . . . Buông ra. . . . . . Ưmh- Bảo Nhi liều mạng giãy giụa, chỉ tiếc hiện tại anh đã bị tức giận lấn áp, vừa nghĩ tới lời cự tuyệt thoát ra từ trong miệng của cô, tim của anh liền run rẩy.
- Mẹ!
Một tiếng mẹ, khiến Lục Phong hóa đá, liền buông cô ra, đưa ánh mắt nhìn về phía cậu bé vừa rồi!Lục Phong phát hiện chưa bao giờ anh cảm thấy khó chịu như bây giờ, đứa bé này là ai ? Tại sao nó lại gọi Bảo Nhi là mẹ, chuyện gì đang xảy ra?