Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 15

Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko

 (Trong chương này, Gà dùng từ “hắn” để chỉ nhị sư huynh, còn “y” là nói về Tô Nhiên nhé ^^)

Ánh trăng rằm thanh mát trải rộng cả hoa viên.

Hắn ngồi thất thần trên bàn đu, cứ ngồi yên như vậy.

Bỗng nhiên, dây đu được một lực nhẹ tác động.

Người kia nói: “Thứ này phải di chuyển mới thú vị, không phải sao?”

Hắn quay đầu lại, là một khuôn mặt tươi cười ôn nhu.

Toàn thân người kia tỏa ra một luồng khí ấm áp. Hắn khẽ lên tiếng: “Trình Hâm.”

***********

Vào năm mười một tuổi, hắn mới vào Phượng Hoàng sơn trang. Tại nơi này hắn đã gặp một đứa nhỏ.

Đứa nhỏ này rất ít nói. Đang còn bé như vậy mà đã phải xa nhà, thế nhưng lại không khóc không nháo gì cả.

Sư phụ nói đứa nhỏ này ngốc đần cho nên bị người nhà đưa vào sơn trang. E rằng mãi mãi phải ở lại nơi đây.

Đứa nhỏ này có đôi mắt thực trong, thực sáng. Nhưng khi y đối diện với người ngoài đôi mắt lại ánh lên sự đề phòng, cẩn thận.

Bảo đứa nhỏ này rửa bát, y lại rửa không sạch; bảo giặt quần áo thì y đem quần áo nhúng vào trong nước rồi nhấc ra luôn; bảo chẻ củi thì y vặn vẹo thân mình bổ được mấy nhát rồi lăn quay ra nằm.

Đứa nhỏ này lần đầu tiên lên tiếng là khi ngũ sư huynh của hắn nhéo tai y mắng: “Ngươi là đồ vô dụng”.

Đứa nhỏ này gào khóc thảm thiết, hai mắt ngấn lệ nhìn ngũ sư huynh nói y không phải đồ vô dụng, chẳng qua y chỉ mảnh mai thôi…

Tại thời điểm đó, hắn cảm thấy được đứa nhỏ này không hề ngốc, trái ngược lại, y còn khá thông minh.

Đứa nhỏ này bé tuổi nhất, là tiểu sư đệ của hắn.

Bắt đầu từ khi đứa nhỏ này lên tiếng, y bắt đầu không dè chừng gì, bắt đầu khóc bù lu bù loa.

Khi bị các sư huynh sai việc, y chân trước chân sau đã ôm lấy sư phụ kể khổ.

Lúc ban đầu, sư phụ cũng chẳng quan tâm gì. Thấy vậy, y lại sấn sổ tới ôm chân, ôm tay, túm ống tay áo, bám chặt lấy đùi, đôi khi còn hạ xuống một nụ hôn trên trán sư phụ nữa.

Hắn đã hoài nghi đứa nhỏ này chắc không biết xấu hổ là gì.

Trên khuôn mặt của sư phụ đã dần lộ ra mảng hồng. Từ đó trở đi, đứa nhỏ này đã trở thành báu vật của Lạc Nguyệt các, là đồ đệ yêu của sư phụ.

Đứa nhỏ này rất mồm mép, chuyện bé như con kiến cũng bị y xé ra thành con voi.

“Sư phụ, ngũ sư huynh hôm nay cắt một phần thịt của con, hại con không cao lên được.”

“Sư phụ, tứ sư huynh hôm nay không cho con ăn điểm tâm, nói con ăn sẽ béo. Đồ nhi chỉ muốn cao lên thôi mà.”

“Sư phụ, sư phụ…”

Cả ngày, y chỉ có chạy đi chạy lại quanh sư phụ mà luyên thuyên đủ điều.

Đứa nhỏ này tuy cả ngày chỉ có chạy lăng xăng nhưng y lại là người đầu tiên luyện thành Thủy thượng phi.

Trên trán sư phụ gân xanh mỗi ngày như ẩn như hiện vì đứa nhỏ này. Không thể nhịn được nữa, sư phụ cho y một cái bình mật rồi lấy cớ có chuyện đi mất tiêu luôn.

Những ngày về sau, đứa nhỏ này luôn mang bên mình bình mật kia, đi một bước liếm một miếng, trái liếm, phải liếm… y cười đến là hạnh phúc.

Mỗi khi y trưng ra bộ mặt ngây thơ trong sáng kia đều làm cho chúng sư huynh đệ hắn phải điêu đứng. Bọn hắn chỉ còn cách là cắm đầu vào luyện võ mà thôi.

Sư phụ đi rồi, mấy người bộn hắn cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu đến mức muốn khi dễ.

Trừ bỏ hắn ra thì chúng sư huynh đệ mỗi ngày đều sai y một câu, mắng y một lời.

Lúc đó y ngay lập tức trưng ra đôi mắt không biết đã rớm lệ từ lúc nào nhìn đối phương khiến bọn người kia lại cảm thấy bản thân có lỗi.

Dần dà, y đã sử dụng thuần thục sự lợi hại của đôi mắt kia. Và cứ như vậy, y lại càng trở nên đáng yêu trong mắt mọi người.

Đứa nhỏ này dường như cũng phát hiện ra một chiêu kia vẫn không đủ lợi hại. Đôi đồng tử khẽ di chuyển, y lại nhìn người ta cười, lại nói, rồi lại cười…

Ngẫu nhiên còn đưa vài cái nhìn ẩn tình nữa.

Đôi mắt xinh đẹp kia thực sự rất quyến rũ.

Lúc ban đầu, nụ cười của y chỉ khiến cho mấy người bọn hắn cảm thấy ***g ngực không khỏi loạn nhịp, phải dừng lại mà cười cùng y.

Nhưng khi đứa nhỏ này lớn lên, không một ai có thể cưỡng lại được nụ cười ấy.

Nụ cười của đứa nhỏ này thật đẹp…

Không biết sẽ có bao nhiêu người phải điêu đứng khi nhìn thấy nụ cười lay động tâm hồn kia đây?

Thoáng cái, mười hai năm đã trôi qua.

Sư phụ nói năm người võ công giỏi nhất sẽ được xuất môn.

Hắn biết đứa nhỏ này rất thông minh. Mặc dù thường ngày y chỉ quanh quẩn vạ vật đâu đó, không chăm chỉ luyện võ nhưng y lại được trời phú cho thiên bẩm của người học võ.

Bất quá, thể trạng của y quá yếu. Với nội công này của y nếu sống trong giang hồ vô tình này thì thật là nguy.

Chính khi đó, đứa nhỏ này lại khiến hắn một phen kính nể.

Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn mà y lại luyện xong Thủy thượng phi.

Theo hắn được biết, bộ khinh công này không phải ai muốn là cũng có thể học. Muốn học được còn phải dựa cả vào duyên phận nữa.

Trang chủ cũng từng nói, bộ khinh công này trong trăm vạn người mới có một người có thể lĩnh hội được.

Hắn cũng đã học qua, nhưng hắn lại thất bại.

Đứa nhỏ này thế mà lại học được.

Cứ hai năm sẽ có một đợt tỷ thí võ công. Muốn thắng cũng không phải dễ,  ấy vậy mà ngay lần đầu tiên, y đã chiếm được vị trí thứ tư.

Hắn bước ra đến cổng lớn của sơn trang, trong lòng nhớ lại khung cảnh mười hai năm sống chung với y. Vậy mà giờ đây phải chia tay, hắn có chút trống trải.

Hắn đã thử hỏi y có muốn hay không quá giang đến nhà hắn một chuyến.

Sau một hồi suy nghĩ, y cũng đã gật đầu đồng ý.

Trên đường trở về nhà, hắn không hề cảm thấy mệt nhọc, trái lại còn thấy rất hạnh phúc.

Người ở bên cạnh hắn lúc này dường như cũng rất vui.

Trên đường, bọn hắn gặp phải mười nữ sát thủ.

Y vì hắn mà bị thương.

Trong lòng hắn chợt cảm thấy chua xót.

Y nói: “Ta thích huynh”.

Điều đó khiến hắn có phần sửng sốt. Thích? Vì sao hắn lại không cảm nhận được điều đó từ trước?

Hắn cũng nói: “Ta cũng thích đệ.”

Y nở một nụ cười mãn nguyện, một nụ cười hạnh phúc tựa như cảm giác nắm chặt cả thế gian này trong tay.

Có điều, chính mắt hắn trông thấy y vì hắn mà bị trọng thương. Hắn không khỏi hận bản thân.

Hắn thầm nghĩ: “Tô Nhiên, ta không thể liên lụy tới đệ được nữa.”

Một ngày, khi đứa nhỏ đang chìm trong giấc mộng, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên mắt y khẽ nói: “Nhiên nhi, chờ ta xử lý xong mọi chuyện, ta sẽ đến kinh thành tìm đệ…”

Hắn rời đi.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái gì gọi là nhớ nhung.

Hắn về tới Ám Tử sơn trang. Mỗi ngày đều đau đầu với công chuyện của sơn trang. Nhưng cứ nghĩ đến nụ cười của y, hắn lại không khỏi chạnh lòng.

Mấy tháng sau, hắn đột nhiên trông thấy bóng y trong Tử Dạ sơn trang.

Y tựa hồ như muốn huyết tẩy toàn bộ Tử Dạ sơn trang. Y làm được, tất cả đều dựa vào Ly Tâm kiếm pháp.

Y thực điên cuồng, cũng thực cố chấp. Điều đó khiến hắn rất khổ tâm.

Y nói y đã gia nhập Thủy Nguyệt cung.

Hắn cũng biết, y vào Thủy Nguyệt cung cũng chỉ vì hắn, vì muốn tìm hắn, vì muốn biết ai muốn ám sát hắn…

Đứa nhỏ này thực ngốc.

Hắn ôm chặt đứa nhỏ này vào trong lòng. Hắn muốn cả đời này sủng y, cưng chiều y…

Giây phút hạnh phúc này trôi đi rất nhanh. Y bề bộn rất nhiều việc, tới tới lui lui, có lúc biệt tăm biệt tích cả khoảng thời gian dài.

Hắn không biết phải làm sao mới ổn thỏa.

Đứa nhỏ này luôn che chắn cho hắn. Y sẵn sàng hóa thân thành một trường kiếm chém bỏ tất cả các trở ngại trên đường của hắn.

Kỳ thật, hắn rất muốn nói với đứa nhỏ này: Ngươi mới là người cần được bảo vệ chứ không phải ta… Ngươi chỉ cần đứng bên cạnh ta là tốt rồi.

Y đã giết toàn bộ thế lực muốn ngăn cản bước tiến của hắn.

Điều đó khiến hắn vừa ấm áp vừa lo lắng. Hắn sợ y vì hắn mà bị thương, càng sợ không may y vì hắn mà chết… (Sợ thì cứ sợ mà đến lúc người ta suýt chết cũng có làm gì được nên hồn đâu!!! Xì!!)

Sau đó, hắn trở thành tân trang chủ của Ám Tử sơn trang.

Không lâu sau đó, y lại xuất hiện trước mặt hắn.

Y vẫn như trước, mắt trước mắt sau là biến mất, vẫn bướng bỉnh và cực kỳ đáng yêu. Điều đó càng làm cho hắn không thể buông tay.

Một ngày kia, hắn phải đích thân rời sơn trang một chuyến. Cho dù luyến tiếc nhưng hắn vẫn phải đi. Dù sao vị trí trang chủ hắn cũng mới ngồi, nên rất nhiều việc bản thân vẫn phải tự giải quyết.

Sáng sớm hôm sau, y đến phòng hắn nói muốn tiễn hắn rồi châm một chén trà.

Vừa ngửi thấy mùi lạ, hắn biết đây là mê hồn dược. Ngoài làm người ta hôn mê ra thì cũng không có tác dụng phụ nào cả.

Có điều, y không biết, từ nhỏ hắn ăn độc dược như ăn cơm. Cho nên với loại mê hồn dược này đối hắn mà nói không thể có tác dụng.

Hắn uống xong, lại không nghĩ rằng dược này lại mạnh đến vậy, khiến hắn hôn mê một thời gian.

Lúc tỉnh lại, hắn phát hiện trên người mình chỉ có mặc độc một lớp áo mỏng bên trong mà thôi.

Vội vàng khoác thêm áo, hắn lao ra khỏi phòng gọi nha hoàn lại hỏi chuyện.

Nha hoàn không khỏi bàng hoàng nói: “Không phải lão gia đã đi rồi sao?”

Nhíu mày, hắn lao thẳng tới núi Triêu Vân. Từ xa hắn đã nhìn thấy y cùng Trình Hâm đang giao đấu.

Võ công của hai người đó chênh lệch rất lớn. Chiêu trước chiêu sau Trình Hâm đã bị y đánh bại.

Ở trong mắt hắn, cảnh tượng này chính là y đang ức hiếp Trình Hâm.

Hắn dùng Phượng Hoàng kiếm pháp đánh gãy kiếm của y.

Hắn không hiểu, vì sao y lại làm chuyện này?

Sau đó, y lên tiếng hỏi: “Huynh luôn coi ta là thế nhân của Trình Hâm?”

Sao lại thế chứ. Hắn chưa bao giờ thấy y cùng Trình Hâm giống nhau ở điểm nào cả.

Có thể dung mạo vài phần giống nhau, nhưng tâm tính của hai ngược trái ngược nhau hoàn toàn.

Y còn hỏi: “Huynh đã bao giờ thích ta chưa?”

Hắn rất muốn trả lời y một câu “vẫn luôn thích”.

Nhưng trong đầu hắn lại nghĩ đến chỉ vì một hiểu lầm nho nhỏ kia mà y đã giết người khiến câu nói kia của hắn bị chẹn lại trong cổ họng.

Hắn thầm nghĩ: Là bản thân mình sai, mình chưa bao giờ lý giải cho y biết… tất cả chỉ là hiểu lầm… Tô Nhiên, đệ như thế nào lại làm ra sự tình này…

Trình Hâm phụt ra một ngụm máu, luôn mồm kêu giết y, giết y, giết y…

Hắn không muốn ra tay.

Chính là Trình Hâm lại phun ra một búng máu nữa làm cho hắn không thoải mái chút nào. Hắn cầm lấy kiếm.

Sinh mạng của Trình Hâm thật oan uổng.

Và giờ đây, tính mạng của y cũng vậy.

Một kiếm đâm xuống, hắn nghĩ y sẽ tránh đi, không ngờ y lại đứng yên…

Lòng hắn như bị ngàn mũi châm đồng loạt hạ xuống.

Y vội vàng thối lui về sau vài bước khiến cho xiêm y bị nhiễm đỏ cả mảng.

Lúc sau, hắn chỉ cảm thấy trước mắt đều là màu đỏ tươi mà thôi. Sau đó, có mấy vị nữ nhân bao quanh bọn họ.

Đột nhiên, có một nữ nhân nói: “Nhiên nhi, lại đây.”

Y lắc đầu, không chịu qua.

Y nhìn hắn nói: “Lúc này đây là lần cuối cùng ta giúp huynh. Coi như là ân tình ta trả cho huynh vì mười hai năm vừa qua. Qua ngày hôm nay… chúng ta coi như chưa từng quen biết.”

Sau một hồi trao đổi, y một mực cứu lấy mạng hắn cũng như mạng Nhược Ly.

Hắn vốn nghĩ chờ hắn trở về liền điều động Ám Tử sơn trang cùng Phượng Hoàng sơn trang tới Thủy Nguyệt cung đòi người.

Phượng Hoàng sơn trang cách Ám Tử sơn trang quá xa. Ngựa chạy báo tin ngày đêm cũng phải mất nửa tháng. Trong khi đó, hắn mới chỉ tiếp nhận vị trí trang chủ này.

Chuyện cứu người buộc phải trì hoãn một thời gian.

Tâm phiền ý loạn, hắn bước tới phòng của y.

Hắn điên cuồng đảo lộn mọi thứ trong này, trên mặt đất đã ngổn ngang vô số mảnh vụn.

Ngoài cửa bỗng có một nha hoan thậm thụt. Nàng dè dặt đi vào đưa cho hắn một tập giấy.

Lật xem tờ đầu tiên, trên đó chỉ có đúng một câu.

Nhị sư huynh, ta thích huynh.

Khóe môi hắn nhếch lên.

Ngồi xuống mép giường hắn lại tiếp tục mở giấy ra xem.

Nhị sư huynh, ta thích huynh. Nếu huynh là lá cây, ta sẽ làm cành cây. Nếu huynh là cây xanh, ta sẽ làm mặt đất. Nếu huynh là đóa hoa, ta sẽ làm lá cây. Nếu huynh là mấy trắng, ta sẽ là trời xanh. Nếu huynh là lá trà, ta sẽ làm ấm trà…

(Kumiko: Còn ta sẽ là người chặt cây, đào cây, xua mây, đập vỡ ấm trà *cười nham hiểm*, YY : nụ cười lộ rõ bản chất nhá, này thì trong sáng này, >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.