CHƯƠNG 16
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Trước khi tới thời đại này, gia đình ta cũng thuộc vào loại khá, nếu không muốn nói là dư giả.
Lúc tới đây, ta cũng được ở trong một gia đình thương nhân giàu có. Mặc dù không được quan tâm chu đáo nhưng cẩm y ngọc thực bên người cũng không thiếu.
Lúc bái sư, trang chủ không hề ngược đãi ta. Xiêm y, chăn gối tuy không phải đồ thượng hảo hạng nhưng xem chừng cũng không phải loại bỏ đi.
Ấy thế mà, lúc này đây, khi mở mắt ra, ta lại ở trong một căn nhà chật hẹp, cũ kỹ.
Bên ngoài hình như có mưa. Không những thế, hình như mưa còn rất lớn nữa. Từ nóc nhà, một hai giọt nước rơi xuống mặt ta.
Ta nghĩ muốn xoay người tránh đi mới phát hiện toàn thân đau đớn kinh khủng, không tài nào động đậy nổi.
Ta bị làm sao thế này?
Nhắm mắt nhớ lại những sự kiện xảy ra trước kia. Ta đã bị chặt đứt gân tay, gân chân cho nên giờ không thể cử động được cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Xem ra, lần nhảy xuống biển này không thành rồi.
Hít hít mũi, ta gắng gượng ngó nghiêng cái đầu nhìn xung quanh.
Phòng nhỏ, chật hẹp, cũ kỹ, chăn vừa nặng vừa cứng, bàn gỗ thì không thể dùng từ nào tả nổi. Ta có cảm giác cái bàn kia được chắp vá từ mấy mảnh gỗ vụn lại, rồi được cắt gọt nham nhở để trở thành một cái bàn. Bên cạnh bàn còn hai cái ghế tồi tàn không kém.
Ta đảo mắt dừng lại ở khung cửa sổ. Khung gỗ xem chừng cũng đã sớm mục rồi…
Đây chính xác là vùng làng quê. Người nào lại ném ta tới vùng này cơ chứ? Hay là ta lại… xuyên không nữa rồi?
Bỗng nhiên, ta nghe thấy có tiếng mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, ta liền ngửi thấy mùi thuốc từ trên người kia toát ra.
Không lâu sau, có một lão nhân đầu đầy tóc trắng bưng một chén thuốc tới bên ta. Lão nhân ngồi xuống mép giường nhìn ta.
Một lúc sau, lão nói: “Ngươi tỉnh?”
Ta hé miệng, muốn trả lời nhưng phát hiện thấy cổ họng đau rát, lời nói không thể nào thoát ra được.
Lão nhân nói: “Lão Trương ở trong thôn ba tháng trước đã vớt được ngươi. Bây giờ ngươi mới tỉnh, không nói được cũng là chuyện đương nhiên.”
“…” Lão nhân kia đang nói cái gì thế?
Lão nhân giúp ta uống thuốc rồi bảo ta phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa mới có thể cử động được.
Ta ngoan ngoãn ngày ngày chịu khó uống thuốc.
Mấy ngày sau, lão nhân giúp ta ngồi dậy, cẩn thận dìu ta đứng lên.
Lòng ta chua xót đầy bi thương. Chân tay đã bị người ta cắt đứt gân, ta đã trở thành phế nhân rồi thì làm sao có thể đi lại được nữa đây.
Nhưng ta không ngờ được rằng, lão nhân đó lại có thể giúp ta hồi phục gân cốt.
Ta khụ khụ nói: “Tay chân ta đã bị cắt đứt gân rồi.” Làm sao có thể đi được cơ chứ. Cùng lắm thì ta chỉ có thể tung tăng chạy nhảy ở trong mơ mà thôi.”
Lão nhân đắc ý nhìn ta nói: “Ta đã nối lại cho ngươi rồi.”
Nuốt trôi lời nói đó, tim gan ta như nhảy tưng tửng hết cả lên, dường như còn bay hết cả lên trời rồi.
Ta bổ nhào vào lòng lão nhân, hai tay ôm chặt thắt lưng người, nghẹn ngào nói: “Gia gia, gia gia, gia gia, người thật tốt, người là tốt nhất…”
Gia gia vừa nghe thấy thế liền nở một nụ cười.
Ta ở đây điều dưỡng đã được hai tháng, cơ hồ có thể nói bản thân đã đi lại khá bình thường rồi.
Gia gia nói, xương cốt ta tốt, lại còn trong giai đoạn phát triển nên thân thể mới mau bình phục như vậy.
Gia gia kể rằng, lúc trước lão Trương mang theo đứa cháu đi đánh cá thì nhặt được ta. Trong lúc lão Trương quăng lưới đánh cá thì đứa cháu câu cá và câu trúng ta. Ta được bọn họ đưa vào bờ.
Gia gia nói đây cũng có thể coi là một loại duyên phận nên đã cứu sống ta.
Y thuật của gia gia cực giỏi. Bệnh lớn bệnh nhỏ của mọi người trong thôn đều không làm khó được gia gia. Trừ phi người nào tới tuổi phải đi chầu trời thì gia gia mới vô pháp cứu được thôi. Mọi người lớn bé trong thôn đều gọi người là thần y cả.
Ta cũng hoài nghi rằng với y thuật của gia gia thì tiếng tăm của người phải vang danh khắp thiên hạ chứ. Làm thế nào ta lại chưa bao giờ nghe thấy tên tuổi của người? Trước đây, ta không hề có chút ấn tượng nào với cái tên của gia gia cả.
Ngày ngày ta đều ở trong thôn, chẳng mấy chốc ta đã xuất cốc tròn một năm. Ta phân vân có hay không nên quay về kinh thành đón mẫu thân?
Nhưng ta giờ đây nếu trở về gặp mẫu thân có phải trở thành gánh nặng của người?
Thở dài một hơi, ta vẫn tiếp tục ở trong thôn nhỏ này, vẫn luôn theo sát gia gia, vẫn ở cùng gia gia.
Gia gia thường nói ta giống như heo, cả ngày hết chơi lại ngủ, gió táp mưa sa đánh tới hay mặt trời chiếu thẳng vào mặt vẫn cứ ngủ được, ngày ngủ đến chín canh giờ (18 tiếng lận ư???=.= heo cũng bì không kịp a~), ngoài nửa canh giờ để ăn ra thì số còn lại đều bám theo bên người làm nũng.
Gia gia cũng thường xuyên chỉ thẳng vào mũi ta nói: Đứa nhỏ này thật không có tiền đồ gì hết, sao ngươi lại không có chí tiến thủ cơ chứ, ngươi như thế nào lại chỉ có thế…
Những lúc đó, ta thường giật ống tay áo của gia gia, hít hít cái mũi, hai mắt rớm lệ nhìn người.
Sáng sớm hôm nay, người vỗ mạnh một cái vào sau gáy ta, ném cho ta cái hòm đựng thuốc nói: “Đi theo ta. Hôm nay Vương đại thẩm bị cảm mạo, phải qua bắt mạch.”
Ta “nga” một tiếng, từ trên giường bò dậy, cầm hòm thuốc lẽo đẽo theo sau.
Đến nhà Vương đại thẩm, gia gia chẩn qua mạch tượng rồi bắt ta làm thử.
Ta sờ sờ, gật gật đầu.
Gia gia vui vẻ gật gật đầu hỏi: “Thấy gì?”
“Tim của Vương đại mụ đang đập.”
Gia gia nghẹn khí, khụ một chút rồi lại giáng cho ta một cái đập vào gáy.
Ta trưng hai mắt oan uổng nhìn gia gia.
Gia gia thở dài rồi nói: “Ngoài ra còn gì nữa?”
“Vương đại thẩm bị cảm mạo.”
Gia gia mỉm cười, mặt giãn ra hỏi: “Nga? Ngươi nói xem, ngươi dựa vào đâu mà biết?”
“…” Ta trầm mặc.
Gia gia thấy ta còn do dư chưa lên tiếng lại nói thêm: “Ngươi cứ nói. Nói sai ta sẽ không mắng ngươi đâu.”
Ta trộm nhìn gia gia một cái, nói: “Gia gia nói thì phải giữ lời đó.”
Người gật đầu.
Hít hít cái mũi, ta nói: “Sáng sớm nay gia gia có nói qua, Vương đại thẩm bị cảm mạo, bắt con phải mang hòm thuốc theo người tới đây mà.”
Gia gia ngẩn người cả nửa ngày. Vương đại thẩm “phì” một tiếng, bật cười.
Gia gia lại đập cho ta một cái vào gáy. Ta ủy khuất nhìn gia gia nói: “Người đã nói là không mắng con rồi mà. Người không giữ lời hứa gì cả.”
Khóe miệng gia gia co giật, nói: “Ta nói không mắng ngươi chứ không nói sẽ không đánh ngươi.”
Ta cắn môi, ai oán nhìn gia gia.
Gia gia thở dài nói: “Đứa nhỏ này không thể đào tạo nổi, không có tiền đồ, không nên thân, không ra hồn…”
Sống lâu với gia gia, ta phát hiện ra người nói rất giỏi nha. Một câu kia gia gia có thể nói liên tục trong vòng cả canh giờ không ngừng nghỉ. Ta bình thường chỉ biết nghe, những lúc đó ta không dám nói gì. Cuộc sống của ta chỉ bình dị như vậy thôi.
Sẩm tối ngày hôm nay, ta ôm đầu lăn qua lăn lại, hai mắt đẫm lệ nhìn gia gia, miệng không ngừng kêu than: “Đau quá, đau quá, đau quá…”
Gia gia khẽ nhíu mày lộ ra mấy tầng vết nhăn trên trán nói: “Hôm nay giết gà cho ngươi ăn, đừng ồn ào nữa…” Nói ra lời đó mặt gia gia lộ ra vẻ rất đau lòng.
Có trời làm chứng, gia gia nuôi đám gà kia đến mấy tháng rồi nhưng không bao giờ cho phép ta động vào gà yêu của người cả.
Ta cười dài lên tiếng nói: “Dạ…”
Gia gia còn bồi thêm một câu: “Nhớ giết gà trống, đừng lấy gà mái, gà mái còn phải đẻ trứng.”
… Gia gia, người thật keo kiệt nha.
Cứ như gia gia biết tỏng được suy nghĩ của ta, người híp híp mắt liếc ta nói: “Một con gà mái mỗi ngày đẻ được một quả trứng, trứng lại nở thành gà, như vậy ngươi sẽ được ăn gà thường xuyên.”
… A, gia gia, người thật thật thật thật tốt. Ta bổ nhào vào người gia gia, chôn mặt trong ***g ngực người cọ cọ, dụi dụi nói: “Gia gia, người tốt nhất nha.”
Gia gia bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Đôi khi ta nghĩ rằng ta cứ sống cả đời như vậy thật tốt.
Gia gia dốc lòng dạy ta y thuật. Thật không hiểu tại sao người lại dạy ta cơ chứ?
Người nói gặp được ta là một cái duyên phận, nếu ta nguyện ý ở lại bên gia gia thì người sẽ truyền thụ y thuật cho ta.
Ta “Nga” một tiếng rồi nói: “Con học không được thì sao?”
Gia gia nheo mắt lại, lộ ra vẻ u ám nghiến răng nhìn ta lại nói: “Ngươi còn chưa bắt đầu sao đã nhụt chí vậy rồi? Nhiên nhi a Nhiên nhi, ngươi như thế nào lại không có tiền đồ đến vậy, ngươi sao lại không hăng hái lên một chút chứ, thật không đào tạo nổi a…”
Ta ngầm hướng mắt nhìn lên trời, trong lòng thầm nhủ phải giữ im lặng. Đầu ta bắt đầu nghĩ linh tinh mấy chuyện khác.
Kỳ thật, học làm thầy thuốc cũng không tồi, có khi còn trở thành thần y tiếng tăm vang rộng cũng nên.
Cười cười, ta nói: “Gia gia, người yên tâm, con chắc chắn sẽ đem y thuật của người phát dương khắp thiên hạ như ánh sáng ban trưa luôn.”
Gia gia ngừng nói nhảm, bình ổn tâm trí quay sang nhìn ta nói: “Gia gia không cần ngươi phát dương khắp thiên hạ, cũng không yêu cầu ngươi đạt được tới mức ánh sáng ban trưa, chỉ cần ngươi chú ý học lấy cốt lõi là được rồi. Không cần phải trị khỏi cho mọi người trong thiên hạ, chỉ cần chữa khỏi cho chính mình là ta yên lòng lắm rồi.”
Ta sững sốt một chút, đã nghĩ là gia gia đang châm chọc mình.
Nhưng lại nghĩ tới thân mình trước kia vốn bị trúng độc. Chẳng lẽ là gia gia giải được?
Có lẽ, gia gia thực sự là một thần y…
Ta rúc đầu vào ngực gia gia, hai má thi nhau cọ cọ nức nở nói: “Gia gia, cảm ơn người.”
Ta thực sự rất cảm kích người…
Sống mũi cay cay.
Nhớ tới chuyện ngày trước, ngực ta lại đau đớn vô cùng.
Gia gia ân cần vỗ về ta nói: “Ngươi còn nhỏ như vậy mà đã bị người ta hành hạ tàn tạ đến mức này. Ai…”
Ta chỉ biết cắn chặt môi, không nói được lời nào cả.
Người lại nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Ta khẽ “Ân” một tiếng, nước mắt âm ỷ chảy ra… Lại bắt gặp đôi mắt gia gia đang trìu mến nhìn ta, ta bỗng chốc gào khóc thành tiếng, cứ thế ôm lấy người khóc nức nở.
Thấy ta khóc lâu quá, gia gia liền an ủi ta, bảo ta khóc đến nỗi hai mắt sưng húp lên như hai quả hạch đào rồi.
Không để ý tới lời khuyên của người, ta cứ như được tiếp thêm sức lại gào rống lên.
Sau đó, gia gia lại nói: “Hôm nay đằng nào cũng mổ gà, nếu ngươi thích thì mổ luôn gà mái đi.”
Vừa nghe lời đó xong, ta khóc nhỏ dần đi, nghẹn ngào vài tiếng nói: “Sẽ không khóc nữa.”
Được người khác quan tâm, yêu thương thật khiến ta cảm thấy hạnh phúc lắm…
Có thể sống mãi như thế này thực tốt, thực hạnh phúc.
Bắt đầu từ ngày này trở đi, ta chuyên tâm theo gia gia học y thuật.
Gia gia cho ta một quyển sách, quyển sách này ghi tên các loại thảo dược cũng như dược tính của chúng. Người bắt ta phải học thuộc không sai một chữ nào.
Lúc sau ta phát hiện ra một điều rất thú vị. Đầu óc ta không hề chậm tiến, lại còn khá nhanh nhạy nữa chứ. Một quyển sách dày nhường này mà ta chỉ mất có khoảng nửa tháng để thuộc hết.
Gia gia lại tiếp tục dạy ta phối thuốc, luyện đan. Cuộc sống giờ đây của ta trở nên khá bận rộn.
Đôi lúc ta đã có thể tự mình thay người chuẩn bệnh. Những bệnh thông thường giờ đây không làm khó được ta, còn bệnh nặng ta cũng đã bắt đầu thử điều trị.
Gia gia nói: “Trời không tự nhiên sinh ra thiên tài, chỉ cần chịu khó chăm chỉ thì sẽ trở thành thiên tài.”
Nhiều lúc ta nghĩ muốn nói cho gia gia biết ta học được nhanh như vậy căn bản vì ta vốn là thiên tài. Thành quả này đây không phải do ta vốn thông minh sao?
Ta trưng ra bộ mặt mếu máo, trong lòng ấm ức không nguôi.
Thời gian trôi đi thật nhanh, khi ta đã có thể chữa bệnh cho toàn bộ người trong thôn thì ta cũng đã bước sang tuổi mười chín rồi.
Một ngày, trong lúc đang mê mẩn chế thuốc, ta bâng quơ hỏi: “Gia gia, người có phải là thần y không?”
Gia gia sửng sốt với câu hỏi đột ngột của ta rồi nhanh chóng trở lại bình thường: “Ngươi đã biết?”
… Khóe môi cong lên, ta nói: “Con chỉ tùy tiện nói bừa mà thôi.”
Người hừ lạnh, liếc trừng ta một cái rồi mở nắp nồi thuốc ta đang chế nhìn nhìn.
Ta nói: “Thứ con đang luyện này chính là thuốc trường sinh bất lão.” Nó rất có tác dụng bồi bổ cơ thể đó nha.
Gia gia khẽ cười, nói: “Ngươi luyện vì gia gia?”
Cảm thấy trên mặt bỗng đâu xuất hiện một tầng nhiệt, ta nhẹ nhàng gật đầu.
Người cũng nói rằng thuốc bổ rất tốt cho cơ thể nhưng nhiều quá cũng không phải tốt, cần phải biết chừng mực. Nếu không thì không những không làm cho người ta sống lâu hơn mà lại làm cho người ta chết sớm đi nữa.
Ta ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Người bỗng nhiên chuyển đề tài: “Nhiên nhi, ngươi có muốn học về độc dược không?”
Ta kinh ngạc nhìn gia gia.
Gia gia xoa xoa đầu ta nhẹ nhàng nói: “Nhiên nhi, giờ ngươi vẫn còn nhỏ, nhưng sau này cũng không thể ở mãi nơi đây được. Một mình ngươi đi ra ngoài, ta cũng có chút lo lắng. Chí ít ngươi cũng phải biết một số độc dược để phòng thân đúng không?”
Chớp chớp mắt, bàng hoàng nhìn người, sau một lúc ta mới lên tiếng: “Gia gia, cảm ơn người.”
Người đạm cười, thở dài: “Nói gì thì nói, cứ nghĩ đến ngày ngươi phải rời đi, trong lòng ta cũng cảm thấy tiếc nuối lắm.”
Mỉm cười, ta nói: “Con cũng không phải đi trong một sớm một chiều, người không phải quá đâu lòng đâu.”
Người gật đầu, nói: “Nhiên nhi, ngươi cũng đừng vội đắc chí. Ngươi muốn rời đi trước tiên phải học thật tốt y thuật cùng độc thuật đã.”
Nhu thuận gật đầu, ta rất tin tưởng ở khả năng của mình.
Gia gia dừng một chút rồi lại nói: “Nhiên nhi, ngươi có muốn một lần nữa học võ công không?”
“A!” Giật mình, ta hỏi lại: “Con… con còn có thể học được sao?”
Người nói, xương cốt ta rất tốt, rất phù hợp với người luyện võ, chắc chắn sẽ học được. Bất quá là phải học từ đầu mà thôi.
Ta sung sướng mỉm cười: “Con muốn học.”
Gia gia nói người sẽ giúp đỡ ta.
Buổi tối, người đưa cho ta hai viên thuốc, bảo ta ăn vào.
Ta ngây ngốc ăn. Vừa nuốt một viên xuống, ta liền cảm thấy có một dòng nhiệt lưu tích tụ ở đan điền.
Ta kinh ngạc nhìn gia gia.
Người nói: “Một viên này có thể cho ngươi hai mươi năm thành nội lực.”
Vô cùng kinh ngạc nhìn người, trong lòng ta cảm động bội phần.
Người xoa xoa đầu ta nói viên thuốc kia được người dùng các loại thảo mộc quý hiếm trên đời này luyện bảy bảy bốn chín ngày mới thành. Viên thuốc này là tinh hoa của cả đời người dày công nghiên cứu. Mà cả cuộc đời gia gia cũng chỉ có thể luyện được hai viên thôi.
Ta nói: “Chỉ có hai viên mà bị ta ăn cả, người không tiếc sao?”
Gia gia cười, nói: “Ta cho cháu ta thì có gì phải tiếc chứ?”