CHƯƠNG 17
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Kể từ đó, ta bắt đầu luyện lại võ công.
Có thể là do đã từng học qua cộng thêm đan dược của gia gia nên tốc độ luyện của ta có thể nói đạt đến thần tốc.
Ta đã từng mất hơn mười năm để luyện đến tầng thứ năm Phượng Hoàng kiếm pháp. Ấy vậy mà giờ đây, chỉ với hai năm ngắn ngủi, ta đã luyện được tới tầng thứ sáu.
Ta đã từng băn khoăn có nên luyện lại Ly Tâm kiếm pháp hay không. Nếu ta luyện lại, thì thực sự là rất đau đớn. Nó không phải cái đau đớn bình thường đến rồi đi mà đã trở thành một nỗi sợ hãi ám ảnh, khắc sâu vào tâm trí ta.
Ta rất sợ. Sợ cái cảm giác đau đớn, thống khổ, vật vã của tầng thứ tư mãi cho đến tận tầng thứ bảy mới thuyên giảm hết được.
Bất quá, chỉ với Phương Hoàng kiếm pháp trong tay, ta không đủ tự tin để quay về Tô phủ đón mẫu thân đi…
Cũng như chẳng may khi ta trở về, người của Thủy Nguyệt cung đến ám sát ta thì phải làm sao…
Thật rắc rối…
Thật khó hiểu, ta học suôn sẻ xong tầng thứ sáu của Phượng Hoàng kiếm pháp thì không thể nào có thể luyện đến mức cao hơn được. Chính vì vậy, ta quyết định luyện lại Ly Tâm kiếm pháp.
Ta đã từng trải qua thời gian học y nên có thể biết rõ thân thể mình như thế nào. Thể trạng ta đang ngày càng đi xuống.
Sắc mặt tái nhợt, ăn cũng không được nhiều.
Gia gia nói đùa bảo ta vốn là heo mà giờ đây cũng biến thành chim con rồi, ăn cái gì cũng chỉ được tí tẹo.
Sau mấy ngày thấy thể trạng của ta không có chuyển biến tốt hơn mà chỉ xấu đi, gia gia lôi ta lại xem mạch.
Người hỏi: “Ngươi đang học cái gì?”
Ta ngập ngừng trả lời: “…Ly Tâm kiếm pháp.”
Gia gia nhíu mày, nghiêm mặt, tay phải giơ lên cao. Ta theo bản năng nhắm mắt lại, co rúm người.
Nhưng người chỉ nhẹ vuốt ta mấy cái.
Ta ngẩng đầu lo lắng nhìn gia gia.
Gia gia nói: “Ngươi đã phải chịu đau khổ nhiều rồi, gia gia không nỡ đánh ngươi.” Người thở dài một hơi, cảm thán nói.
Ta túm lấy cánh tay gia gia, ôm thật chặt, miệng không ngừng kêu: “Gia gia, gia gia…”
Sau ngày hôm đó, gia gia lên núi một chuyến. Người ngày đêm tìm một số loại thảo mộc, lao tâm khổ tứ luyện thành dược cho ta uống.
Người nói: “Tuy không thể áp chế hoàn toàn thương tổn do Ly Tâm kiếm pháp mang lại nhưng ít nhất vẫn giảm bớt độc tố được đôi phần.”
…
Thời gian ta ở lại đây chẳng mấy chốc đã được năm năm.
Y thuật tiến bộ, sách cũng đọc qua nhiều, võ công tăng tiến, thậm chí còn hơn trước kia.
Ly Tâm kiếm pháp đã ngộ được tới tầng thứ bảy, thân thể cũng không đau đớn nữa.
Vào ngày giao thừa năm nay, gia gia đột ngột nói muốn ta chờ đến rằm tháng giêng rồi quay về nơi vốn thuộc về mình.
Ta gối đầu lên đùi người, ngoan ngoãn nằm yên nói: “Con không nỡ.”
Người nói: “Nếu ngươi nhớ thì có thể quay về bất cứ lúc nào. Ta sẽ mãi mãi ở tại nơi này mà thôi.”
An tâm mỉm cười, ta lên tiếng: “Dạ.”
Thời gian trôi đi rất nhanh, trong nháy mắt đã tới ngày trăng tròn.
Ngày đó, gia gia do dự mãi mới bắt một con gà trống, mua mấy con cá của Trương bá, cùng vài cân thịt lợn từ chỗ Vương đại thẩm làm một bữa cơm chia tay.
Ta cùng gia gia cũng uống hết mấy bình rượu nếp.
Gia gia nói ta say, ta một mực khẳng định mình không say, tiếp tục uống thêm.
Gia gia nhét ta lên giường bắt ta ngủ. Ta nhu thuận nhắm chặt hai mắt lại. Gia gia vừa ly khai, ta ngay tức khắc mở mắt bật dậy, mở cửa phòng phóng ra ngoài hưởng thụ cái lạnh thấu xương của ngày đông.
Thấy vậy, gia gia liền túm lấy tai ta kéo ngược trở lại giường. Người nói: “Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi mà vẫn khiến người khác phải lo lắng.”
Ta khúc khích cười, không nói lời nào.
Gia gia thở dài chịu thua, nói: “Mau nhắm mắt lại ngủ đi.”
Ta ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, khi cảm thấy nhịp thở của gia gia nằm bên cạnh bình ổn, ta lại mở mắt thao láo.
Gia gia liền chụp cho ta một cái vào đầu, nói: “Ta biết ngươi kiểu gì cũng mở mắt mà!”
Nguyên lai là gia gia có võ công, người có thể che giấu được hơi thở của mình nha…
Rõ ràng với khoảng cách gang tấc vậy mà ta lại không mảy may phát hiện ra.
Ngô, là cao nhân a, cao nhân a…
Suy nghĩ miên man, ta dần dần bước vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, gia gia ném cho ta một cái bọc nhỏ, trong đó có một số vật liệu cần thiết đi đường.
Ta gật gật đầu nói “Hảo.”
Từ trong ngực lấy ra miếng ngọc mà trước đây sư phụ cho, ta nhét vào tay gia gia.
Gia gia cười cười, nắm chặt miếng ngọc bội trong tay.
Ta nói: “Gia gia, người mỗi khi nhớ con thì hãy đem nó ra nhìn. Người nhớ lúc nào cũng phải mang bên mình đó.” Trời lạnh nó ấm, trời nóng nó mát. Nếu lúc nào gia gia cũng mang bên người thì ta sẽ rất yên tâm.
Người gật gật đầu, nói: “Nhiên nhi, ngươi nhớ rõ sau này không được uống rượu nữa.”
Ta chỉ cười trừ, không nói câu nào.
Gia gia còn nói: “Ngươi vừa uống rượu liền điên điên khùng khùng hết thuốc chữa luôn.”
Ta hít hít mũi, ai oán nhìn gia gia.
Người thở dài nói: “Tiểu tử, ngươi mau đi đi.”
Ta hôn “chóc” một cái trên trán gia gia, nghẹn giọng nói một câu “Cảm ơn” liền quay đầu bước lên thuyền.
Chiếc thuyền dần dần rời bến, ta hướng gia gia vẫy vẫy tay thẳng đến khi bóng người hòa vào lớp sương sớm. Ta nhìn Trương bá hỏi: “Trương bá, giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Trương bá nói: “Thuyền chúng ta sẽ đến Giang Nam, ngươi muốn đi đâu sao?”
“Kinh thành.”
Ông cười khì nói: “Hay để ta mang ngươi tới kinh thành trước?”
Ta lắc lắc đầu: “Không cần, đi Giang Nam cũng tốt, cháu cũng muốn xem đất tổ phong tình mà.” Thực ra là ta không muốn làm phiền Trương bá.
Trương bá xoa xoa đầu ta rồi hướng thẳng thuyền tới Giang Nam.
Thuyền cuối cùng cũng cập bờ, ta và Trương bá chia tay nhau tại đây. Lên bờ ta liền chạy quanh nhòm ngó một vòng chợ.
Bây giờ là giữa trưa, người người đi lại rất nhộn nhịp.
Ta vừa xuất hiện giữa chợ liền có một loạt ánh mắt hướng về phía ta tỉ mỉ quan sát…
Trong mắt nam nhân là ái mộ, còn trong mắt nữ nhân chỉ có ghen tị.
Năm năm vừa qua, trừ bỏ mấy lần nhìn qua mặt nước thì đúng là chưa bao giờ ta chính thức ngắm mình trong gương cả.
Ta rảo bước tới một quán ven đường cầm lấy chiếc gương soi thử.
Ân, mày liễu, mắt phượng, mũi kiều, môi mỏng…
Ngũ quan so với năm năm trước xem ra có chút trưởng thành hơn.
Nhìn đôi đồng tử trong gương kia bỗng thấy một mạt đau thương.
Cũng đúng thôi, trải qua ngần nấy sự kiện trước đây ta cũng phải cứng cáp hơn, trưởng thành hơn mà.
Khóe môi vi loan (Kumiko: hình như là em ý nhếch môi a), ta ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, xem kỹ xem khuôn mặt này có bao nhiêu lực sát thương.
Ta nhìn người bán hàng mỉm cười hỏi: “Xin hỏi vị đại ca, gương này giá bao nhiêu?”
“Bốn… bốn lượng… lượng…” Người bán hàng đỏ mặt nói.
Ta nhìn hắn nháy mắt mấy cái, hơi nhíu mày nói: “Bốn lượng?”
“Ách, ba… ba lượng… được rồi.”
“Nhưng ta chỉ có hai lượng thôi…”
“Cái kia… hai lượng… là đủ rồi.”
Lúc này có một vị cô nương mặc một bộ xiêm y mộc mạc tới nhéo tai hắn nói: “Hai lượng? Hai lượng? Gương đồng này trước đây đã phải mua vào mất bốn lượng, ngươi dám bán hai lượng sao, sao, sao??? Ngươi muốn chết đói phải không?” Nói xong, nàng ta nhìn ta bằng một ánh mắt ghen tỵ nói: “Này, gương kia bốn lượng, ngươi muốn mua thì mua, không thì mời đi cho. Một xu cũng không bớt.”
Khẽ cười một tiếng, ta hào phóng lấy bốn lượng bạc trong ngực đưa cho vị cô nương này, cầm gương rời đi luôn.
Loáng thoáng ta nghe thấy phía sau có người nói: “Công tử là người nơi nào vậy? Thật có phong độ a…”
Ta nhẹ nhàng bước đi trên đường như tiên tử giáng trần vậy.
Vừa đi vừa cười…
Lúc này ta đã hiểu. Khuôn mặt này so với năm năm trước còn đáng nể hơn.
Ta nghĩ một hồi, cứ như vậy đi lại không phải quá khoe khoang sao?
Ta đã được gia gia dạy cho y thuật cùng độc dược. Được sư phụ truyền thụ cho kiếm pháp và cả một bộ dịch dung nữa.
Sư phụ từng nói khuôn mặt này của ta khi xuất môn ắt hẳn sẽ không được yên ổn, tốt nhất vẫn nên dịch dung là hơn.
Nhưng ta lại thích khoe khoang, thích được người ta ngắm đến ngẩn người, thích được người khác ngưỡng mộ cũng như ghen tỵ, thích được người ta khen này nọ…(Này hơi bệnh nhưng còn hơn xem em ý che giấu sắc đẹp đi, tức chết ah)(Kumiko: ko phải hơi mà là quá bệnh, ấy nhưng ta mà đẹp như em ý thì ta cũng khoe)
Dù sao thì mỗi người ai cũng đều có hư tâm cả mà thôi.
Chính là những ánh mắt tràn đầy dục vọng cũng như nộ khí kia khiến ta không thể cười nổi.
Ở chợ ta dạo quanh mấy vòng mua vài vật để dịch dung. Ở trong phòng trọ, ta trộn ít bột, ít nước, thêm một vài dược liệu hầm bà làng nhào nhào nặn nặn một hồi. Ta làm hai lớp da bao phủ bên ngoài.
Nhìn khuôn mặt mới trong gương một lúc lâu, ta hài lòng với thành quả của chính mình.
Khuôn mặt này không tính là xinh đẹp kiều diễm gì những cũng không đến nỗi khiến người ta gai mắt.
Ta mua một con ngựa, ban ngày chạy, buổi tối liền dừng lại.
Trời đã tối, ta không thể tìm được nhà trọ nào nên phải đi vào trong núi ở tạm một đêm tại một ngôi miếu đổ nát.
Rong ruổi trên yên ngựa một ngày, ta rốt cục cũng qua được huyện này. Đi xuyên qua cánh rừng, ta đứng trước cửa chính của Ám Tử sơn trang.
Năm năm, giờ nhìn lại nơi này ta thấy có chút khác khác.
Hoàng hôn chớm buông xuống, ta dắt ngựa đi tìm một quán trọ. Tiểu nhị vội nghênh đón hỏi han: “Khách quan, ngài muốn dừng chân ăn chút điểm tâm hay ở trọ?”
Ta nói: “Ở trọ.”
Hắn cho người thu dọn một căn phòng, mau chóng dẫn ta lên rồi nhanh nhẹn sai người chuẩn bị một thùng nước nóng.
Tẩy rửa xong, ta xuống lầu gọi một bàn ăn.
Lúc này là thời điểm đông người nhất, cũng chính là lúc có thể hóng nhiều chuyện nhất.
Tại nơi này, Ám Tử sơn trang là nổi tiếng nhất nên tất nhiên cũng được chú ý nhiều nhất. Và người được đề cập, bàn tán nhiều nhất không ai khác ngoài trang chủ Ám Tử sơn trang.
Có người nói: “Ngươi có biết mấy hôm trước trang chủ Ám Tử sơn trang đem Mộc Nguyệt công tử vào trong phủ làm nam sủng không?”
“Trang chủ kế nhiệm từ lúc đó đến nay mỗi ngày lại thu về mấy vị mỹ thiếu niên. Điều này có gì là mới mẻ đâu.”
“Lần này khác, ta nghe nói, hai hôm trước Mộc công tử đánh mất một tờ giấy liền bị người của Ám Tử sơn trang vứt vào sau núi. Hiện giờ không rõ sống chết ra sao.”
“Tờ giấy? Chắc là mật liệu gì quan trọng của trang đi.”
“Nghe nói không phải.”
“Không phải?” Người kia khó hiểu hỏi tiếp: “Thế nó là cái gì?”
“Tiểu nữ nhân con của bá bá, tướng công của tỷ tỷ của thím ta là nha hoàn trong sơn trang, nàng nói thứ Mộc công tử kia vứt đi là…..”
“Là một tờ giấy đã bị vò nhăn nhúm.”
“Trên tờ giấy đó chỉ là mấy nét chữ xiêu vẹo, nghiêng ngả nữa cơ chứ.”
“Uy uy, ngươi đừng có nói dông dài thế chứ, vào vấn đề chính đi. Trên đó viết cái gì?”
“Ta nói ngươi chớ có cười ta đấy.”
“Không phải là ngươi viết thì ta cười cái gì? Ngươi nói mau đi.”
“Nhị sư huynh, đệ thích huynh. Nếu huynh là lá cây, đệ sẽ làm cành cây. Nếu huynh là cây xanh, đệ sẽ làm mặt đất. Nếu huynh là đóa hoa, đệ sẽ làm lá cây. Nếu huynh là mây trắng, đệ sẽ là trời xanh. Nếu huynh là lá trà, đệ sẽ làm ấm trà…
Nhị sư huynh, đệ thích huynh…”
“…Cũng chỉ có ngần đó?”
“Nghe nói còn có cả một đống giấy chỉ viết độc ba chữ ‘nhị sư huynh’ nữa cơ.”
“… Này, thế những tập giấy đấy có gì khác nhau không?”
“Có a, chính là mấy tờ đầu chữ viết vô cùng tệ hại, nhưng càng về cuối, nét chữ càng trở nên mềm mại, thanh thoát a…”
Ta có chút rối bời ngồi ăn cơm, cảm giác rối bời đó dần dần tăng tiến biến thành lo lắng, hoảng sợ rồi thành vô vị.
Hít hít cái mũi, ta từ ghế đứng lên, trở về sương phòng.
Hé mở cửa sổ, ta lặng nhìn quang cảnh ngoài đường đến xuất thần.
Một giọt nước bất chợt rơi xuống.
Trong đầu chợt lóe lên cảnh tưởng ta thức nguyên cả đêm chỉ để luyện độc ba chữ “nhị sư huynh”. Luyện đến mức nhìn chữ sao cho như thấy người.
Đôi môi bất giác giương lên, ta ngửa đầu nhìn trời.
Một giọt nước mắt chuẩn bị rơi ra được ta nhanh chóng kéo trở lại.
Thời thế thay đổi, ta vẫn như cũ, bất quá hắn đã thay đổi.
Khẽ thở dài một hơi, xoa xoa khuôn mặt, ta trở lại giường.
Trong giấc mơ, ta thấy được vẻ mặt tươi cười ôn nhu của nhị sư huynh. Chỉ trong chớp mắt, hắn liền hóa thành ác ma. Hàm răng nhọn hoắt, hai chiếc răng nanh chắc dài lộ cả bên ngoài. Mắt trợn trừng, đỏ ngầu… Hắn cứ ráo riết đuổi theo ta…
Sáng sớm hôm sau, ta mơ màng tỉnh lại.
Vội vã xốc nước rửa mặt cho tỉnh ngủ, nhanh nhẹn chải đầu mặc xiêm y gọn gàng, ta xuống lầu ăn chút điểm tâm rồi mau chóng rời khỏi khách ***.
Ta đi qua chợ mua chút lương khô. Bỗng nhiên vai trái bị ai đó chộp mạnh gọi: “Nhiên nhi?”
Âm thanh tuy đã lâu chưa nghe qua nhưng vẫn có cảm giác rất đỗi quen thuộc.
Ta nhíu mày có chút lo lắng quay đầu lại nhìn hắn.
Là nhị sư huynh.
Đôi môi khẽ mở, ta nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Đôi mắt hắn chợt nhiễm một tầng thất vọng, đôi đồng tử yên lặng cùng ta đối diện.
Sau một lúc, hắn sờ tới cổ tay ta.
Vết thương trên hai cổ tay ta chưa biến mất, vẫn còn lưu lại một vết sẹo dài.
Đó là di chứng của lần ta bị cắt đứt gân tay. Qua năm năm mà nó vẫn không hề biến mất hoàn hoàn.
Trong lòng thầm nghĩ sau khi rời khỏi chỗ này mình phải mau chóng lấy một miếng da dán đè lên. Sau đó phải mau chóng nghiên cứu dược thoa tan được vết sẹo kia.
Hắn chỉ đơn giản vuốt nhẹ cổ tay ta, hỏi: “Đau không?”
Đau không? Mặc dù thời gian đó đã qua lâu rồi nhưng lòng ta vẫn cảm thấy rất sợ. Ta nói: “Không quan hệ gì tới ngươi.”
Hắn buông cổ tay ta ra, chuyển sang xoa hai bên má, nói: “Ngươi là Nhiên nhi của ta phải không? Trên cổ tay Nhiên nhi… chỗ đó cũng có vết sẹo…”
Ta một lần nữa nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Khóe môi vi loan, hắn đạm cười, nụ cười giống in như trong trí nhớ của ta: đơn thuần, thanh thủy như một vị tiên.
Nếu không phải từng nghe qua cuộc hội thoại trong khách ***, ta sẽ nghĩ rằng hắn vẫn là nhị sư huynh của ta năm năm về trước và ta cũng vẫn là đứa trẻ năm năm về trước mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa hai má ta, nói: “Ta sao có thể nhận sai người được? Bóng của ngươi…”
Ta mau chóng lui lại sau vài bước, cố giữ khoảng cách với người này.
Rất nhanh, đôi đồng tử hắn nheo lại, đáy mắt toát lên tia nhìn sắc nhọn. Hắn lẹ tay giật lớp dịch dung trên mặt ta xuống…