Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko

Nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi. (Cơn sóng này chưa qua cơn sóng khác đã tới.)

Ta cùng tương du quân một đường hướng thẳng phía bắc mà đi. Đồng thời trên giang hồ, cái tên Vô Nguyệt một lần nữa được khơi lại từ quá khứ.

Ngày đó, tuyệt thế mỹ nhân Vô Nguyệt tái xuất giang hồ, tay cầm trường kiếm dùng Ly Tâm kiếm pháp diệt sạch cả Hắc sơn trại.

Nghe đồn, đi cùng Vô Nguyệt còn có một gia nô chừng hai mươi tuổi, râu mọc quanh mặt, một lòng bảo vệ chủ nhân.

Hắc sơn trại chắc là cái bọn thổ phỉ kia.

Nhưng ta đâu có dùng Ly Tâm kiếm pháp cơ chứ?

Ta từ đầu đến cuối không có nói chuyện, cũng không hề động thủ huống chi là cầm kiếm…

Ngoài tin đồn đó ra, ta còn nghe được Ám Tử sơn trang cùng Thủy Nguyệt cung luôn ở trong thế đối chọi gay gắt, thủy hỏa bất dung.

Tin tức về Vô Nguyệt vừa truyền ra, hai nơi này cật lực phái người tìm kiếm tung ảnh của ta.

Cung chủ Thủy Nguyệt cung nói: nhìn thấy, giết.

Trang chủ Ám Tử sơn trang nói: nhìn thấy người của Thủy Nguyệt cung giết người, bất kể có phải Vô Nguyệt hay không cũng phải cứu. Đồng thời cưỡng chế “thỉnh” người đó trở về Ám Tử sơn trang.

Ta thở dài một hơi nghiêng đầu nhìn người được gọi là ‘một lòng bảo vệ chủ nhân’ nói: “Tương du quân, ngươi mua giúp ta một vài thứ được không?”

Hắn gật đầu nói: “Được.”

Ta nhờ hắn mua một ít dược liệu, son phấn, cùng một số vật liệu để chuẩn bị dịch dung.

Ta lấy son phấn trộn trộn với một ít dược tạo thành một hỗn hợp đặc sánh, nhẹ nhàng tô lên mặt, phía mắt lại điểm thêm mấy phát. Thế là ta đã hoàn thành một bộ mặt giống như bị người ta đánh cho te tua, bầm dập quanh mắt.

Ta lại chế hai lớp mặt nạ dán đè lên mặt.

Tương du quân nhìn ta nói: “Ngươi làm gì mà phải hóa trang tới ba lớp.”

Ta nói: “Nếu người của Thủy Nguyệt cung và Ám Tử sơn trang cùng tìm đến thì ta vẫn còn một lớp phòng bị mà.”

Hắn lại nói: “Bộ dạng của ngươi lớn lên đúng là tai họa.”

Ta nhíu mày nhìn hắn nói: “Tương du quân, kỳ thật ngươi lớn lên cũng vậy, bộ dạng không tồi chút nào. Ít nhất, ngươi vừa đi qua đường sẽ có cả đám người bâu lại… bởi vì không ai không ham tiền thưởng bắt đạo tặc từ quan phủ cả đâu.”

Khóe miệng hắn co giật, không nói được lời nào.

Ta còn nói thêm: “Tương du quân, ta thấy ngươi ở lại Giang Nam làm quân đạo tặc là tốt nhất. Người ta vừa thấy ngươi chưa kịp nói câu gì đã bỏ của chạy lấy người rồi, như vậy không phải tốt sao…”

Hắn trừng mắt nhìn ta đầy căm giận.

Mọi việc đã chuẩn bị xong, ta đứng dậy vỗ vai tương du quân nói: “Đi, gia ta mời ngươi ăn bữa chiều.”

Trên giang hồ sao lại đồn đại như vậy chứ? ‘Một gia nô chừng hai mươi tuổi, râu mọc quanh mặt, một lòng bảo vệ chủ nhân.’

Tương du quân, hôm nay lão tử sẽ chuốc rượu ngươi rồi nhổ sạch râu trên mặt ngươi cho xem.

Cùng nhau đi xuống lầu, ta gọi mấy món điểm tâm, lại mấy bình rượu. Hai người hai chén lớn cứ thế cụng chén ‘cách cách’.

Uống hết hai bình rượu, ta cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Ngửa mật lên nhìn tương du quân thấy mặt hắn vẫn như trước, không thay đổi chút nào, khí sắc vẫn bình ổn.

Hắn nói: “Ngươi say rồi, lên lầu nghỉ trước đi.”

Ta lắc lắc đầu nói: “Ta không có say, ta vẫn có thể uống nữa.” Ta thế nào cũng phải nhổ sạch râu trên mặt ngươi, phải nhổ cho bằng được.

Hắn thở dài, mở ra bình thứ ba nói: “Ta uống cùng ngươi vài chén nữa rồi ngươi phải đi ngủ ngay được không?”

Ta nói: “Được.”

Lúc này, trông tửu lâu xuất hiện hai vị khách đặc biệt.

Một người toàn thân khoác một bộ tử y, khuôn mặt có vài nét giống tương du quân  bất quá quanh thân người kia lại toát ra một khí thái không dính tý bụi trần nào. Cái cảm giác này khiến ta thấy quen thuộc làm sao. Đi theo người này còn rất nhiều mỹ thiếu niên nữa. Bọn họ đi đến một chiếc bàn, chuẩn bị ngồi xuống thì một trong sỗ mỹ thiếu niên kia tay cầm một mảnh lụa trắng trải phủ lên mặt bàn, còn người khác thì nhanh tay đặt một tấm đệm trên ghế cho tử y nam tử kia ngồi.

Thật quá mức phô trương mà.

Còn vị còn lại, hắn mặc một bộ cẩm y bào, sắc mặt tái nhợt, dáng người nhỏ bé, yếu ớt… Ta chớp chớp mắt mấy cái. Này, đây không phải là cung chủ Thủy Nguyệt cung sao?

Hắn ta thu hút sự chú ý của rất nhiều người không phải chỉ bởi vì dung mạo nhợt nhạt của hắn mà còn có sự góp mặt của mấy nữ tử áo trắng thanh lãnh đứng bên cạnh.

Hai người bọn họ vừa tiến vào, ta liền cảm thấy có một trận gió lạnh ập tới xuyên thấu qua ta.

Tương du quân quay đầu nhìn người mặc tử y rồi lại nhìn đám mỹ thiếu niên nói: “Mấy mỹ thiếu niên kia so với ngươi có đôi phần tương tự.”

Lời nói của hắn không lớn cũng không nhỏ, nhưng đối với những người luyện võ thì có thể nghe rõ mồn một.

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức có mấy đạo mắt phóng nhìn về phía ta.

Ta không biết mình được bao nhiêu ánh mắt ghé thăm. Nhưng ta có thể chắc chắn một điều những ánh mắt đó không khác gì những mũi tên nhọn hoắt bắn trực tiếp vào người ta.

Lạnh đến phát rùng mình.

Tương du quân, ngươi có chủ ý gì đây cơ chứ? Ngươi như thế không phải cố ý sao? Ngươi không biết lời đồn đại của cung chủ Thủy Nguyệt cung khi nhìn thấy bất cứ ai có khả năng là Vô Nguyệt sao?

Nói đi cũng phải nói lại, tương du quân cũng đâu có biết nam tử kia lại chính là cung chủ của Thủy Nguyệt cung cơ chứ.

Ta ngấu nghiến quăng một cái nhìn cho tương du quân rồi cầm vò rượu lên rót cho hắn một chén.

Ta nói: “Uống! Không say không về.” Mau uống đi, đừng cứ thế khai ra ta chứ.

Hắn cầm chén rượu lên, hùng hổ uống một hơi cạn sạch.

Ta còn muốn chuốc thêm cho hắn nhưng hắn lại đoạt lấy vò rượu rót thêm vào chén của ta.

Ta hít hít mũi, bắt chước y cầm chén lên ‘ực’ một hơi hết luôn.

Vốn muốn chuốc say tên kia, ấy vậy mà không hiểu sao thành chuốc say chính mình.

Hắn tiếp tục rót rượu cho ta. Ta “khanh khách” cười chỉ vào bộ râu của hắn trịnh trọng tuyên bố: “Đêm nay, ta nhất định thừa dịp ngươi ngủ say sẽ cạo sạch râu của ngươi.”

Hắn vươn tay sờ sờ bộ râu của mình, nói: “Ngươi say rồi, lên lầu nghỉ ngơi chút đi.”

Ta nháy mắt mấy cái, nhìn hắn mỉm cười, nhu thuận gật đầu nói: “Hảo.”

Hắn dìu ta lên lầu, trên đường hắn còn nói: “Ngươi cũng đừng có nghĩ tới chuyện cạo râu ta, ta thật không nỡ mà.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn còn nói: “Sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải đi sớm đó.”

Ta tiếp tục gật đầu.

Bước vào sương phòng, ta đến bên giường nằm một lát liền lật chăn đi xuống lầu.

Ta vừa bước xuống chân cầu thang, người mặc bộ tử y lúc trước đi đến trước mặt ta nói: “Vị công tử này, chúng ta thật có duyên.”

“Chúng ta đã từng gặp qua?”

“Ngươi đã quên sao? Ở chợ đó.”

Đầu óc quay cuồng, ta không nhớ rõ nữa.

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay ta sờ sờ. Ta cả kinh vội giật ta lại, nói: “Ngươi muốn gì?”

Khóe môi hắn nhếch lên, tươi cười nói: “Ngươi muốn hay không cùng ta đi dạo một lát?”

Chớp chớp mắt mấy cái, ta gật gật đầu nói ta muốn mua một con dao nhỏ.

Hắn nhướn mày hỏi: “Để làm gì?”

Ta sung sướng, lòng phơi phới dào dạt vừa cười vừa nói: “Ta sẽ cạo sạch bộ râu của tên tương du quân kia.”

Nam tử kia không cười nổi, nói: “Ngươi vừa rồi không phải đã đáp ứng với hắn rồi sao?”

“Khửa khửa” ta cười, cười ngây ngốc, cứ nhìn nam tử trước mặt mà cười.

Hắn thở hắt ra, xoa xoa đầu ta nói: “Ngươi vẫn khó bảo như ngày nào.”

… Nói vậy chúng ta có quen biết?

Hắn nói: “Ngươi vừa rồi uống rất nhiều rượu, tốt nhất vẫn nên uống một ly trà để giải rượu.”

Ta gật đầu đồng ý.

Hắn kéo ta ngồi xuống ghế rồi nhờ tiểu nhị mang đến một bình trà.

Hắn rót một chén rồi đưa cho ta.

Ta tiếp nhận, nhìn hắn ngọt ngào cười: “Cảm ơn.”

Hắn đạm cười, một nụ cười hết mực ôn nhu hé ra trên khuôn mặt ôn hòa. Hắn vươn ta xoa xoa đầu ta. Cảnh tượng này khiến lòng ta có chút thắt lại.

Ta nháy mắt mấy cái, nhìn hắn nói: “A, phía sau ngươi đang có đánh nhau kia.”

Hắn vẫn yên lặng nhìn chăm chú vào ta nói: “Cứ để bọn họ đánh nhau cho thoải mái.”

Ta ngửa đầu lên, chỉ chỉ trên không nói: “Ngươi xem, trên trời có rồng bay kìa.”

Hắn vẫn đạm cười như vậy nói: “Phía trên đó là mái nhà, không thể nhìn thấy trời.”

Ta nhếch miệng, thất thần nhìn ra phái sau hắn nói: “Ô ô ô, ngươi xem, đằng kia có hai mỹ thiếu niên đang hôn nhau.”

Nét mặt hắn không hề thay đổi, nói: “Để bọn họ tự nhiên đi.”

Cặp mắt hắn vẫn dán chặt trên người ta, không chịu lơi đi một phân nào.

Ta hít hít mũi, trưng ra vẻ mặt ngàn vạn lần cầu xin nhìn hắn nói: “Ngươi quay đầu lại nhìn một chút được không?”

Hắn mỉm cười gật đầu nói một tiếng “Được” liền quay đầu đi.

Ta nhanh chóng vơ lấy ấm trà muốn trút trà này trở lại bình nhưng hắn ta chưa gì đã quay đầu lại rồi.

Mặt mày vẫn tươi cười, hắn nói: “Không uống hết, ta sẽ không mang ngươi đi chợ mua đồ đâu.”

Hai mắt đẫm lệ quanh tròng nhìn hắn.

Hắn còn nói: “Được rồi, ngươi không cần nói linh tinh gì nữa. Ngươi cứ yên lặng như vậy có phải đáng yêu không.”

“A” nháy nháy mắt mấy cái, ta hết nhìn ấm trà rồi lại nhìn chén trà trong tay.

Ta lén làm sánh bớt phân nửa số trà trong chén rồi nhanh lẹ ngửa cổ uống cạn như không có chuyện gì. Cứ như vậy, một chén rồi lại một chén.

Hắn khẽ cười nói: “Đã xong?”

“Ân.” Đầu ta cứ ong ong kêu.

Hắn dẫn ta đi ra khỏi khách ***.

Đám mỹ thiếu niên kia nguyên bản cũng muốn đi theo, nhưng dưới con mắt âm lãnh của hắn đám người đó vội vàng lui xuống.

Hắn cầm tay ta dắt ra chợ lớn.

Hắn hỏi: “Ngươi thích cái gì?”

Ta chỉ cái gì hắn cũng đều mua cho ta, tiện thể còn nhờ người mang về phòng trọ luôn nữa.

Sau đó, hắn lấy từ trong áo một con dao nhỏ đưa cho ta.

Con dao găm này rất đẹp, ở phần chuôi được trạm trổ rất tinh tế, vỏ ngoài lại còn được gắn mấy viên đá quý lấp lánh nữa. Ta vui vẻ nhận, nắm chặt trong tay ngắm mãi.

Hắn nhẹ giọng gọi: “Nhiên nhi.”

“Ân?” Ta khó hiểu nhìn hắn.

Hắn hỏi: “Ngươi chính là Nhiên nhi của ta?”

Ta nháy máy mấy cái, hai mắt trực tiếp nhìn hắn, một lúc sau ta lắc lắc đầu nói: “Ta không phải Nhiên nhi của ngươi.”

Hắn nhíu mày lại sau đó nhanh chóng giật lại con dao nhỏ trong tay ta.

Ta “A” lên một tiếng, muốn đoạt lại nhưng hắn lại giơ cao lên không cho ta với tới.

Ta cố gắng kiễng chân hết cỡ mong đoạt lại nhưng cố mãi mà không được. Hắn nhìn ta nói: “Nếu ngươi nói ngươi chính là Nhiên nhi của ta, ta liền cho ngươi vật này.”

Ta hít hít mũi, nghĩ nghĩ nói: “Ngươi cho ta, ta chính là của ngươi.”

Vừa lòng với câu nói, hắn đưa lại cho ta con dao kia.

Ta “khanh khách” cười, vui mừng cầm con dao này trở về khách ***, đi thẳng tới trước phòng của tương du quân.

Hắn vẫn lẳng lặng một đường đi theo sau ta.

Ta rón rén mở cửa phòng, cũng may tên này không cài then nên ta rất thuận lợi tiến vào.

Ta rướn cổ nhìn thấy tương du quân nằm thẳng tưng trên giường, hô hấp rất đều đặn.

Hắn dường như đang mơ một giấc mộng đẹp nên để lộ chiếc răng khểnh sau bộ râu dày kia. Ta nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống.

Rút dao nhỏ ra khỏi vỏ, đang lúc chuẩn bị đem đám râu kia xử đẹp thì cái tên đi bên cạnh ta lúc nãy vội ngăn lại.

Ta khó hiểu nhìn hắn.

Hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi trong tình trạng này một dao hạ xuống không sợ có sơ sẩy gì sao?”

Ta dỏng tai lên nghe rồi lại nhìn tương du quân, lại tái nhìn sang nam tử kia.

Ta thì thầm nói: “…Hay ngươi làm đi?”

Hắn mỉm cười nhìn ta nói: “Dao này ngươi hay cất đi, ta sẽ sai người khác tới giúp ngươi.”

Hắn nói xong kéo tay áo ta lôi ra ngoài.

Hắn lại nói sẽ dẫn ta tới phòng của hắn.

Ta ngoan ngoãn nói một tiếng “Được.”

Nghe thấy sự đồng ý của ta, mặt mày hắn tươi tỉnh hơn hẳn, nụ cười lại càng ôn nhu bội phần.

Đi vào sương phòng của hắn, hắn an bài cho ta nằm phía bên trong giường còn hắn sẽ nằm ngoài.

Ta vẫn cật lực gật đầu đồng ý.

Cởi áo khoác ngoài ra, ta trèo vào bên trong giường nằm.

Tay hắn xấu xa lần mò cởi cả lớp áo ta đang mặc trên người. Hắn đặt tay trên bụng ta.

Ta cúi đầu nhìn xuống, có vết sẹo.

Ngáp dài một cái, ta hỏi: “Ngươi xem đủ chưa?”

Hắn thu tay lại, đôi đồng tử thu nhỏ lại, ánh lên một mạt đau thương, xót xa. Hắn nói: “Đau không?”

Ta kéo áo lại cho ngay ngắn, lắc đầu nói không đau rồi thu mình nằm sát vào vào tường.

Hắn an ổn nằm bên ngoài.

Khi ta cảm thấy hô hấp của hắn dần trở nên ổn định, ta xoay người lại, đẩy hắn vào nằm bên trong, ta nằm ngoài.

Lại qua một lúc, ta mơ hồ bật dậy, xỏ hài xuống giường trở về phòng mình.

Hình như ta còn loáng thoáng nghe thấy có tiếng gọi “Nhiên nhi”.

Đầu óc có phần nhảy loạn, ta vẫn tiếp tục đi về giường của mình, lật chăn, ngủ luôn.

Một đêm này ta ngủ thật ngon, thật an ổn, mọi chuyện đều không nhớ gì cả…

Hôm sau, ta dậy từ rất sớm, chính xác là bị kinh động mà dậy.

Từ vách tường bên cạnh truyền tới một âm thanh chói tai, đến tận trời xanh chắc cũng bị kinh động luôn. Ta cẩn thận vơ vét tâm can trở lại, ngồi thẫn thờ trên giường.

Vuốt vuốt ngực định thần lại, vừa định xoay người nằm xuống thì ngoài cửa vang lên mấy tiếng “cốc cốc”.

Cửa ta khóa chặt, muốn vào cùng không được, ta đây cũng mặc.

Ngay sau đó, “Phanh” một cái, cánh cửa bị chặt làm đôi.

Ta mở tròn hai mắt nhìn, là một vị thiếu niên da thịt trắng nõn, ánh mắt đáng yêu, đôi môi hồng thuận…

Thật dễ nhìn a.

Lúc sau, đứa nhỏ này trợn trừng mắt lên, đôi môi nhếch lên lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng. Người đó thê lương lên tiếng: “Tô Nhiên!!! Là ngươi cạo sạch râu của ta!!!???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.