CHƯƠNG 27
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Xuất cung bằng cách nào là cả một vấn đề.
Ta cùng Khuynh Vương hai mắt nhìn nhau tự hỏi.
Trong lúc đó có một thái giám đi ngang qua, ta theo bản năng chụp tới vai hắn.
Tiểu thái giám không hiểu mình đã gây ra họa gì nên hoảng sợ, lo lắng nhìn ta cùng Khuynh Vương.
Ta khụ khụ buông tay cho hắn đi.
Tiểu thái giám nọ bị dọa cho đứng tim vội vàng chạy lẹ đi.
Ta nhìn Khuynh Vương nhe răng cười. Ta tự thấy nụ cười đó rất đáng yêu, rất dễ thương nha.
Hắn cũng nhìn ta rồi lộ ra một nụ cười, nói: “Ngươi đừng cười kinh khủng như vậy chứ.”
Nụ cười bị đóng băng, ta nháy nháy mắt mấy cái không nói ra lời.
Ta trở lại Mặc các lấy của Tiểu Lý Tử một bộ y phục thái giám mặc vào. Sau đó liền chạy ra gặp Khuynh Vương.
Hai người chúng ta một đường thuận lợi đi ra khỏi cổng thành.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, ta liền phẩy phẩy tay nói đường ai nấy đi.
Hắn ngay lập tức túm áo ta nói: “Tin hay không ta lập túc ném ngươi trở lại?”
Ta bĩu môi ủy khuất đành cùng hắn sóng vai mà đi.
Hắn nói việc đầu tiên phải làm là đi sòng bạc dạo chơi.
Còn với ta, việc đầu tiên phải làm là mua một ít dược liệu.
Hắn vênh mặt nói: “Ngươi nghe theo ta hay ta nghe theo ngươi?”
Biết sao được bây giờ, ta đành cam chịu đi tới sòng bạc.
Hắn cho ta đặt cửa.
Ta chọn đại thì nó tiểu, mà ta chọn tiểu thì nó đại.
Cứ vậy chơi, ta không thắng được ván nào.
Cho nên túi tiền của Khuynh Vương liền bị ta cho thăng thiên mất dạng.
Hoàn toàn mất trắng.
Dù sao thì ta cũng không mất gì mà.
Khuynh Vương đen mặt đập mấy cái vào gáy ta nói đều vì ta mà hắn lụi bại hết cả.
Ta cười hề hề, trong lòng thầm nghĩ nếu số bạc đó là của ta thì ta làm sao có thể phung phí như vậy được.
Khuynh Vương chợt cười nham hiểm bắt ta phải bồi thường khoản bạc kia.
Ta ho khan vài tiếng, tập hợp nước mắt lại quanh tròng mà nhìn hắn.
Hắn nói: “Hiện tại ta rất thanh liêm, nếu ngươi không đền tiền ta, ta sẽ chỉ còn không khí mà ăn nha.”
Thật trêu người mà! Hoàn cảnh xô đẩy, ta đành phải giở chiêu ‘vô tình’ đụng phải mấy người trang phục hoa lệ rồi cứ thế ‘nhặt’ túi bạc thôi.
Thấy vậy, Khuynh Vương cười dài đoạt lấy túi tiền ‘của ta’. Hắn mang ta đi hết uống rượu lại đi du hồ.
Đến một ngã tư, ta trông thấy Tô Thừa Cẩm.
Ngũ quan kia thật tinh tế, nó mang theo một ít khí phách của một đấng nam nhi lại mang theo đôi phần tiêu sái, nhu mỹ mà ôn thuần của một thiếu niên mới trưởng thành.
Tô Thừa Cẩm không giống Tô lão gia mà cũng không giống đại phu nhân. Hắn trông có vẻ gì đó nổi trội, cá tính khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.
Đến Khuynh Vương cũng phải cảm thán rằng Tô Thừa Cẩm trông rất đẹp, khó trách sao Hoàng Thượng lại thích.
Ta khinh bỉ nhìn Khuynh Vương.
Khuynh Vương cười cười nói: “Bất quá, năm năm trước ta đã trông thấy… khuôn mặt thật của ngươi.”
Ta sửng sốt một chút song cũng không lời nào.
Một lúc lâu sau, ta nói: “Ta muốn qua Tô phủ một chuyến, ta cần gặp mẫu thân.”
Hắn nhẹ cười gật đầu nói: “Được.”
Ta vui vẻ nói: “Vậy hiện tại chúng ta mau đi thôi chứ để tối nay ta sợ không kịp.”
“Ngươi gấp cái chứ? Ta còn chưa nói xong.”
“…”
“Ta còn có điều kiện. Ngươi trước tiên phải lột lớp dịch dung kia xuống, ta muốn nhìn thấy mặt ngươi, khuôn mặt thật sự của ngươi.”
Ta “A” một tiếng, lâu lâu sau mới ngây ngốc gật đầu.
Hai người chúng ta liền đi mua một ít dược liệu.
Ngoài việc mua một số dược liệu để tẩy rửa lớp dịch dung, ta còn mua thêm một số vị thuốc để khôi phục võ công. (Võ công mất do bị độc từ lúc bị đánh ngất đưa vào cung. Beta: hóa ra vậy, toàn thấy vô lý suốt, bh mới biết lý do!!)
Mua xong xuôi mọi thứ, hắn còn thuê hẳn một gian phòng thượng hạng cho ta.
Đi vào khách ***, ta trộn một hỗn hợp thuốc nước từ từ lau đi lớp dịch dung kia.
Một lát sau, tầng ngụy trang duy nhất bị tẩy sạch.
Toàn bộ quá trình Khuynh Vương đều ngồi một bên im lặng chăm chú nhìn ta.
Hắn nói: “Tô Nhiên, ngồi lên giường.”
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường.
Hắn một thân lao người tới ngồi bên cạnh ta, hai tay giữ chặt lấy vai xoay người ta đối diện với hắn. Hai người, bốn mắt nhìn nhau gắt gao.
Trực tiếp đối diện với đôi mắt của hắn, ta cảm giác có chút không thoải mái, là cái cảm giác bị người khác áp bức đến ngột thở.
Khoảng cách giữa hai chúng ta càng ngày càng kéo lại gần. Tay phải giơ lên, ta theo bản năng muốn đẩy hắn ra.
Hắn nhẹ giọng một bên nói: “Ta sẽ không làm gì ngươi cả.”
Tuy hắn nói vậy nhưng ta có thể nhận rõ được toàn thân ta giờ đây như hóa đá, cứng ngắc một khối.
Hắn vẫn nhìn ta, nhìn ta bằng đôi mắt lấp lánh, hữu thần. Hô hấp hắn vẫn nhè nhẹ không có gì là kinh động.
Ta nhăn mi lại, có đôi phần mất hứng nói: “Xem đủ chưa?”
Hắn lắc đầu, một lát sau mới mở miệng: “… Nếu là khuôn mặt này, ta nhìn cả đời cũng không chán.”
Cả đời? Chính là thứ mà có thể dễ dàng thốt lên như vậy sao? Đến lúc thành ông lão rồi thì có ai thèm liếc mắt dù chỉ một cái cơ chứ.
Ta không nói gì.
Hắn vẫn nhìn ta chăm chú như vậy. Còn ta người vẫn cứng ngắc, chỉ có thể cảm thấy được hơi thở của hắn phả vào người ta ngày càng gần.
Hắn đột nhiên kéo ta lại, ôm chầm lấy ta.
Vùi đầu vào cổ ta, hắn nói: “Ngươi thực vô tình.”
Oa! Tội nghiệt chồng tội nghiệt a.
Ta bĩu môi, trong lòng có đôi ý không vui.
Ta đối với ai cũng đặt bốn chữ ‘trọng tình trọng nghĩa’ lên đầu, chưa từng có chuyện ta vô tình với bất cứ ai nha.
Hắn còn nói: “Ngày trước, ngươi một tay làm hại ta không có bạc để quay về kinh thành. Ta giờ thật cũng không nhớ rõ mình như thế nào có thể trở về a.”
Ta nhe răng cười nói: “Ai bảo lúc trước ngươi bắt nạt ta làm gì.”
“Ai cho ngươi lúc trước bộ dạng đắc ý như vậy, nhìn thấy đã muốn khi dễ ngươi rồi.”
Ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi còn dám khi dễ ta lần nữa, ta liền trộm hết đồ nhà ngươi.”
“… Ngươi có khả năng đó sao? Võ công của ngươi… ngươi đã bị mất võ công mà?”
Ta sực nhớ ra hiện ta ta đang nói dối mình không còn võ công đành cười gượng một tiếng, không dám nói lung tung thêm nữa.
Hắn từ từ rời khỏi cổ ta, ngẩng đầu lên. Hắn cầm lấy hai cổ tay ta kiểm tra rồi nói: “… Võ công của ngươi quả thật đã bị phế?”
Ta ậm ờ cho qua, không trực tiếp trả lời hắn.
Một lúc sau, ta rời giường đi đến bàn trang điểm ngồi xuống ghế bắt đầu dịch dung lại.
Dịch dung được một nửa, ta quay đầu lại nhìn Khuynh Vương hỏi: “Ta nhớ rõ trên mặt ta có một nốt ruồi phía trên mắt, nhưng nó ở bên phải hay bên trái?”
“… Hình như là bên phải.”
“Ngươi khẳng định?”
“Làm sao?”
“Ta nếu nhớ không nhầm thì nó ở bên trái. Ta thật nhớ rõ mà.”
“… Vậy ngươi liền điểm ở bên trái đi.”
“Tốt rồi, vậy ta liền điểm bên trái.”
“… Tô Nhiên, ta cảm thấy ngươi có điểm hay không cũng đều giống nhau cả thôi.”
“Ta vui là được, ngươi quản được sao.” Nói xong, ta điểm một nốt ruồi trên mắt trái.
Nhìn dung nhan của mình phản chiếu trong gương đồng, ta càng nhìn càng thích. Ta thật là giỏi nha.
Đem số dược liệu mua về chế ăn luôn để khôi phục võ công. Xử lý mọi việc xong xuôi, ta cùng Khuynh Vương rời khách ***.
Khách phòng cũng không trả.
Theo ý tứ của hắn thì để sau này xuất cung thì còn có chỗ lui tới.
Hắn nói như vậy ta có phần không hiểu.
Nói là xuất cung chơi chứ đi kiểu gì cũng phải về trước hoàng hôn. Vì cái gì mà vẫn giữ lại phòng? Này không phải là muốn đốt tiền chứ?
Không đợi ta hỏi, hắn liền nói: “Lần sau xuất cung, người phải cho ta nhìn khuôn mặt của ngươi.”
“… Chẳng lẽ bây giờ ta không có mặt sao?”
“Khuôn mặt sau lớp dịch dung.” Hắn nói.
Sắc đản! Ta ghét nhìn thấy ngươi!
Đi thẳng đến Tô phủ, gõ gõ cửa liền có một vị đại thúc đến dẫn đường. Ta cùng Khuynh Vương tiến vào đại đường hướng Tô lão gia cùng đại phu nhân hành lễ.
Tô lão gia vừa thấy ta liền niềm nở mời trà hỏi han ân cần. Khác hoàn toàn vẻ mặt lãnh đạm ngày thường.
Khóe môi trào phúng hơi nhếch lên, ta lộ ra một nụ cười không lạnh không nhạt.
Tô lão gia nói: “Nhiên nhi, gần đây thủy vận (vận tải đường thủy) đang phát triển, ngươi trước mặt Hoàng Thượng nói đôi lời đi.”
Đại phu nhân nhu mì nở một nụ cười nói: “Nhiên nhi, cuộc sống trong cung tốt chứ, cái gì cũng không thiếu chứ? Ngươi cần cái gì cứ nói cho đại nương, ta nhất định sẽ mang vào cung cho ngươi.”
Ta buông chén trà trong tay nói: “Ta muốn gặp mẫu thân.”
Hai ngươi bọn họ nhìn nhau một cái rồi nói: “Mẫu thân ngươi ở Trầm Hương cư, ngươi có thể đến đó.”
Gật gật đầu, ta đứng dậy luôn. Hai người chúng ta đi tới Trầm Hương cư.
Đi vào trong đại sảnh, ta liền hỏi nha hoàn xem mẫu thân ta hiện tại đang ở nơi nào.
Nha hoàn nói mẫu thân đang nghỉ ngơi trong sương phòng.
Đi lên lầu hai, ta khẽ đẩy cửa bước vào liền trông thấy mẫu thân đang nằm nghỉ trên giường.
Ta đi đến, ngồi xuống mép giường.
Gém gém lại chăn, ta cứ ngồi đó nhìn mẫu thân ngủ say.
Sắc mặt của mẫu thân tái nhợt, viền mắt sưng đỏ, hẳn là người đã rất khổ tâm.
Thở dài một hơi, ta vẫy tay với Khuynh Vương.
Hắn đến, nhướn mày nhìn ta.
Ta nói: “Mẫu thân ta thoạt nhìn đã biết rất đau lòng, đôi mắt vì khóc đã sưng húp lên như quả hạch đào. Ta rất muốn cùng người nói chuyện nhưng lại không nỡ đánh thức người… Ngươi… có thể ngồi ở ghế chờ đến khi mẫu thân tỉnh dậy được không? “
Hắn gật gật đầu, lẳng lặng ngồi yên trên ghế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc ngủ mẫu thân cơ hồ mơ thấy chuyện gì đó nên đã rơi lệ.
Ta theo bản năng lấy tay gạt đi dòng nước mắt đau buồn đó.
Ta không biết mình ngồi ở mép giường bao nhiêu lâu, chỉ biết lúc mẫu thân tỉnh lại thì mặt trời đã ngả về tây.
Mẫu thân hé hé mắt nhìn người ngồi bên cạnh người. Biết được là ta, người liền mở to đôi mắt sưng đỏ lên.
Mỉm cười, ta hạ một nụ hôn lên trán mẫu thân nói: “Mẫu thân, nhi tử đến thăm mẫu thân.”
Người dụi dụi mắt.
Ta nói: “Mẫu thân đừng dụi mắt nữa.”
Đôi môi người hơi mở ra, thử ngồi dậy.
Ta vội vàng đứng lên giúp mẫu thân xuống giường.
Nước mắt vừa rồi tạm ngưng nay lại kéo nhau rơi xuống gò má hốc hác của người khiến cả thân người run lên từng đợt.
Ta nói: “Mẫu thân, sao mẫu thân lại khóc?”
Người nói: “Đều là mẫu thân không tốt, nếu lúc trước mẫu thân không do dự thì Nhiên nhi của ta sẽ không phải vào cung, Nhiên nhi của ta sẽ không trở thành…”
“Mẫu thân! Người Hoàng Thượng thích là Tô Thừa Cẩm, không phải nhi tử! Cho nên con không sợ, mà Hoàng Thượng cũng chưa bao giờ sủng hạnh con.”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Người không phải lo gì cả. Nhiên nhi không phải không có ngày trở ra. Chỉ cần hết ba năm, nhi tử có thể rời cung mà.”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Kỳ thật cuộc sống trong cung rất tốt, nhi tử nhiều lúc cảm thấy thật thoải mái, muốn cái gì liền có cái đó. Như vậy mẫu thân không lo gì nữa?”
“Nhiên nhi, mẫu thân không nỡ rời xa con. Mười bảy năm, mười bảy năm mẫu thân không được gặp con. Con không dễ dàng gì trở về, vừa về được ít bữa nay lại phải rời đi…”
Ta thở dài nói: “Sau này, nhi tử sẽ thường xuyên xuất cung đến gặp người.”
“… Xuất cung?”
Ta gật gật đầu, ngón trỏ chỉ thẳng vào Khuynh Vương nói: “Hắn sẽ phụ trách mang nhi tử xuất cung.”
Nàng hướng Khuynh Vương quỳ xuống cảm ơn.
Hắn liếc nhìn vào mắt ta, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế ung dung nói: “Bình thân.”
Ta nâng mẫu thân đứng dậy, trừng mắt với Khuynh Vương một cái rồi nói với mẫu thân: “Mẫu thân, người cứ coi hắn là sư huynh của nhi tử đi.”
“Sư huynh?”
“Vâng! Trước đây Nhiên nhi cùng hắn học võ tại Phượng Hoàng sơn trang. Bất quá là không cùng sư phụ thôi. Nhưng dù sao trong sơn trang có quy định, sư huynh sư đệ trong sơn trang đều có bổn phận phải giúp đỡ nhau.”
Người mỉm cười sờ sờ đầu ta.
Ta lại nhìn sắc trời đã chuyển dần sang màu đen.
Mẫu thân cầm tay ta nói: “Nhiên nhi, con lưu lại dùng bữa đi.”
Ta gật đầu đồng ý.
Trong bữa cơm, ta hỏi người cuộc sống gần đây thế nào.
Thế nhưng người chỉ ấp úng không chịu nói gì.
Biết là người không muốn nói, ta quay sang nha hoàn lạnh lùng ép: “Ngươi nói!”
Nha hoàn mặt mũi tái nhợt, có chút rối trí nhìn mẫu thân. Do dự một hồi, nha hoàn mới chịu mở miệng.
Theo như lời nha hoàn kia nói thì gần đây mẫu thân luôn phải chịu sức ép từ phía Tô lão gia.
Nhiều lúc Tô lão gia giận dữ vô cớ còn động tay động chân với mẫu thân.
Mẫu thân nhiều khi bị thương đau quá theo bản năng muốn kháng cự thì càng chuốc thêm khổ sở.
Nhiều lúc mẫu thân cũng có ý định bỏ đi nhưng lại nghĩ đến bản thân mình không có khả năng mưu sinh nên cũng đành ngậm đắng nuốt cay ở lại Tô phủ.
Ngày qua ngày, mẫu thân luôn lấy lệ rửa mặt, ăn cái gì cũng không thể nuốt trôi cho nên thể chất người này một suy yếu, tiều tụy.
Lòng ta tức giận vô cùng.
Mắm môi mắm lưỡi cắn xé miếng thịt gà trong tay, ngay cả xương cũng bị ta cắn vỡ kêu ‘rộp rộp’.
Khuynh Vương buông đôi đũa trong tay ra, thư thái châm cho chính mình một chén trà, nói: “Tô Nhiên, ngươi đem miếng xương kia tưởng tượng thành ai vậy?”
Ta theo bản năng nói: “Tên vương bát đản họ Tô kia, ta x cả nhà hắn!”
Khuynh Vương sững sờ buông chén trà trong tay xuống không nói thêm câu nào.
Bên cạnh đó mẫu thân cũng ngây người nhìn ta.
Ta biết mình lỡ lời nên cố cười gượng một cái phun đống xương gà trong miệng ra, trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn mẫu thân.
Ăn xong cơm canh, ta nói: “Mẫu thân, hay nhi tử đưa mẫu thân ra ngoài ở?”
“Đi ra khỏi Tô phủ? Ở đâu?”
“Nhi tử sẽ thu xếp ổn thỏa. Dù sao nhi tử cũng có rất nhiều bạc, ở trong cung, trang sức vàng bạc không thiếu. Nhi tử sẽ mua một ngôi nhà ở Giang Nam, mẫu thân cứ đến đó trước, nhi tử sẽ đến sau, được không?”
Khuynh Vương vừa nghe thấy dự định của ta liền lên tiếng: “Chi bằng trước mắt cứ để bá mẫu đến ở trong phủ của ta. Tô Nhiên, ngươi thấy thế nào?”
Ta: “A?”
Mẫu thân: “A?”
Ta và mẫu thân không dám tin vào lời vừa nghe được liền nhìn thẳng về phía Khuynh Vương.
Khuynh Vương lại nói: “Chúng ta là huynh đệ đồng môn cho nên phải giúp đỡ lẫn nhau. Mẫu thân ngươi gặp nạn, ta mang tiếng là sư huynh chẳng lẽ không ra tay tương trợ?” (Kumiko: Sax! Anh quả là rất biết áp dụng lý thuyết vào thực tế.)
Chí lý, chí lý! Ta lập tức sủng nịch cười: “Vậy phiền toái sư huynh rồi.”
Khuynh Vương mỉm cười, vẻ mặt đến là ôn hòa.
Nhưng ta lại cảm thấy nụ cười của hắn có chút giống tiểu tặc. Ta thật không tài nào hiểu nổi, hắn sao lại vui như vậy chứ? (Aha, tự dưng có lý do chính đáng để mà dính dáng với người mình thích, có ai buồn bao giờ không cơ chứ? Nhiên nhi sống hai mấy năm mà chuyện tình cảm vẫn… ai~~!)