Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 46: Chương 46




CHƯƠNG 46

Beta – reader: LK

Rất đau, rất khó chịu, mỗi tấc da tấc thịt như bị lửa hơ nóng.

 

Hoàng Thượng ngang ngược nói: “Nhiên nhi, từ nay về sau, trên người ngươi sẽ không còn bất cứ dấu tích của quá khứ nữa, ngươi là của riêng Trẫm…..”

 

“Nhiên nhi, chỉ có Trẫm mới được quyền lưu lại dấu tích trên người ngươi.”

 

Hóa ra gia gia không chỉ cho ta lọ dược đó, mà còn cấp cho Hoàng Thượng nữa.

 

Bảy ngày, ta bị hắn cột chặt trên giường nguyên bảy ngày.

 

Bảy ngày sau, những lớp vải băng quanh người cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Lúc này, Hoàng Thượng mới đồng ý cho ta rời khỏi Phượng điện nhưng tuyệt nhiên ngăn cấm ta hướng cửa cung mà đi.

 

Hiện tại, ta không thể rời bỏ nơi hoàng cung bức bách này, cũng không thể mang Thiên Hương đi được.

 

Ngày ngày ta đều ngụ tại Thiên Hương lâu, chiếu cố Thiên Hương, đọc thư hoặc vận khí luyện công.

 

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi đi.

 

Mấy ngày sau, trong thiên hạ đột nhiên xuất hiện một nam phi.

 

Hoàng Thượng phong ta là Lan phi, đứng đầu bốn cung. Lúc sau, ta mới biết được, hóa ra Vũ phi vẫn còn sống, thậm chí đứa nhỏ trong bụng vẫn còn giữ được.

 

Đây cũng chính là một kỳ tích.

 

Khí âm rõ ràng đã chạm tới cơ thể của nữ nhân kia, thế mà lại không đoạt nổi mạng sống của Vũ phi?

 

Nghe nói, lúc ấy Hoàng Thượng đã phải triệu tập toàn bộ ngự y trong cung tới, dùng tất cả các loại dược quý hiếm để bảo vệ Vũ phi an toàn, sau đó mới nhờ gia gia tới cứu lấy đứa nhỏ trong bụng nàng.

 

Lúc nghe được tin tức này, ta hận không thể ngay tức khắc chém đôi con người này ra. Nếu còn gặp lại, ta thật không dám chắc mình sẽ làm ra loại việc gì nữa.

 

Hoàng cung tuy rộng lớn nhưng để mà không chạm mặt nhau trong chốn hậu cung này quả là khó tưởng.

 

Tay trái thô bạo khóa chặt trên cổ Vũ phi, bên cạnh có vô số thái giám cung nữ quỳ rạp trên mặt đất.

 

Mọi người nhao nhao lên nói cái gì mà hiện giờ Vũ phi đang mang long thai, hành động của ta là phạm vào tử tội.

 

Mệnh của Vũ phi chính là sinh mệnh bé nhỏ kia, là đứa trẻ chưa thành hình trong bụng kia, vậy Thiên Hương thì sao?……

 

Lực đạo trên tay càng ngày càng lớn, sắc mặt Vũ phi dần chuyển trắng tái…..

 

Lúc sau, ta nhìn thấy Hoàng Thượng. Trơ mắt nhìn hắn từng bước đi tới. Rất nhanh, có một cảm giác đau đớn sau gáy, rồi ta mất ý thức.

 

Tối đó, khi ta tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong ngực Hoàng Thượng.

 

Mắt lạnh quét nhìn qua Hoàng Thượng, ta nói: “Ngươi nên nhớ, chính ta đã từng nói gì?”

 

Hoàng Thượng cười cười vươn tay vuốt tóc ta rồi nói: “Nhớ rõ. Lúc trước ngươi đã lựa chọn cừu hận.”

 

“Nếu vậy ngươi còn cho rằng ta có thể để Vũ phi tiếp tục tiêu dao ngoài kia sao?” Ta tráo phúng cười.

 

Hắn hạ một nụ hôn trên trán ta, nói: “Chỉ cần đứa nhỏ an toàn chào đời, nàng sẽ để ngươi tùy hứng xử lý, được không?”

 

Ta lâm vào trầm mặc.

 

Hắn lại nói: “Nhiên nhi, ngươi cho rằng đứa nhỏ kia cũng có tội?”

 

Cắn lấy môi dưới, ta tiếp tục giữ im lặng.

 

Ở chung với nhiều người, nếu bản thân không biết tiến biết lui thì chỉ tự chuốc lấy lưỡng bại câu thương mà thôi.

 

Vì Thiên Hương mà ra tay giết Vũ phi, ta đã thiếu chút nữa mà mất mạng, hủy đi chính dung nhan của bản thân. Mà Hoàng Thượng cũng kém chút mất ta.

 

Từ giờ tới nửa năm tới, ta cùng Hoàng Thượng đã cố gắng duy trì thế cân bằng, đều biết có chừng mực.

 

Hắn phải bảo vệ đứa nhỏ, mà ta chỉ cần mạng của nữ nhân đáng chết kia.

 

Mùa thu này, Vũ phi đã hạ sinh một Hoàng tử. Đứa trẻ mặc dù không mập mạp, bụ bẫm nhưng nhìn trông rất thuận mắt.

 

Đôi mắt, hàng lông mày, đôi môi kia không lẫn đi đâu được, giống y chang Hoàng Thượng, tướng mạo quả nhiên tiềm ẩn tố chất anh tuấn của bậc đế vương.

 

Vừa mới hạ sinh Hoàng tử, Vũ phi tàn lực nói muốn nhìn đứa trẻ. Nhưng rất tiếc là ngày đó sẽ không bao giờ đến. Ngay lúc đó, Vũ phi đã bị một đám thái giám lôi vào sài phòng.

 

Không lâu sau đó liền xuất hiện thêm mấy nam nhân tiến vào.

                  

Ngồi trên mái nhà, ta ngẩn người nhìn không trung.

 

Trong tai truyền đến tiếng thét chói tai của nữ nhân. Ban đầu là cầu xin, rồi chuyển thành những tiếng khóc nấc lên, cuối cùng là những lời nguyền rủa ta.

 

“Tô Nhiên, ngươi sẽ không được chết tử tế….. Tô Nhiên, cho dù ta phải xuống đáy địa ngục, ta vĩnh viễn nguyền rủa ngươi….. Ta nguyền rủa Thiên Hương phải chết thảm hại, người ngươi yêu sẽ rời bỏ ngươi, ta nguyền rủa ngươi…..”

 

Âm thanh của nữ nhân nhạt dần, nhạt dần rồi ngưng lại.

 

Trên bầu trời bỗng rơi xuống vài giọt nước, vì là mùa đông nên mưa cũng không nặng hạt cho lắm.

 

Nước mưa rơi chậm rãi chảy qua mắt ta rồi theo hai bên mặt nhẹ nhàng chảy xuống.

 

Hơi hé đôi môi, ta mấp máy miệng không thành tiếng: Thiên Hương, lúc trước nàng ta đã làm gì ngươi, nay ta đã trừng phạt nàng y như vậy…..

 

Không biết qua bao lâu, cánh cửa sài phòng bị mở ra, một đám nam nhân theo đó từ từ bước ra.

 

Người cuối cùng bước ra trên tay còn ôm thi thể của Vũ phi.

 

Trên khuôn mặt vốn hút lòng người kia này đã chồng chéo thương tích.

 

Từ trên mái nhà nhảy xuống, ta xoay người lại nói: “Ném vào trong núi cho sói ăn.”

 

Bọn họ lên tiếng đã biết rồi nhanh chóng rời đi.

 

Có chút thất hồn lạc phách trở về Thiên Hương lâu. Ngồi một lúc lâu trên ghế, ta mới tiến tới chỗ Thiên Hương. Nhẹ nhàng tháo giầy chui vào chăn ôm lấy thân mình gầy nhỏ của hắn.

 

Hạ một nụ hôn trên mặt hắn, ta nhẹ giọng nói: “Thiên Hương, ta rất lạnh, nhưng ta biết, ngươi còn lạnh hơn…..”

 

Hôm sau, ta tới Ngự thư phòng.

 

Nhờ thái giám thông báo, Hoàng Thượng đáp ứng cho ta tiến vào.

 

Hoàng Thượng vẫn ngồi trước đống tấu sớ tựa hồ không bao giờ hết, chăm chú nhìn từng cái một, thậm chí còn không có thời gian ngẩng đầu lên nhìn ta một cái.

 

Bước tới trước mặt Hoàng Thượng, ta nói: “Ta nhớ nhà.”

 

Cây bút đang liến thoắng viết đột ngột dừng lại đọng thành một vết mực lớn trên giấy.

 

Đặt bút lông sang một bên, Hoàng Thượng ngẩng đầu lên nhìn ta nói: “Sao tự nhiên lại nhớ nhà?”

 

“Không phải tự nhiên mà đã nửa năm rồi.” Ta nói.

 

“Nhiên nhi, nếu Trẫm nói là Trẫm không đồng ý cho ngươi xuất cung thì sao?”

 

Hơi nhếch miệng cười, ta nói: “Ngươi chỉ ngăn được ta tạm thời chứ không thể ngăn được cả đời.”

 

Hoàng Thượng nói: “Nhiên nhi, nói cho Trẫm biết, cuộc sống hiện tại của ngươi có gì không vừa lòng sao?”

 

“Vậy vì sao ngươi nhất định phải khóa ta trong cung? Ngươi đã tự xoay lưng lại với ta từ mấy tháng trước, ngươi không có tư cách trói buộc ta ở chỗ này. Nếu cứ như thế thì còn gì là tự do?”

 

“Tô Nhiên, ngươi thực tham lam.”

 

Nhẹ cười có phần châm chọc, ta nhìn Hoàng Thượng nói: “Ngươi phải biết rõ ta tham lam từ năm đó rồi chứ. Hoàng Thượng, hôm nay ta phải đòi ngươi một thứ, là tự do.”

 

Hoàng Thượng đưa tay nhu nhu trán, trên mặt nhiễm một tầng mệt mỏi. Hắn nói: “Thời điểm mới biết ngươi, Trẫm thật không nghĩ đến ngươi cư nhiên lại bướng bỉnh đến như vậy.”

 

Ta nói: “Hoàng Thượng, ta vốn như vậy rồi.”

 

Theo một lúc nào đó, ta cùng Hoàng Thượng đôi khi cũng có tranh chấp, chỉ là hai người không ai chịu nhường ai nên đều lâm vào cảnh lưỡng bại câu thương.

 

Cũng may lần này ta cùng Hoàng Thượng đều cố gắng giữ bình tĩnh, thoái nhượng lẫn nhau.

 

Kết quả, Hoàng Thượng cho phép ta có thể xuất cung bất cứ lúc nào với một điều kiện, cứ ba ngày thì hai ngày ta phải bồi hắn.

 

Lúc này ta thiết nghĩ, cứ đồng ý trước đã rồi tính sau.

Buổi chiều hôm nay, dưới một đoàn người Hoàng Thượng phái theo hộ giám, ta trở về Tô phủ.

 

Bước xuống kiệu, ta hướng đại môn gõ cửa.

 

Không lâu sau, Trương đại thúc tới mở cửa. Cánh cửa hé ra, lão thúc nhìn ta mà ngẩn cả người, mãi một lúc mới nói lên tiếng: “Xin hỏi, công tử là…..”

 

Mỉm cười, ta nói: “Trương đại thúc, là ta, Tô Nhiên.”

 

Trương đại thúc ngẩn người, đôi môi mở ra lại khép vào mãi không thốt lên lời.

 

Đẩy cửa ra, ta đi thẳng vào đại điện bái kiến Tô lão gia và đại phu nhân một lượt rồi đến thẳng chỗ mẫu thân luôn.

 

Dừng ngoài cửa, ta vươn tay gõ gõ. Một lúc sau, mẫu thân mới lên tiếng.

 

Đẩy cửa bước vào, ta thấy mẫu thân đang chuẩn bị ngồi dậy. Mới nửa năm không gặp mà trên mái tóc vốn đen nhánh một màu nay đã nhiễm vài sợi tóc trắng, sắc mắt hồng nhuận khi nao đã chuyển nhạt.

 

Mắt đối mắt, ta nhìn thấy trong mắt người hiện lên một bể hồ nghi.

 

Ta lên tiếng: “Nương, là con, Tô Nhiên.”

 

Đôi đồng tử của người căng ra, hai mắt mở lớn không chớp mắt trực nhìn ta. Sau đó, mẫu thân vội vàng xuống giường, xiêu vẹo chạy đến trước mặt ta.

 

Vành mắt mẫu thân chợt chuyển hồng, đôi môi khép mở liên tục như muốn nói điều gì nhưng lại không thể thốt lên.

 

Ta thiết nghĩ, chắc những chuyện phát sinh trong cung thời gian qua hẳn mọi người đều đã biết.

 

Ở trong cung, cho dù đẹp đến đâu, có địa vị nhường nào cũng không thể đảm bảo luôn được an toàn.

 

Đạm cười, ta nói: “Vô luận trước kia đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều là quá khứ.”

 

Mẫu thân ôm chặt ta vào ngực nói: “…..Nhiên nhi, nương không hiểu, vì cớ gì luôn là con, vì sao từ nhỏ đến lớn con luôn phải chịu khổ….. luôn chỉ có mình con…..”

 

Mẫu thân, người sai rồi, ta không phải chịu khổ…..

 

Người chịu khổ chính là Thiên Hương.

 

Nhẹ vỗ lưng mẫu thân mấy cái trấn an lòng người, ta nói: “Nếu mẫu thân thấy nghiêm trọng vậy thì người xem, không phải hài nhi đã trở về rồi sao?” Cầm lấy bàn tay gầy guộc của người, ta kéo mẫu thân ngồi xuống giường, ta hỏi: “Nương, thời gian hài tử không ở đây, người có khỏe không?”

 

Người gật gật đầu, nói: “Rất tốt, lão gia đối với ta tốt lắm.”

 

Hơi nhíu mày, ta không biết có nên tin vào những lời này nữa không đây.

 

Lúc này, có một nha hoàn bưng dược bước vào sương phòng.

 

Nha hoàn một ngụm lại một ngụm giúp mẫu thân ta uống dược. Trong lúc đó, ánh mắt của mẫu thân không ngừng nhìn ta.

 

Ta nhìn nha hoàn kia tươi cười hỏi: “Thời gian này nhị phu nhân ở trong phủ sống có tốt không?”

 

Trên gương mặt nhỏ nhắn của nha hoàn hơi ửng đỏ. Nàng ta hết nhìn mẫu thân lại nhìn ta. Mẫu thân ngồi bên cạnh cũng khó xử theo.

 

Sau một lúc, tiểu nha hoàn kia mới chịu nói. Nàng nói trong thời gian ta hôn mê bất tỉnh ở trong cung, Tô lão gia đối với mẫu thân ta tốt lắm, vẫn luôn chiếu cố hết mực, có điều…..

 

Là một người cha người mẹ, không ai không lo lắng, suy nghĩ cho con mình, vì đứa con mà có thể hi sinh tất cả. Huống chi, ta lại là con cả mà phải vào cung làm nam sủng, Tô gia cũng chỉ còn mỗi Tô Thừa Cẩm có thể nối dõi tông đường.

 

Thời gian phũ phàng trôi đi, tất cả mọi người đều trưởng thành. Cùng thời gian Tô Thừa Cẩm thành hôn năm đó, đại bộ phận việc làm ăn trong tay Tô lão gia đều chuyển nhượng cho Thừa Cẩm quản lý hết.

 

Hiện giờ, Tô lão gia ngoài mặt là chủ nhân của Tô phủ, nhưng trên thực tế, đại bộ phận sinh ý trong phủ đều ở trong tay Tô Thừa Cẩm. Mà Tô Thừa Cẩm vốn là một đứa con hiếu thuận với cha mẹ như phần lớn người con khác, nên y cực kỳ kính trọng mẫu thân của y.

 

Mà vị đại phu nhân độc địa này lại đối với mẫu thân ta hận không kể xiết…..

 

Bên ngoài không thể giương oai nhưng ai biết đằng sau liệu người đàn bà đó có giễu võ với mẫu thân ta hay không…..

 

Mọi người đều cho rằng, lần này ta hôn mê sẽ không bao giờ tỉnh lại. Mà từ xưa đến nay, không phải vẫn có câu “Trời cao hoàng đế xa” sao? Khi không có người trực tiếp giám sát thì việc gì phải lo sợ…..

 

Lộ ra một nụ cười trào phúng, ta nói: “Mẫu thân, người kế thừa Tô phủ chính là ta.”

 

Nàng hoảng sợ vội vàng nói: “Nhiên nhi, không được phép nói lung tung.”

 

Đạm đạm cười, ta nói: “Nương, người phải tin nhi tử.”

 

Mẫu thân nói, người không cần vinh hoa phú quý, không cần quyền cao chức vọng……. Những thứ phù phiếm đó chết đi cũng đâu thể mang theo.

 

Mẫu thân nắm chặt tay ta nói, người cả đời này chỉ có một nguyện vọng duy nhất, chính là mong cho ta được hạnh phúc, hi vọng ta có thể sống vui vẻ…..

 

Khóe môi câu lên một vòng cung, ta nhẹ giọng nói: “Con biết phải làm gì mà…”

 

Mẫu thân ta là một nữ nhân rất tốt. Cả đời người đều chỉ gắn liền với hai chữ bất hạnh. Gặp Tô lão gia đã là một sai lầm trầm trọng. Nhưng chưa bao giờ người có nửa câu oán hận mà vẫn cam chịu cúi đầu bước tiếp trên quãng đường đời này……

 

Cho nên, ta thiết nghĩ mình phải đối với người thật tốt để bù bớt phần nào nỗi khổ tuổi trẻ cho người.

 

Hôm nay, ta ngủ lại chỗ mẫu thân.

 

Buổi trưa hôm sau, ta hướng đại phu nhân “nhờ vả” nàng chiếu cố mẫu thân, không những thế, ta còn “vô ý” bóp vỡ chén trà trong tay rồi mới chậm rãi theo đoàn người nhập cung.

 

Nhập cung, nơi đầu tiên ta đến là Thiên Hương lâu. Lên lầu, ta đi vào sương phòng của Thiên Hương, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.

 

Trong lúc đó, bên ngoài có một thái giám đến thông báo rằng, Hoàng Thượng có lời mời ta tới dùng vãn thiện với người.

 

Ta gật đầu đã biết rồi cho thái giám đó lui xuống trước.

 

Ngồi trong Thiên Hương lâu đọc sách đến tận chiều tà, ta mới từ từ cất bước đến Phượng điện.

 

Bước vào đại sảnh Phượng điện, ta nhìn thấy Hoàng Thượng ngồi ở ghế chủ thượng đang nói gì đó với thái giám tổng quản.

 

Hoàng Thượng thấy ta tới liền vẫy tay ý bảo ta lại gần.

 

Mới đi đến bên cạnh hắn, còn chưa kịp nói gì, Hoàng Thượng đã mạnh tay kéo ta ngồi trên đùi hắn.

 

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Nhiên nhi, xuất cung vui vẻ chứ?”

 

Ta nói: “Ta đói rồi.”

 

Hoàng Thương một bên cho nha hoàn chuẩn bị đồ ăn, một bên liền cúi xuống hôn lên cổ ta một cái rồi nói: “Mẫu thân ngươi khỏe chứ?”

 

Ta nói: “Thời tiết ngày càng lạnh a.” Vừa nói ta vừa xoa xoa hai tay.

 

Hoàng Thượng liền mệnh thái giám đốt thêm mấy lô than nữa, rồi lại nói: “Nhiên nhi, có lẽ lần sau Trẫm sẽ cùng ngươi đến Tô phủ một chuyến.” Hoàng Thượng thản nhiên nói, ngữ khí vạn phần chân thực.

 

Ta nói: “Không biết năm nay khi nào mới có tuyết đây.”

 

Ta cùng Hoàng Thượng cứ như vậy nói chuyện cả nửa buổi.

 

Sau một lúc, cuối cùng Hoàng Thượng dường như đi đến giới hạn, nói: “Nhiên nhi, đừng thử tính nhẫn nại của Trẫm.”

 

Nhẹ cười, ta nói: “Đêm nay ta sẽ bồi ngươi.”

 

Hoàng Thường ngẩn người một lúc, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại tinh thần, khẽ cười nói: “…..Quả nhiên vẫn là trên giường nói chuyện tốt hơn?”

 

Ta cười không nói gì thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.