CHƯƠNG 47
Beta – reader: LK
Đêm nay, hai người chúng ta trên giường quả nhiên có phát sinh quan hệ một lần….. à không….. hình như là hai lần mới đúng.
Ta chẳng sợ cùng quan hệ với nam nhân, kể cả việc mình đặt bên dưới, hay cùng nhau làm rất nhiều tư thế quái dị gì cả.
Tối đó, sau vài lượt tống xuất đến phát mệt, cả người mệt mỏi, ta nằm trên người Hoàng Thượng. Nhẹ áp một bên tai vào ***g ngực của hắn, ta nói: “Ta phải là người kế tục Tô phủ.”
Bộ ngực rắn chắc của Hoàng Thượng nhấp nhô rất có quy luật, cứ đem mặt ta đẩy lên hụt xuống một cách vững vàng. Bên tai còn nghe rất rõ nhịp tim đập đều đặn…..
Được nằm trên người khác cảm giác thực tốt, nay lại được nằm trên người Hoàng Thương, cảm giác còn thoải mái hơn. Khó trách sao ngoài kia lại có cả một đám người xâu xé nhau để được tận hưởng cảm giác này.
Bên trong phòng vẫn là một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió réo từng cơn luồn vào cửa sổ khiến sa trướng đung đưa thì không còn tiếng động nào cả.
Hoàng Thượng vẫn thở đều đều, bình ổn đến mức làm cho ta tưởng rằng hắn đã ngủ.
Nghi hoặc, ta ngẩng đầu lên nhìn thử. Vừa mới ngóc được đầu dậy, ta đã nhìn thấy đôi phượng mâu đen láy. Ta lặp lại một lần nữa: “Ta phải là người kế tục Tô phủ.”
Hai tay của Hoàng Thượng khi nãy còn buông thõng trên giường, giờ lại vòng lên lưng ta, hắn nói: “Trẫm thủy chung không hề quên ước định đó.”
Nếu một ngày kia, ngươi chán ghét ta rồi, ngươi phải để ta rời đi, phải để ta là người kế tục Tô phủ. Hiện giờ, mặc dù chưa có chuyện gì phát sinh như trong ước hẹn, nhưng ta vẫn muốn quản lý chuyện làm ăn của Tô phủ.
Bình thản cầm lấy một lọn tóc xõa trên giường của Hoàng Thượng, ta nói: “Tô lão gia phải bảo hộ cho mẫu thân ta.” Nếu mẫu thân không thể rời đi Tô phủ cũng như Tô lão gia, thì ta buộc phải để mẫu thân trở thành người đứng đầu Tô phủ, để xem kẻ nào có thể khi dễ người.
Hai cánh tay to khỏe của Hoàng Thượng siết chặt lấy ta, rất nhanh đem ta đặt dưới thân. Chưa kịp phản ứng, hắn hung hăng vùi đầu vào cổ ta cắn một cái.
Cảm giác nhói đau rất mau lan tỏa đến hệ thần kinh. Ta nghĩ, nơi này kiểu gì cũng bị chảy máu cho mà xem.
Sau cùng, hắn cũng chịu ngẩng đầu lên. Hai tay vững vàng chống xuống mặt giường, hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
Quả nhiên, trên khóe môi của hắn có dính vệt máu. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tự nhiên ta lại nâng tay lau đi vệt máu đó cho hắn.
Hắn nói: “Cho ngươi quản việc làm ăn của Tô phủ đến khi ngươi đủ lông đủ cánh để ngươi rời khỏi ta sao?”
“…..Nếu ngươi giúp ta quán xuyến Tô phủ thẳng đến trước lúc ngươi đối với ta mất hứng thú, ta sẽ không rời đi.” Ta nói.
Hoàng Thượng tựa như vừa lòng, ân ái mỉm cười: “Đây là lời hứa của ngươi?”
“Phải.”
“Được, Trẫm sẽ để ngươi quản lý Tô phủ, nhưng với thân phận hiện giờ của ngươi, ngươi không thể trực tiếp ra mặt được.”
Ta liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ngày hôm sau, ta liền xông thẳng vào Ngự thư phòng cùng Hoàng Thượng ký khế ước.
Buổi trưa đó, khi cùng Hoàng Thượng dùng bữa, hắn đột nhiên nói: “Khi mới biết ngươi, Trẫm chỉ cảm thấy ngươi là một người rất ham hố hư vinh, phú quý, luôn tự cho mình tài trí thông minh, khoe khoang nhưng lại luôn có những hành động cực kỳ trì độn. Hiện tại thấy như thế này, Trẫm đã thấu hiểu được lối suy nghĩ sai lầm trước đây của Trẫm. Nhiên nhi, Trẫm thật không nghĩ tới, ngươi lại có thể suy nghĩ sâu sa đến thế…..”
Ta? Suy nghĩ sâu sa? Không phải chứ.
Lúc này đây, khi Thiên Hương vẫn còn trầm trong giấc ngủ dài kia, ta đã hiểu ra một sự thật. Nếu bản thân muốn bảo vệ ai đó, thì ngay từ đầu phải hảo hảo chiếu cố, nếu không tới lúc quá muộn, bản thân chỉ có thể ngồi yên một chỗ nhìn người đó mà thôi.
Nhiều lúc ta tự thấy, trong cái chốn thâm cung ngươi chết ta sống này, mình quá ư thiện lượng, để cho người ta coi thường, khinh nhờn.
Khẽ kéo cong khóe miệng lên, ta đặt đôi đũa xuống bàn, nói: “Hoàng Thượng, ta cảm thấy trong người không khỏe, xin lui trước.”
Tối đó, ta lấy danh nghĩa Tô phủ mở một cửa hàng chuyên buôn bán đồ trang sức. Bảng hiệu của cửa hàng được chính tay Hoàng Thượng khâm ban ba chữ “Phượng Tường lâu”. Cửa hàng chủ yếu bán những vật dụng trang sức quý hiếm, trừ vương công, quý tộc, phú thương ra thì người bình thường không có khả năng bước vào.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mọi sự vụ làm ăn của Tô gia đều bị triều đình cấm vận. Tô gia vì không nhập được hàng nên rất nhiều cửa hiệu phải đóng cửa, đình chỉ buôn bán…..
Đồng thời, những tửu lâu quanh năm bán buôn yên ổn nay không hiểu sao lại luôn có người tới gây nháo.
Phú thương có thể dùng tiền tài mà giết người, nhưng không thể dùng của cải mà làm luật trước mặt vua.
Mấy ngày này, Tô lão gia, đại phu nhân, Tô Thừa Cẩm, thậm chí cả mẫu thân không ngừng gửi thư vào cung muốn gặp mặt ta.
Một bên thoải mái dưới bàn tay xoa bóp điệu nghệ của Tiểu Lý Tử, một bên ta lật từng phong thư không khỏi bật cười.
Mấy ngày sau, ta nghe nói thấy có một tướng quân đã tới gặp Hoàng Thượng nói vài lời về chuyện làm ăn của Tô phủ. Kết quả liền bị Hoàng Thượng áp chế.
Sau mấy ngày xin cầu kiến Hoàng Thượng không có hiệu quả, cuối cùng hắn cũng đến tìm ta.
Hắn hướng ta cung kính hành lễ gọi một tiếng: “Lan phi”.
Ta gật đầu nói: “Tướng quân đại nhân, ta biết ngài lo lắng cho lệnh kim. Tô phủ là nhà ta, ta cũng rất sốt ruột….. nhưng ngài cũng không nên làm Hoàng Thượng khó xử. Hiện giờ, Tô nhị thiếu gia đắc tội với người ngoài, Hoàng Thượng cũng không thể ra mặt bênh vực ai, ngài về sau không cần đến nữa.”
Sắc mặt tướng quân tái nhợt vội rời đi.
Ba ngày sau, Tô Thừa Cẩm liền cấp cho thiên kim phủ tướng quân một bức hưu thư, đuổi nàng ra khỏi Tô phủ.
Ngày thứ năm, ta trở lại Tô phủ, nói với Tô Thừa Cẩm, hiện tại với thân phận của mình, chi bằng đem toàn bộ sinh ý của Tô phủ giao cho ta làm.
Dưới sự đồng ý của Tô lão gia, ta đường đường chính chính được tiếp quản đa số bộ phận.
Lúc sau, ta lại đem một số sản nghiệp của Tô phủ đặt dưới Phượng Tường lâu.
Dưới bàn tay ta, việc làm ăn lụi bại của Tô phủ được cải tiến rõ ràng.
Ban ngày, ta phải chạy đi chạy lại với việc làm ăn buôn bán, buổi tối lại phải trở về hoàng cung trước giờ giới nghiêm. Thỉnh thoảng thì ở tại Thiên Hương lâu, còn lại phần lớn là ngụ tại Phượng điện.
Hoàng Thượng đã có lần hỏi việc làm ăn của Tô phủ ra sao rồi.
Ta cũng không muốn đi sâu vào vấn đề này nên chỉ cười nói tạm ổn mà thôi.
So với suy nghĩ của ta, sản nghiệp của Tô phủ hàng trăm năm qua để lại thực nhiều. Tiền của phải nói là trải rộng ra mọi nơi. Nghe nói, Tô lão gia còn đem tâm huyêt bấy nhiêu năm của mình cất tại mật thất nữa. Cho nên, mặc dù trước kia bị Hoàng Thượng chặn một số dường làm ăn, hắn cũng không đến nỗi phát cuồng lên.
Ta thiết nghĩ, vận khí của ta quả cũng không tồi. Nói thẳng ra nếu Tô lão gia chịu thâm hụt một phần tài sản thì kế hoạch của ta đã không thành công đến vậy.
Giờ này ta đã hoàn toàn trở thành cừu gia trong mắt Tô Thừa Cẩm rồi. Cũng chẳng trách hắn được. Đương là nhị thiếu trong tay có tửu lâu, phường vải, hồng lâu, sòng bạc, khách ***, hiệu cầm đồ….. nay đều biến thành hư không.
Ta nói với hắn rằng bởi vì chuyện làm ăn của Tô gia bị thua lỗ nặng nề nên ta mới bất đắc dĩ dùng hạ sách đó mà thôi.
Tô Thừa Cẩm giận tím mặt, song cũng không có cớ nào để nói lại.
Ngày này, Tô lão gia triệu tập ta cùng Tô Thừa Cẩm vào phòng trong nói chuyện riêng.
Mặc dù niên kỷ không còn trẻ nhưng đôi mắt của Tô lão gia trông vẫn rất tinh tường, tinh nhuệ.
Tô lão gia nhìn về phía ta trầm giọng nói: “Nhiên nhi, phụ thân lăn lộn trong giới thương trường đã nhiều năm, ngươi làm việc gì trong lòng ta đều sáng tỏ cả.”
Khóe môi kéo cong lên, ta trào phúng bày ra một nụ cười nói: “Vậy người hẳn là biết con vì cớ gì mới phải làm như thế đúng không?”
“Nhiên nhi, là phụ thân không đổi xử tốt với mẫu thân của con từ đầu, cho nên ta sẽ không chen vào việc của con.”
Tô Thừa Cẩm đúng một bên nãy giờ hết nhìn ta lại quay sang nhìn Tô lão gia, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. Sau một lúc, Tô lão gia mới nói: “Toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Tô phủ….. đều thuộc về Tô Nhiên.”
Tô Thừa Cẩm quả nhiên bị chấn động với lời tuyên bố này. Y đứng đó ngây ngốc nhìn ta với vẻ mặt không tin vào những lời vừa nghe thấy.
Tô lão gia thở dài một hơi nói: “Nhiên nhi thân là đại thiếu gia của Tô phủ, để hắn kế thừa Tô gia cũng là lẽ thường tình.”
Tô Thừa Cẩm híp mắt lại, tức giận rống lên: “Bởi vì muốn trở thành người kế thừa Tô gia, ngươi mới dùng mọi thủ đoạn làm triều đình gây khó dễ Tô phủ, làm cho thê tử bỏ ta, để ta mất chỗ dựa sao? Tô Nhiên, ngươi nói xem, ngươi còn có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi nào nữa!”
Lạnh lùng cười, ta nhìn thẳng vào mắt Thừa Cẩm, lãnh đạm nói: “Năm đó, khi Tô gia chỉ có một mình ta là người nối dõi, mẫu thân ngươi vì ghen ghét, đố kỵ, không muốn ta trở thành người kế tục Tô gia, nên cho ta uống thuốc độc. Năm đó, mẫu thân ngươi sinh hạ ra ngươi, vì sợ ta trở thành rào cản cho bước tiến của ngươi mà tìm mọi cách sát hại ta. Ngần ấy năm qua, mẫu thân ngươi ỷ vào vị trí đại phu nhân mà luôn khi dễ mẫu thân ta. Sau năm năm khổ ải, ta may mắn mới có thể trở về gặp mẫu thân thì mẫu thân ngươi đã lén lút ra tay đánh lén ta để đưa ta vào cung thay thế cho ngươi. Sau khi ta vào cung, việc làm ăn của Tô phủ không may bị trục trặc, mẫu thân ngươi liền đổ hết tội lên đầu mẫu thân ta. Mẫu thân ta giờ còn chưa đến tuổi bốn mươi mà tóc trắng đã điểm đầy đầu. Tất cả là vì sao? Tô Thừa Cẩm…..”
Tô Thừa Cẩm một lần nữa lâm vào tình thế bị động, không thể mở miệng phản bác câu nào được.
Trào phúng cười, ta nhẹ xoa hai bên má hắn nói: “Vậy tại sao trong lúc ta hôn mê, sống chết chưa rõ trong cung, ngươi lại tùy ý khi dễ mẫu thân ta? Không phải bởi vì ngươi muốn trở thành người kế tục gia sản Tô phủ sao?”
Ta nắm chặt lấy cằm của y, bức y phải đối diện trực tiếp với ta.
Trong mắt hắn lộ lên một nội tâm hoảng hốt, lo lắng, luôn ra sức tránh né ánh nhìn của ta.
Ta nói: “Tô Thừa Cẩm, vừa rồi ngươi nói ta là người vô lương tâm, vậy ngươi hẳn biết rõ, trong cái thế giới này không ai là không biết tới hai chữ ‘phục thù’.”
Buông Tô Thừa Cẩm không ngừng run lên vì sợ ra, ta quay lại nhìn về phía Tô lão gia nãy giờ vẫn ngồi yên.
Tô lão gia bấy giờ mới nói: “Nhiên nhi, ngươi quả thực là một đứa con ngoan.”
Đúng, ta đúng là một người con ngoan. Nếu không còn một chữ ‘nhân’ thì ta đã không cho hai mẹ con đại phu nhân tồn tại trên cõi đời này rồi.
Tô lão gia lại lên tiếng nói tiếp: “Nhiên nhi, mấy chục năm qua, phụ thân có tích cóp được một chút tài sản, nay muốn phân chia cho huynh đệ các ngươi…..”
Không để Tô lão gia nói xong, ta vội chen ngang vào: “Phụ thân, ta đã là người kế tục Tô gia, cho nên mọi tài sản trên danh nghĩa Tô gia đều là của ta. Bất qua, ta sẽ hứa với người một điều. Ta sẽ tận lực làm tròn chữ hiếu với người, sẽ dốc lòng chiếu cố đại nương cùng Thừa Cẩm, quyết không để họ phải đói ngày nào.”
Tô lão gia nhíu mày nói: “Nhiên nhi, ngươi làm như vậy là có ý gì……”
Ta lắc đầu phản bác nói: “Để đưa tới quyết định đó, ta tự thấy bản thân mình thật quá nhân từ rồi.”
Tô lão gia không biết nói gì hơn, đành phải lấy ánh mắt an ủi nhìn về phía Tô Thừa Cẩm.
Tô Thừa Cẩm uất hận đến phát khóc, đôi đồng tử rất nhanh đã nhiễm một mảng hồng, từng giọt nước trong suốt không kiềm giữ nổi rơi xuống đất.
Ta nói: “Tô Thừa Cẩm, thế mới nói ngươi còn non nớt lắm.” Châm chọc cười, ta nói tiếp: “Có một số người muốn khóc mà cũng không khóc được cơ.” Nước mắt rơi xuống có thể khiến người ta sầu lòng, cũng có thể khiến người ta hạnh phúc.
Mắt thấy Tô lão gia đang tận lực khuyên nhủ Thừa Cẩm, ta chỉ lưu lại một câu: “Phụ thân, người nghĩ như vậy thật sáng suốt” rồi rời khỏi Tô phủ.
Hôm này ta trở lại cung khá sớm.
Trong lòng thật buồn, thật khó chịu.
Trên đường tới thiên Hương lâu, ta bỗng gặp Khuynh Vương. Cũng phải gần một năm nay chúng ta chưa gặp mặt nhau rồi.
Sau một năm, Khuynh Vương tựa hồ không có gì thay đổi, vẫn là bộ xiêm y chỉnh tề mà không kém phần lộng lẫy. Mặc dù không còn vẻ đẹp kinh diễm thế tục ngày trước nhưng lại làm cho người ta phải mê mẩn. Khuynh Vương bước tới trước mặt ta nói: “Đã lâu không gặp ngươi.”
Ta cười nói: “Ta vẫn ở trong cung đều đều, cho nên cần phải nói là ta lâu lắm rồi mới gặp ngươi.”
Khuynh Vương vui vẻ đáp lại: “Là Hoàng Thượng phái ta đi Giang Nam điều tra một số vụ việc, gần đây mọi chuyện mới ổn thỏa để trở về.”
Ta hỏi: “Vậy ngươi rất vội?”
Khuynh Vương suy nghĩ rất nhanh liền lắc đầu.
Ta nói: “Nếu không bận gì, tới Thiên Hương lâu cùng ta uống vài chén đi?” Ta luôn muốn lấy rượu chuốc say mình…..
Hắn gật đầu đồng ý.
Tới Thiên Hương lâu, vẫn là đình nghỉ lần trước, ta liền mệnh cung nữ chuẩn bị một bàn rượu.
Trước đây, cũng tại nơi này, ta, Khuynh Vương, còn có cả Thiên Hương cùng nhau nói chuyện đến vui vẻ, vậy mà mới chỉ một năm qua đi, nay đã khuyết bóng một người…..
Ta chợt nhớ tới Khuynh Vương từng nói với ta ở vùng ngoại ô có một vườn mai rất đẹp, cánh hoa khoe sắc rợp một vùng như chốn thần tiên.
Mùa này, hình như hoa sẽ nở.
Cung nữ bước tới rót cho ta và Khuynh Vương mỗi người một chén rượu.
Ta ngửa đầu đem toàn bộ chất lỏng cay nồng nhập thẳng vào bụng. Vì uống qua nhanh khiến ta không khỏi ho khụ khụ một trận.
Lúc này, trên bầu trời cao vút hạ xuống những bông hoa tuyết li ti, trắng ngần.
Không lâu sau liền có một tiểu thái giám đặt một lò than tại nơi đây.
Uống xong một bầu rượu, ta mới để ý tuyết trắng đã trải trên nền đất một tầng trắng mỏng.
Thiên Hương rất thích tuyết, Vậy Thiên Hương…… hẳn rất thích ngắm hoa vườn mai đi.
Lúc này có một thái giám bước tới bên tai Khuynh Vương nói nhỏ mấy câu.
Khuynh Vương đối ta cười cười nói: “Ngươi và ta rốt cuộc cũng chỉ có thể gặp nhau thoáng qua như vậy thôi…..”
Nói xong, hắn đứng dậy, cởi áo ngoài khoác lên cho ta rồi nhanh chóng cùng thái giám kia rời đi.
Ta ngồi lại đây một lúc, đầu óc trống rỗng đột nhiên xuất hiện mấy từ.
Cảnh còn người mất.
Rót tiếp cho mình một ly rượu, ta ngửa đầu uống cạn.
Bầu rượu một lần nữa hết cạn.
Cung nữ nãy giờ đứng bên cạnh theo hầu nhẹ giọng lên tiếng: “Lan phi, để nô tỳ lấy tiếp một bầu nữa nhé?”
Ta vội lắc đầu nói không cần.
Có người nói, rượu chính là một chất gây nghiện…… nhưng nếu ở một lượng vừa phải, rượu lại làm cho con người ta càng ngày càng thanh tỉnh.
Tinh thần thanh tỉnh thì càng thống khổ.
Đứng dậy, ta rời khỏi đình nghỉ.
Bước ra khỏi khoảng không ấm áp bởi lò than, một trận gió lạnh ập thẳng vào người ta.
Đứng trên nền tuyết trắng xóa, ta ngửa đầu cảm thụ từng bông tuyết rơi trên mặt mình.
Bỗng có một bông tuyết đọng lại trong mắt ta rồi hóa thành nước ngay tức khắc.
Đột nhiên ta nghĩ muốn để Thiên Hương – người một năm trời nằm dài trên giường kia trông thấy cánh đồng hoa mai nở rộ trong tuyết trắng này.
Ta liền mệnh cung nữ chuẩn bị xe ngựa trước Thiên Hương lâu. Còn ta bước vào phòng ôm lấy Thiên Hương bước ra.
Đem Thiên Hương đặt trong xe ngựa rộng lớn, lại đắp cho hắn một cái chăn ấm, ta đóng chặt cửa xe lại rồi tự mình đánh ngựa rời khỏi hoàng cung.