Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 56: Chương 56




CHƯƠNG 56

Beta – reader: LK

Trên bầu trời khẽ rơi xuống những bông tuyến trắng tinh, từng bông từng bông nhỏ bé theo gió bay là là trên mặt đất.

 

Cơ thể Thiên Hương theo đó cũng dần dần chuyển lạnh.

 

Thiên Hương mấp máy nói: “Tiểu Nhiên, ta yêu ngươi.”

 

“Ta biết…..”

 

“Tiểu Nhiên, kỳ thật ta rất muốn gọi ngươi là Nhiên nhi….. nhưng kiểu xưng hô này vô cùng thân thiết…..  nên, nên ta không dám gọi…..”

 

“Cũng chỉ là một cách gọi thôi mà, ngươi muốn gọi gì cũng được, Thiên Hương……”

 

“…..Nhiên nhi, Nhiên nhi….. Nhiên nhi, ta yêu ngươi….. cho dù ta không thể tiếp tục ở bên ngươi….. nhưng ngươi cũng đừng khóc…..”

 

“Nhiên nhi, Thiên Hương hy vọng ngươi mãi nhớ tới ta…. mãi mãi…..”

 

Ta dùng thủy thượng phi bay thật nhanh tới vườn mai mơ ở ngoại thành.

 

Những bông hoa trắng đã bắt đầu vặn mình bung cánh khoe sắc. Cả một mảnh đất rộng lớn dường như bị bảo phủ bởi sắc hoa hòa quyện cùng bông tuyết.

 

Ta ôm Thiên Hương trong lòng, cẩn thận ngồi xuống.

 

Những bông tuyết đùa nghịch rơi cả trên người Thiên Hương.

 

Ta gắt gao ôm chặt lấy hắn, trong ngực tựa như có hàng ngàn con kiến lửa thi nhau đốt, làm tim ta đau đớn quằn quại.

 

Thân thể Thiên Hương lạnh dần, dường như không còn hơi ấm nữa.

 

Trước đây, ta vẫn muốn mang Thiên Hương đến nơi này cùng ngắm hoa. Ta nghĩ sẽ cho hắn thấy bất ngờ khi ngắm nhìn cảnh tượng hoa mai cùng những bông tuyết vui đùa trong không trung…..

 

Ta nghĩ, hẳn Thiên Hương sẽ rất thích thú.

 

Nhưng cho đến cùng, Thiên Hương vẫn không có dịp tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.

 

Nguyện vọng….. nguyện vọng của ta là muốn nghe giọng nói của Thiên Hương…..

 

Mỗi người ai cũng có nguyện vọng, nhưng ta nghĩ, cả đời này chắc ta cũng chỉ có duy nhất một nguyện vọng đó mà thôi, song lại vĩnh viễn không thể thực hiện được.

 

Ta trầm mặc hồi lâu, cứ để thời gian xuôi dòng trôi qua sau lưng…..

 

Chỉ có như vậy, ta mới có thể cùng Thiên Hương ở bên nha… cả đời…..

 

Trận tuyết này rơi thật lâu, sắc trời đã tối mà tuyết vẫn chưa ngừng hạ.

 

Ta không biết mình ở đây ôm Thiên Hương bao lâu, ta chỉ có một quan niệm rằng, như vậy là chưa đủ.

 

Chung quanh yên lặng, chỉ có tiếng gió vu vu kéo những cánh hoa rơi xuống đất.

 

Không có người quét tuyết nên tuyết đã lấp đầy đến nửa người ta cùng Thiên Hương.

 

Rất lạnh, nếu không phải bản thân có học qua võ công thì hẳn đã ngã xuống từ lâu rồi.

 

Ta không biết mình đã nhìn thấy mặt trời mọc mấy lần, lặn mấy lần nữa. Cũng không rõ đã bao nhiêu ngày mình chưa ăn cơm. Chỉ là ta biết, Hoàng thượng vẫn lẳng lặng đứng phía sau ta, không nói một lời.

 

Cực hạn cuối cùng đã đến, trước mắt tối sầm, ta lâm vào hôn mê.

 

Lúc tỉnh lại, ta đã thấy mình nằm trong Phượng điện.

 

Ta cảm thấy, ta cùng nơi này rất có duyên.

 

Cử động thân thể, ta phát hiện dưới chân đã bị khóa lại bởi một dây thiết liên dài.

 

Thử ngồi dậy, ta lại phát hiện toàn thân vô lực.

 

Cố gắng động đậy hồi lâu, cho đến khi ta nghe thấy có tiếng người bước đến.

 

Là ngự y.

 

Hắn đến bên cạnh ta, cung kính xem mạch tượng, hỏi: “Lan phi nương nương, nương nương cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”

 

Ta lắc đầu, khàn giọng nói: “Ta không sao.”

 

Ngự y trút ra một hơi, nói: “Chỉ sợ nương nương biết bệnh mà không chịu nói ra. Nương nương cũng biết, nương nương đã ngâm mình ngoài tuyết bao lâu rồi không?”

 

Ta lắc đầu.

 

Hắn nói: “Nương nương đã ngồi trong tuyết bảy ngày, trong bảy ngày đó, nương nương không ăn cũng không uống. Cho dù nương nương có được làm từ sắt đá cũng không thể chịu nổi. Lúc Hoàng Thượng mang nương nương về cung, nương nương đã chỉ còn nửa cái mạng. Bi thương quá độ lại không có ý chí muốn sống, thật quá khó khăn.”

 

Ta nhẹ giọng nói: “Nếu ta không tỉnh lại, ngươi vì sao lại khó xử?”

 

Hắn cười khổ một tiếng, nói: “Đơn giản là cả viện thái y sẽ phải cùng chôn sống với nương nương thôi.”

 

Châm chọc cười, ta không nói thêm câu nào nữa.

 

Ngự y liền lấy giấy bút viết đơn rồi rời đi.

 

Ngự y chân trước vừa mới lui thì Hoàng Thượng chân sau đã đến.

 

Thấy ta tỉnh lại, hắn dường như rất vui vẻ.

 

Giúp ta ngồi dậy, hắn nói: “Ngươi đói chưa?”

 

Ta lắc đầu, nói: “Chưa.”

 

Ý cười ban nãy lập tức lạnh xuống mấy phần, hắn sờ sờ đầu ta: “Ngươi bị phong hàn, bệnh còn chưa khỏi hẳn, nên ăn một chút đi.” Nói xong, hắn liền mệnh hạ nhân mang tới một số thức ăn thanh đạm tới.

 

Không lâu sau, cung nữ đã mang đồ tới.

 

Hoàng Thượng cầm lấy bát cháo trong tay cung nữ, từng thìa một thổi nguội đút cho ta.

 

Nhưng mới được hai thìa, cơ thể ta đã không thể tiếp nhận nổi, một cảm giác ghê tởm mạnh mẽ thúc vào ngực.

 

Muốn chạy ra ngoài tìm nơi nào đó mà nôn ra, nhưng lại bị thiết liên kéo lại mà ngã khụy trên mặt đất.

 

Một tay vỗ vỗ ngực, hai thìa cháo liền được phóng ra ngoài, còn có cả dịch dạ dày…..

 

Thật lâu sau mới ngừng lại được.

 

Hoàng Thượng nhẹ nhàng vuốt dọc lưng ta, mệnh cung nữ thu dọn sạch sẽ rồi bế ta về giường.

 

Ta mệt mỏi nhìn hắn, nói: “Ta khó chịu.”

 

Hắn khẽ cười dỗ dành: “Cố ăn thêm một chút, ngươi sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.”

 

“Ta ăn không được.”

 

“…..Ngươi phải biết rằng, Thiên Hương sẽ không muốn thấy ngươi như vậy. Nhiên nhi, ngươi phải sống thay cả phần của Thiên Hương nữa.”

 

“Thiên Hương luôn hi vọng ta cùng hắn. Nhưng hiện giờ, hắn ở đó một mình, hẳn sẽ cảm thấy rất cô đơn.”

 

“Nhiên nhi, ngươi không được nghĩ loạn.”

 

“Hoàng Thượng, ngươi nói, ta có phải sinh dưới ngôi sao chổi không? Bất kể ai có quan hệ mật thiết tới ta đều lần lượt rời đi hết.”

 

“Nhiên nhi, ngươi ngủ một giấc đi, sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”

 

Hoàng Thượng, thật ra ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.

 

Ta không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào…..

 

Nghĩ đến Thiên Hương, ta lại hận ngươi, nhưng nhớ lại hôm đó, ngươi vì ta mà không quản tính mạng chắn cho ta một kiếm…..

 

Vươn tay đặt trên mặt hắn, ta nói: “Đem thiết liên tháo ra. Nếu là của ngươi thì cuối cùng vẫn là của ngươi. Nếu không phải của ngươi thì cho dù ngươi có dùng bao nhiêu biện pháp, cũng không thể trở thành của ngươi được.”

 

“Nhiên nhi, như vậy, ngươi nói ngươi chính là của ta?”

 

“Ta không biết, cho đến tận bây giờ, ta vẫn cảm thấy mờ mịt. Hoàng Thượng, ta muốn gặp một người.”

 

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn dừng bữa, ta sẽ ân chuẩn cho ngươi gặp người kia.”

 

Ta gật đầu đồng ý: “Hảo.”

 

Chậm rãi nuốt hai thìa, rồi ba thìa, bốn thìa…..

 

Hoàng Thượng tựa hồ rất vui vẻ.

 

Ta thấy hắn cười, trong lòng có chút bi thương.

 

Rõ ràng đã nếm qua nhiều loại cháo khác nhau, nhưng ta thủy chung không thấy có hương vị nào. Ta nghĩ, chắc từ ngày đó bất tỉnh, ta đã mất đi vị giác.

 

Khung cảnh trước mắt không hiểu sao lại trở nên mờ mờ, mông lung.

 

Hoàng Thượng đem ta ôm vào ngực, nhẹ nhàng hôn lấy những giọt lệ không biết tự khi nào đã rơi xuống. Đầu lưỡi hắn cướp đoạt lấy những giọt nước mắt trên má ta, rồi dừng lại trên mí mắt.

 

Có chút khó chịu, có chút khác thường.

 

Ta đẩy hắn ra, nói: “Ta khó chịu.”

 

Hắn cười cười, vùi đầu vào cổ ta nói: “Nhiên nhi, ở lại bên ta, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.”

 

Ta không đáp lại.

 

Nửa tháng sau, hắn rốt cuộc cũng chịu mở vòng thiết liên dưới chân ta. Song đồng thời, hắn cũng ép ta uống một loại dược, và điều quan trọng là không cho phép ta tới gần dược phòng.

 

Loại dược này sẽ làm ta không thể vận nội lực, không thể dùng được khinh công. Không có Thủy Thượng Phi, ta làm sao có thể rời cung.

 

Bảy ngày sau, dưới sự dàn xếp của Hoàng Thượng, ta được tham gia lễ tang của Thiên Hương.

 

Thi cốt của Thiên Hương đã được hỏa táng trước đó, nay chỉ còn lại một bình tro. Lòng ta chua xót ôm bình tro vào lòng.

 

Hoàng Thượng ôm lấy ta từ phía sau, không nói không rằng.

 

Ta đẩy Hoàng Thượng ra, một mình ôm lấy cái bình đi tới hậu viện của Thiên Hương lâu. Không lâu sau, Hoàng Thượng cũng xuất hiện, hắn âm thầm khoác lên người ta một tấm áo lông cừu.

 

Trừ tiếng gió hun hút ngày đông ra thì chung quanh không còn tiếng động nào cả.

 

Thật lâu sau, ta mới phá tan không khí tĩnh người này: “Tô Thừa Cẩm ngươi đã xử trí thế nào?”

 

“Nhiên nhi muốn Trẫm xử lý ra sao?”

 

Ta rất hận Tô Thừa Cẩm, chỉ muốn băm vằm hắn ra. Nhưng, hắn là đệ đệ của ta. Tuy chỉ là đệ đệ cùng cha khác mẹ, nhưng ta không thể nhẫn tâm mà ra tay ngoan độc tới hắn được.

 

Hai tay ôm chặt bình gốm, ta nói: “Mang ta đi gặp hắn.”

 

Ta còn nghĩ rằng, Hoàng Thượng sẽ giam lỏng Thừa Cẩm trong cung, ai ngờ hắn lại giam Thừa Cẩm trong thiên lao.

 

Đi từng bước cầu thang xuống lao ngục, không biết qua bao nhiêu thạch phòng, cuối cùng ta và Hoàng Thượng cũng dừng lại.

 

Tô Thừa Cẩm điên rồi.

 

Lúc cười hớn hở, lúc khóc thê lương…..

 

Có khi hắn lại nói: “Tô Nhiên, ngươi đoạt hết thảy của ta, ta sẽ lấy đi người quan trọng nhất trong lòng ngươi, ta sẽ làm ngươi mất tất cả…..”

 

Ta bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Vũ phi trước khi chết.

 

“Tô Nhiên, ngươi sẽ không được chết tử tế….. Tô Nhiên, cho dù ta phải xuống đáy địa ngục, ta vĩnh viễn nguyền rủa ngươi….. Ta nguyền rủa Thiên Hương chết thảm hại, người ngươi yêu sẽ rời bỏ ngươi, ta nguyền rủa ngươi…..”

 

Hoàng Thượng nhìn về phía ta, hỏi lại một lần nữa: “Nhiên nhi, ngươi muốn xử trí Tô thừa Cẩm thế nào?”

 

Ta nói: “Ngươi rất thích Tô Thừa Cẩm?”

 

“Thích cũng không phải yêu.”

 

Nhưng đối với ta mà nói, nhiều khi thích còn mãnh liệt hơn yêu. Cầm lấy tay của Hoàng Thượng, ta hỏi: “Có phải đến một ngày nào đó, ngươi cũng đối xử với ta như thế này?”

 

“…..Trẫm không biết. Nhưng Nhiên nhi, ngươi phải biết rằng, yêu mà không nắm được trong tay sẽ chuyển hóa thành hận.”

 

Cười khổ một tiếng, ta nói: “Ngươi đang cảnh báo ta?”

 

Hoàng Thượng chỉ nhếch miệng cười, không nói.

 

Ta nói: “Thả Tô Thừa Cẩm đi. Để hắn rời khỏi hoàng cung, rời đi kinh thành này…. Không vinh hoa phú quý, không công danh địa vị, đây là trừng phạt lớn nhất của hắn rồi.”

 

Hoàng Thượng nhẹ vỗ mặt ta, nói: “Đối với thân nhân của ngươi, ngươi vẫn quá yếu lòng.”

 

Ta nói: “Ta đã từng đáp ứng với phụ thân, sẽ chiếu cố hắn.” Nhưng, ta lại không làm được.

 

Rời đi thạch thất, hoàng Thượng mang ta tới ngự hoa viên ngắm tuyết rơi.

 

Ta nói, ta rất ghét tuyết. Nhìn tuyết rơi, ta chỉ càng thấy thê lương.

 

Hắn cầm lấy tay ta, cười nói: “Như vậy, Nhiên nhi thích gì?”

 

“Ta muốn đi Giang Nam.”

 

Hắn nhíu mày, hỏi: “Nơi này không tốt sao?”

 

Khẽ gẩy gẩy từng đầu ngón tay của Hoàng Thượng, ta nói: “Nếu ngươi kông an tâm, ngươi có thể cùng ta đi Giang Nam, coi như cải trang vi hành.”

 

“…..Nhiên nhi, ngươi thật tùy hứng.”

 

“Cảnh tượng mùa đông khiến ta thấy rất thương tâm, hoa tuyết trắng tinh làm ta lạnh thấu tim….. Trên đời này, liệu còn ai có thể xứng với cái màu trắng tinh khiết đây?”

 

Hoàng Thượng cười một chút, nói: “Hảo, nếu Nhiên nhi muốn đi Giang Nam, Trẫm sẽ cùng đi với ngươi.”

 

“Thế cũng tốt.”

 

Hôm sau, hắn mang ta đi Giang Nam.

 

Lấy danh nghĩa cải trang vi hành nên hắn chỉ mang theo một đới đao thị vệ cùng một thái giám hầu cận.

 

Đới đao thị vệ được bổ nhiểm đánh xe, ta cùng hoàng Thượng hai người ngồi trong xe thi thoảng lại nói chuyện vài ba câu.

 

Bánh xe lăn cộc cộc, cổng thành đã hiện rõ trước mắt.

 

Màn xe bị gió thổi hất lên cuốn vào một cơn gió lạnh.

 

Hoàng Thượng hỏi: “Nhiên nhi, lạnh không?”

 

Ta chậm rãi lắc đầu.

 

Hoàng Thượng còn nói: “Ngày đầu tuyết tan ra còn lạnh hơn ngày đầu tuyết rơi. Nhưng đó là quy luật tự nhiên, hết đông mới có thể sang xuân.” Nói xong, hắn liền cởi áo choàng trên người hắn phủ lên người ta.

 

Ta cũng chỉ mỉm cười cám ơn.

 

Rời thành, xe ngựa đi thật nhanh, chớp mắt đã đi được hơn mười dặm.

 

Đem màn xe xốc lên, ta nhìn thấy vườn mai mơ trắng xóa đầy xúc cảm kia.

 

Có đôi lúc, khi người ta chỉ cần quay đầu lại, mọi thứ sau lưng liền trở thành quá khứ.

 

Vườn mai hoa lệ ngày hôm nay rồi sẽ trở nên úa tàn vào ngày mai.

 

Hai tay siết lại thành quyền, buông ra, rồi lại siết lại.

 

Hoàng Thượng kéo ta vào ngực, hắn nói: “Nếu mùa đông làm ngươi thấy khổ tâm, vậy vườn mai này cũng vậy phải không?”

 

Nơi này sao có thể làm ta thấy khổ tâm? Nơi này là kỉ niệm cuối cùng của ta và Thiên Hương…..

 

Vùi đầu vào người Hoàng Thượng, không tiếng động mà rơi lệ.

 

Thời điểm xe ngựa chạy tới Lộc thành, ta nói ta mệt mỏi.

 

Hoàng Thượng nghe vậy liền tìm một khách *** tốt nhất Lộc thành trụ lại mấy hôm.

 

Hoàng Thượng nói: “Lộc thành khá gần kinh thành, khí hậu xem chừng cũng không kém mấy. Trẫm nghĩ ngươi sẽ phải đi thẳng tới Giang Nam cơ.”

 

Ta nói: “Nếu đã rời cung thì Hoàng Thượng sao phải sốt ruột? Hoàng Thượng theo ta du sơn ngoạn thủy có phải tốt hơn không?”

 

Hắn cười một cái: “Rất tốt.”

 

Nửa đêm, khi hắn đang ôm ta, hắn đột nhiên nói: “Ta không nên đồng ý cùng ngươi rời cung.”

 

Ta vẫn nhắm mắt, không tiếp lời hắn.

 

Hắn lại nói: “Nhiên nhi, nếu một ngày nào đó, ta đồng ý để ngươi đi, ngươi liệu có trở về không?”

 

Ta ngẩn người, nói: “Không biết.”

 

Do dự một chút, ta nhỏ tiếng hỏi: “Ngươi muốn con người ta hay thân xác ta?”

 

Tuy là trong bóng tối, như ta vẫn có thể cảm nhận được sắc mặt hắn chuyển lạnh. Thật lâu sau, hắn mới nói: “Ta cũng không biết.”

 

Đêm này, khi hắn lật người áp lên ta, tại thời điểm hắn vùi đầu vào cổ ta, nhân lúc không đề phòng, ta nâng tay lên đập một cái vào sau gáy hắn.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.