Tiếu Cảnh Niên Lưu Quang

Chương 57: Chương 57




CHƯƠNG 57

Beta – reader: LK

Đẩy Hoàng Thượng qua một bên, ta ngốc lăng nhìn hắn một lúc.

 

Một mình tự cười, ta nhẹ giọng nói: “Ngươi yêu ta, ta biết…..” Chính là ta cũng hiểu rõ, “yêu” không phải là dùng xiềng xích trói buộc người khác.

 

Từ trên giường đứng dậy, ta mặc lại xiêm y, đi giày vào rồi lén lút đi ra khách ***.

 

Dựa vào trí nhớ mờ mịt, ta mò mẫm tới Lăng phủ. (nhà của Tương Du Quân)

 

Đập vòng sắt vào cửa, không lâu sau có một lão bá bá tầm ngoài năm mươi tay cầm đèn ***g hé cửa ra.

 

Lão bá bá đó vẫn còn ngái ngủ, vừa ngáp vừa nói: “Người nào đó, có biết giờ là nửa đêm rồi không…..”

 

Không hiểu sao, lão bá bá khi nãy còn mơ ngủ tự nhiên tỉnh táo hẳn ra, thay đổi giọng điệu, cẩn thận nói: “Công tử, xin hỏi ngài tìm ai?”

 

Ta nói: “Ta tới tìm thiếu gia nhà ngươi, Lăng Tiêu.”

 

Lão bá  hơi khó xử nhìn về phụ viện rồi lại nhìn ta, hỏi: “Xin hỏi quý danh của công tử?”

 

“Tô Nhiên.”

 

“Tô công tử, thỉnh chờ ngoài này một lát để lão nô đi thông báo với thiếu gia.”

 

Ta gật đầu.

 

Lão bá đem cửa khép lại, lui vào trong.

 

Không lâu sau đó, Lăng Tiêu xuất hiện cùng lão bá. Lâu ngày không gặp, râu hắn đã mọc dài ra rồi.

 

Mỉm cười, ta nói: “Đã lâu không gặp, Lăng Tiêu trước đây và bây giờ cũng không khác nhau là mấy a.”

 

Hắn hướng ta mỉm cười, nói: “Bất quá cũng chỉ mới hơn một năm mà ngươi lại thay đổi nhiều quá.” Nói xong, hắn hướng lão bá kia nói: “Trương thúc, ông cứ về nghỉ trước đi.”

 

Nghe vậy, lão bá kia liền rời đi.

 

Sóng vai cùng hắn đi trên dải đường tối, hắn hỏi: “Hiện giờ ngươi đã là Lan phi, ta có hay không phải quỳ xuống hành lễ?”

 

Ta nhướn mày, nói: “Ngươi châm chọc ta?”

 

“Nào dám, nào dám! Khuôn mặt này của ngươi không được bậc cửu ngũ chi tôn để ý mới là lạ a.”

 

“Ngươi chỉ toàn nói linh tinh.”

 

Hắn cười cười, ngửa đầu nhìn vầng trăng trên nền trời đêm nói: “Trăng hôm nay thật đẹp.”

 

Ta cũng thoáng nhìn qua rồi nói: “Quả rất đẹp.”

 

Hắn dẫn ta tới một lương đình trong hoa viên.

 

Giờ đã quá nửa đêm, nhưng nhờ những chiếc đèn ***g mới được nha hoàn thắp lên khiến cả hoa viên sáng bừng một khoảng.

 

Ta nói: “Sao phải hoang phí vậy?”

 

Hắn nói: “Với thân phận của ngươi không phải rất đáng giá sao?”

 

“Ngươi lại chế nhạo ta.”

 

“Ai bảo lúc trước ngươi cạo râu của ta.”

 

“Phốc” nhớ lại hồi đó, ta không khỏi bật cười ngầm mắng hắn một câu thù dai.

 

Trong lương đình, nha hoàn còn cẩn thận đặt thêm hai ấm lò, trên mặt ghế còn trải thêm hai tấm thảm dày.

 

Ngồi trên thảm dày, bên cạnh ấm lò, tuy không cầu kỳ nhưng lại khiến ta thực thoải mái.

 

Lăng Tiêu ngồi đối diện ta, nói: “Tô Nhiên, nửa đêm ngươi còn tìm đến đây, hẳn là có việc quan trọng?”

 

Nha hoàn cẩn cẩn dực dực mang điểm tâm đến đặt trên bàn đá.

 

Ta cầm lấy bình rượu, châm cho chính mình một chén, ngửa đầu uống cạn rồi mới nói: “Ngươi biết đúng không?”

 

Lăng Tiêu phất tay ý bảo nha hoàn lui hết xuống.

 

Ta nói: “Ta muốn biết, Tô phủ lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Lăng Tiêu nhíu mày, thật lâu về sau mới nói: “Chuyện này ta không thể nói.”

 

Đặt chén rượu đã cạn xuống mặt bàn, ta cười hỏi: “Nói cách khác, ngươi biết rõ?”

 

“…..Ừ, ta biết.”

 

“Ngươi hẳn còn nhớ rõ ước định lúc trước? Ta với ngươi trao đổi, ngươi bán tin, ta mua tin. Hiện giờ, ta đã đến tận đây mà ngươi không nguyện ý bán sao?”

 

“Tô Nhiên, có thứ có thể tùy tiện bán ra nhưng cũng có một số thứ để lọt ra ngoài sẽ ánh hưởng tới toàn gia.” Lăng Tiêu khó xử nói.

 

“Như vậy đi, nếu ta nói với ngươi rằng, nếu ngươi không trao ra tin tức, toàn gia ngươi cũng sẽ không tránh khỏi tai họa thì sao?” Ta liếc nhìn mắt hắn.

 

Hắn khẽ cười thành tiếng, mang theo một chút trào phúng nói: “Ngươi có thể sao? Ngươi rất dễ mềm lòng.”

 

“Con người cũng có lúc phải thay đổi. Với thời gian hơn một năm cũng đủ để ta trở nên thủ đoạn, độc ác hơn.”

 

“Đúng vậy, đã hơn một năm. Tô Nhiên, chúng ta cũng đã quen biết được hơn một năm. Một năm này, ngươi đã thay đổi rất nhiều, không còn là đôi mắt hay cười nữa, mà là tràn ngập bi thương, thống khổ….. nhưng không hề có dã tâm. Bản tính của ngươi, sao có thể nói đổi là đổi ngay được.”

 

Mặc dù chúng ta nói là quen biết đã được hơn một năm, nhưng thời gian ở cùng nhau lại chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà hắn có thể thấu triệt lòng ta đến vậy.

 

Ta nói: “Vậy ngươi nghĩ rằng ta không thể bảo vệ toàn gia ngươi khi ngươi nói ra sự thật sao?”

 

“…..Tô Nhiên, ngươi dùng cái gì có thể bảo hộ toàn gia ta?”

 

“…..” Ta trầm mặc.

 

Hắn lại nói tiếp: “Phượng Hoàng sơn trang? Ám Dạ sơn trang? Hay là….. triều đình?”

 

Hạ thấp tầm mắt, ta nói: “Không thể sao?”

 

Hắn nói: “Nếu đến lúc đó, tất cả bọn họ đều trở thành cừu nhân của ngươi thì sao?”

 

“…..Chuyện này quả nhiên là có liên quan tới bọn họ.”

 

Lăng Tiêu im lặng.

 

Thở dài một hơi, ta cầm lấy tay của Lăng Tiêu, nói: “Chỉ cần ngươi nói cho ta sự thật, ta sẽ dùng tính mạng để bảo vệ ngươi. Nếu một người trong Lăng phủ bị giết, ta tuyệt không sống một mình. Bọn họ sẽ không gây khó dễ tới ngươi.”

 

“…..Có một số điều, ta cũng không biết như thế nào là tốt.” Lăng Tiêu thấp giọng nói.

 

Hắn nhìn vào mắt ta, hiện lên một mạt thương hại.

 

Ta nói: “Ta biết, dù như thế nào, ta cũng muốn biết hết thảy mọi việc.”

 

Lăng Tiêu rút tay mình lại, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

 

Hắn nói: “Mọi việc không may xảy ra với Tô phủ là vì ngươi.”

 

“Lúc trước, khi Tô Thừa Cẩm vào cung, hắn đã dùng một số bạc lớn mua mạng của mẫu thân ngươi, đồng thời hắn cũng yêu cầu bọn sát thủ dàn dựng một vụ án giả là bắt cóc Tô lão gia cùng đại phu nhân.”

 

“Sát thủ làm theo lời của Tô Thừa Cẩm nhưng đúng lúc giao người cho Tô Thừa Cẩm thì lại bị Hoàng Thượng cướp tay trên.”

 

“Hoàng Thượng đã ép Tô lão gia phải nói ra nơi để cất giữ tiền tài của Tô phủ.”

 

Đến đây, ta khẽ nhíu mày nói: “Không thể. Hắn sao lại để ý gia tài của Tô phủ? Hắn đường đường là vua một nước, trong tay có thiên kim vạn mã, làm sao có thể cần số gia tài Tô phủ không bằng một góc của hắn. Hắn sẽ không để ý.” Ta có phần lộn xộn nói. Nghĩ một lúc, ta lại nói thêm: “Hơn nữa, cha ta không thể nói ra cách vào mật đạo kia được.”

 

Lăng Tiêu cười cười, nói: “Tô gia các ngươi cũng chỉ có ngươi cùng Tô Thừa Cẩm. Làm thân phụ mẫu thì đứa con chính là điểm yếu. Nếu Hoàng Thượng lấy ngươi cùng Tô Thừa Cẩm ra áp chế, ngươi nói Tô lão gia có thể không mở miệng sao?”

 

“Nhưng nếu là người khác thì có thể nghe được, chứ hắn là Hoàng Thượng a, quốc khố liệu có thiếu thứ gì? Hàng năm đều thu cống phẩm, thu thuế, được tặng bao nhiêu bảo vật này kia….. Bấy nhiêu đó là hơn hẳn gia tài của Tô phủ rồi còn gì?!”

 

“Cái Hoàng Thượng quan tâm không phải là tiền….. mà là ngươi.”

 

“…..” Ta trầm lặng.

 

Lăng Tiêu nói: “Không có Tô phủ, không có tiền tài, lại thiếu nợ chồng chất, bên cạnh còn Thiên Hương thì ngươi có thể làm gì?”

 

Ta cắn chặt môi, không biết nói gì hơn.

 

Lăng Tiêu còn nói thêm: “Hắn chính là muốn dồn ngươi vào đường cùng. Tô Nhiên, hắn thực sự rất yêu ngươi.”

 

Ta khẽ cười, hỏi vấn đề cuối cùng.

 

“Có phải từ lúc Tô Thừa Cẩm thuê sát thủ, cả nhị sư huynh cùng Hoàng Thượng đều biết?”

 

Lăng Tiêu gật đầu.

 

“Hai người đó đều có lý do riêng của mình nên đều ngoảnh mặt làm ngơ, mặc cho sự việc đó phát sinh.”

 

“Sư huynh ngươi cho rằng, mẫu thân ngươi là sự trói buộc ngươi ở lại kinh thành, còn Hoàng Thượng thì cho rằng, ngươi đang dần xa hắn, nên hắn sẽ dùng mọi cách để giữ ngươi lại…..”

 

Theo ghế đứng dậy, ta cùng Lăng Tiêu cáo biệt, xoay người rời đi.

 

Vừa mới bước một bước, ta liền khựng hẳn người lại.

 

Hoàng Thượng, hắn hiện tại đang đứng trước mặt ta.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn ***g, ta vẫn có thể nhìn rõ mặt hắn. Kỳ thật, ta cũng không thể dùng từ nào để miêu tả mặt hắn lúc này.

 

Ta nói: “Ngươi tới từ khi nào?”

 

Hắn nói: “Từ lúc ngươi rời đi, ta vẫn luôn bám theo ngươi.”

 

Khẽ cười, ta lại hỏi hắn một điều: ” Ngươi muốn con người ta hay thân xác ta?”

 

Hắn không cho ta đáp án.

 

Ta cười hỏi: “Ngươi sẽ ngăn cản ta rời đi?”

 

“Nhiên nhi, ta quả nhiên….. vẫn không nên mang ngươi rời cung.”

 

“Ngươi có thể.”

 

“Chính là ta không nỡ. Ta yêu ngươi.”

 

“…..Ta biết.”

 

“Nhiên nhi, nếu ngươi đi, liệu ngươi còn quay lại.”

 

“…..Ta không biết. Ta hỏi ngươi, ta đi rồi, ngươi có dùng mọi thủ đoạn để ép ta trở lại không?”

 

“…..Ta không biết.” Hắn nói.

 

Trào phúng cười, trong lòng một bể chua xót. Ngươi không biết, nhưng ta chắc chắn, ngươi sẽ làm.

 

Từ thời khắc này trở đi, cả đời ngươi cũng không thể buông tha ta.

 

Hoàng Thượng, ta thật không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào.

 

Là cừu nhân hay ái nhân?

 

Hít hít mũi, ta cùng Hoàng Thượng sóng vai trở về khách ***.

 

Tay hắn đặt trên eo của ta.

 

Ta không có cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.

 

Hắn nói: “Nhiên nhi, ở bên ta đêm cuối đi.”

 

Trầm mặc một phen, song ta vẫn gật đầu nói: “Hảo.”

 

Ly biệt, luôn tràn ngập thống khổ.

 

Nửa đêm, hắn ôm chặt lấy ta đi vào giấc ngủ. Kỳ thật, ta biết hắn không hề ngủ.

 

Từ trên giường đứng dậy, chỉnh chu lại xiêm y, ta mang theo bình tro của Thiên Hương rời khỏi khách ***.

 

Tiếng gió xé từng đợt bên tai, ta cảm thấy có chút lạnh. Không bao giờ….. sẽ có người khoác áo cho ta mỗi khi trời có gió lớn nữa.

 

Cắn chặt răng, kiên trì bước từng bước hướng tới cửa thành.

 

Không biết cửa thành mở từ lúc nào, ta chỉ biết, hiện giờ ta đã rời khỏi Lộc thành.

 

Không mua xe ngựa, cho dù quãng đường phía trước có dài đến đâu ta cũng dùng chính đôi chân này mà đi.

 

Trên đường, ta gặp một chiếc xe đi ngang qua.

 

Xe ngựa dừng lại, nói nguyện ý mang theo ta đi tới thành trên.

 

Cám ơn lòng tốt của chủ xe, ta ngây ngốc ngồi trên xe, ôm bình tro cốt, không nói gì.

 

Xe ngựa chạy mất năm ngày bốn đêm mới vào được cổng thành. Vừa mới đặt chân qua cổng, mấy tên quan binh gác thành liền vây đến trước mặt ta.

 

Bọn họ đồng loạt quỳ xuống hô một tiếng: “Lan đại nhân.”

 

Ta có phần hoảng hốt nhìn bọn họ.

 

Bọn họ mang ta tới gặp tri phủ. Thấy ta đến, ngay cả tri phủ cũng quỳ xuống hành lễ.

 

Hắn mời ta ở lại dùng bữa, rất nhiều sơn hào hải vị. Hơn hết, điều đáng nói ở đây là tất cả đồ ăn này đều rất hợp khẩu vị với ta.

 

Ta cảm thấy tri phủ này thật đáng nể, chưa gặp mặt bao giờ cư nhiên lại biết được khẩu vị của ta.

 

Dùng bữa xong, ngay trước khi ta cáo biệt, tri phủ đại nhân liền đưa cho ta một cây cầm.

 

Truy Vân cầm.

 

Mơ hồ nhớ lại ước định trước kia cùng Thiên Hương.

 

Hắn cầm đàn, ta cầm kiếm, trở thành giai thoại trên giang hồ…..

 

Ta nói một tiếng đa tạ.

 

Tri phủ đại nhân nói: “Là do cấp trên phân phó phải giao tận tay cầm này cho Lan đại nhân.”

 

Sau này, ta mới biết, hóa ra ở mỗi nơi ta chuẩn bị đặt chân đến, thành trấn đông đúc hay vùng quê hẻo lánh, tất cả đều đã nhận được bức họa của ta.

 

Nhìn thấy ta như nhìn thấy Hoàng Thượng, không được bất kính, nếu không….. nếu không thế nào ta cũng không dám chắc.

 

Cảm thấy thực phiền toái, ta liền dịch dung.

 

Lúc sau, mọi người vẫn sẽ được nhận một bức họa, bất quá, là bực họa của Truy Vân cầm. Theo đó, tất cả phải khoản đãi chủ nhân của Truy Vân cầm.

 

Giờ khắc này, ta tự nhủ với chính mình, ta sẽ cho Hoàng Thượng năm năm cũng như cấp chính mình năm năm để suy nghĩ.

 

Trong năm năm đó, nếu hắn có thể dọn sạch hậu cung, ta sẽ quay lại.

 

Trong năm năm đó, nếu ta có thể nhàn nhã mà chạy khắp chốn giang hồ, ta sẽ quay lại.

 

Kỳ thật, dưới sự che chở của triều đình cùng Ám Dạ sơn trang, giang hồ thật dễ đi.

 

Hành hiệp trượng nghĩa, ra tay tương trợ….. ta đều tham gia.

 

Đối đầu với ác bá, đánh bại kẻ xấu….. ta đều tham gia.

 

Người ta hỏi ta là ai, ta sẽ cười lớn, mà nói: “Ta là chủ nhân của Thiên Hương, Tô Nhiên.”

 

“Thiên Hương?” Người ta nghi hoặc hỏi.

 

Ta nói: “Thiên Hương cầm.”

 

Từ giây phút này trở đi, Truy Vân cầm chính thức đổi thành Thiên Hương cầm.

 

Một năm sau, ta nghe nói, Hoàng Thượng đã dọn sạch cả hậu cung. Còn ta thì đã nổi danh khắp giang hồ.

 

Đối với ta mà nói, cuộc sống giang hồ thực nhàm chán, không giống như trong tưởng tượng của ta.

 

Một tên ma giáo, một tên ma đầu, hoặc giả như một quyển bí tịch, một quyển giản phổ, một cây đao, một thanh kiếm cũng có thể làm cho cả giang hồ một phen tinh phong huyết vũ.

 

Ta cũng tham gia nhiều trận chiến tranh đoạt này. Cho dù có ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng đến đâu, Hoàng Thượng cùng nhị sự huynh sẽ cứu ta an toàn trở ra.

 

Một năm sau, ta tình cờ gặp lại nhị sư huynh.

 

Hắn nói hắn vẫn như trước, luôn thích ta.

 

Ta nói, ta không còn thích hắn nữa.

 

Hắn một mực nguyện ý bảo vệ ta cả đời.

 

Ta cười một cái, nói: “Vậy huynh có thể cứ tiếp tục ở phía sau bảo vệ đệ cả đời đi…..”

 

Tình cờ, vĩnh viễn cũng chỉ là tình cờ mà thôi.

 

Ta cùng nhị sư huynh hình như không có duyên.

 

Nhị sư huynh nói, hắn sẽ không bao giờ quên được Tô Nhiên, người vì hắn mà có thể hi sinh cả tính mạng.

 

Mà ta thì không thể trở thành Tô Nhiên ngày đó được.

 

Con người ta phải luôn hướng về phía trước…..

 

Năm thứ ba, trong lúc vô tình, ta có nghe đến, Ám Dạ sơn trang lại thu thập thêm một đám mỹ thiêu niên. Mà đám mỹ thiếu niên đó đều có nét tượng tự với chủ nhân của Thiên Hương cầm, Tô Nhiên.

 

Khóe môi khẽ nhếch, ta cảm thấy rất vui…..

 

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên chính tai ta nghe người khác gọi ta là chủ nhân của Thiên Hương cầm.

 

Năm thứ tư, ta trở lại làng chài nhỏ, cùng gia gia sống qua một năm.

 

Cuối năm, trước khi thân thể gia gia không còn chống gượng nổi, người cầm lấy tay ta nói: “Có lẽ Hoàng Thượng quá bá đạo, nhưng hắn làm thế là vì hắn yêu ngươi…..”

 

“Nhiên nhi, có một số thứ, nếu bỏ lỡ chính là bỏ lỡ cả đời…..”

 

Ta khẽ cười trấn an gia gia: “Hắn sẽ chờ ta”, cho dù là cả đời.

 

Gia gia mỉm cười, nói: “Nhiên nhi, nể mặt gia gia, tha thứ….. cho hắn…..”

 

Gia gia đi rồi, ta không còn gì vướng mắc giữ lại nữa.

 

Mùa đông năm thứ năm, ta cưỡi ngựa trở lại kinh thành.

 

Trên khoảng đất kia, cánh mai theo gió nhẹ rơi xuống mặt đất.

 

Vẫn giống như trong trí nhớ của ta, tưởng chừng chưa bao giờ biến mất.

 

Nhảy xuống ngựa, trong vô thức, ta vươn tay chạm vào một bông hoa.

 

Kéo ta định thần lại là tiếng vó ngựa dồn dập từ xa chạy lại.

 

Người đến không ai khác chính là Hoàng Thượng.

 

Năm năm, hắn trở nên càng chín chắn.

 

Hắn nói: “Nhiên nhi, ngươi càng lúc càng giống con nít.”

 

Khẽ cười, lặng ngắm vườn hoa, ta nói: “Ngươi từng muốn hủy đi nơi này mà.” Thật giống trước kia, tựa hồ mọi việc chỉ như là một giấc mộng.

 

Một giấc mộng bi thương.

 

Hắn nói: “Là ta không nỡ cướp đoạt trí nhớ của ngươi.”

 

Hắn bước tới trước mặt ta, đem ta kéo vào lòng hắn.

 

Những bông tuyết chậm rãi rơi xuống đùa vui cũng những cánh hoa mai.

 

Tựa như nước mắt của Thiên Hương.

 

Mang theo một chút bi thương và cả những lời chúc phúc…..

 

Cùng Hoàng Thượng đối diện, ta nói: “Ngươi liệu có thể chờ ta bao lâu nữa?”

 

Hắn mỉm cười, nói: “Thẳng đến lúc ta không còn yêu ngươi nữa mới thôi.”

 

Hắn ôm ta, xoay người nhảy lên ngựa, nhập cung.

 

Từ nam sủng trở thành nam phi, lại từ nam phi trở thành nam hậu. Và ta chính là nam hậu đầu tiên trong lịch sử.

 

Hoàng Thượng chỉ có một hoàng tử duy nhất, chính là hài tử của Vũ phi.

 

Và tiểu Hoàng tử này trở thành dưỡng tử của ta.

 

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.