Tiểu Đan Của Giáo Sư

Chương 14: Chương 14




Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã tới mùa xuân cuối năm hai. Chu Nhã Đan đã quá quen thuộc với cuộc sống sinh viên muôn màu này.

Anh mở cửa nhà, mệt mỏi bước từng bước nặng trịch đi tới sopha. Cô nghiêng đầu nở nụ cười thường ngày:“ Mừng anh về.”

Vu Địch gật đầu, nằm xuống đùi thon của cô, hai tay giữ chặt eo cô không buông, ôi! Hình tượng hồi mới quen nhau đâu mất rồi?! Anh thì thào nghe có vẻ chán chường:“ Tiển Đan, em đi mua thịt được không? Anh hôm nay hết sức rồi.”

Chu Nhã Đan đã quen với mấy lời than thở này của người yêu nhưng hôm nay còn thêm phần nhõng nhẽo, có lẽ thực sự mệt. Cô ngủi lòng:“ Được được, em đi, em đi. Anh nên nghỉ ngơi chút.”

Anh ngồi xốc mình ngồi thẳng, tặng cô một nụ hôn nhẹ lên má kèm lời cảm ơn sau đó lẽo đẽo vào phòng. Cô ôm mặt, anh vẫn còn mùi mẫn lắm!

Trời xuân se se thổi tóc tung bay, chiếc áo len mỏng không đủ ấm như cô nghĩ. Tung tăng lên con đường mùa xuân không mấy đông đúc. Hôm nay không có anh đi cùng.

Túc tắc chạy lên nhà, trước cửa căn hộ xuất hiện một người phụ nữ lạ, cách ăn mặc cùng hành động lộ rõ vẻ quyền quý. Thân được bao phủ bởi đồ hiệu. Đằng sau bà, một thanh niên cao lớn, u ám với bộ vest đen khoác trên mình. Hai bọn họ dần nhận ra ánh mắt không mấy tế nhị của cô, bà nhìn cô vài giây, Chu Nhã Đan khẽ cúi đầu. Cô bất lịch sự quá! Người phụ nữ trung niên kia như chợt nhớ ra gì đó:“ Cháu là... Chu Nhã Đan?”

Cô giật mình vội trả lời:“ Dạ! Là cháu!”

Vu Địch nghe bên ngoài ồn ào, hai mày xô vào nhau, chắc Tiểu Đan của anh đang nói chuyện phiếm với mấy bác cùng dãy. Anh mở cửa cùng lời trách mắng:“ Tiểu Đan, đừng-.... mẹ.”

Anh bỗng hạ giọng, âm điệu không còn ôn nhu mà bén hơn hẳn. Người vệ sĩ đằng sau vội cúi gập người:“ Chào Vu thiếu gia!”

Hả?! Mẹ? Thiếu gia? Cô không hiểu gì hết! Bà chẳng thèm để con trai trong mắt, quay người sang cô, giọng điệu của một phu nhân uy quyền:“ Tiểu Đan, ta là mẹ của Vu Địch - Vu Miện. Ta tới đây để có chuyện muốn nói với cháu.”

_____________

“D- dạ mời bác uống trà.”

Vu Miện gật đầu, nói cô ngồi xuống. Đây là mẹ chồng tương lai của cô! Cô phải ứng xử thật tốt!

Nhận thấy một luồng căng thẳng phát ra từ học trò cưng, Vu Địch nắm tay cô, ngầm trấn an. Quay sang mẹ, giọng cợt nhả:“ Vu phu nhân, con đã cố tình chuyển tới nơi tồi tàn như vậy mà còn mẹ còn tìm ra. Cũng đến lúc con chuyển đi rồi nhỉ?”

Nụ cười đắc ý trên môi Vu Miện mới chốc đã vụt tắt, không ngăn được tiếng thở dài ngán ngẩm:“ Con đó! Không bao giờ nghe lời ta. Không ép con tiếp quản công ty nữa! Ta và ba con tìm con cũng đủ mệt chết! Vả lại, hôm nay ta tới đây không phải nghe mấy lời mất hứng của con mà để... xem xem bạn gái của con ra sao.”

Ngụm trà xanh trong miệng còn chưa kịp nuốt xém phun ra ngoài. Tới lượt cô rồi!

Bà tao nhã nâng tách trà, nhấp môi. Quả đúng là người có danh phận cao quý, mọi việc họ làm đều toát ra khí phác ngời ngời:“ Ta hỏi cháu, cháu phải thành thật.”

Chu Nhã Đan sẵn sàng, gật đầu lia lịa:“ Dạ! Mời bác!”

Thoáng thấy Vu Miện mỉm cười, vắt chéo chân, thần thái cùng ngũ quan xinh đẹp không thay đổi, vẫn vô cùng sang trọng:“Chu Nhã Đan, ta đã tìm hiểu cháu. Không gia thế, không quyền lực, thậm chí không có người thân. Nhưng Vu Địch thì khác, không những có gia thế, quyền lực còn là con trai duy nhất của Vu gia. Cháu nghĩ người như cháu có xứng với Vu Địch không?”

Những lời nói sắc bén thốt ra như nhát dao sắc nhọn đâm vào vết sẹo hằn trong tim cô. Chu Nhã Đan hít một hơi sâu, gương mặt nghiêm túc:“ Dù cháu chẳng có gia thế, quyền lực hay người thân nhưng cháu có thứ chỉ có hơn anh ấy chứ không kém. Đó là tình yêu. Cháu không hề quan tâm tới gia thế của anh ấy hay quyền lực gì cả, thậm chí cháu chỉ biết anh ấy với cương vị “Giáo sư Vu“. Thứ quan trọng trong một cuộc tình không phải là độ dày của túi đối phương mà là tình cảm của đối phương dành cho mình có đủ lớn hay không. Còn nếu bác không đồng ý chúng cháu tới với nhau, cháu xin to gan kéo anh ấy cao chạy xa bay!”

Cô gái này quả không nhu nhược! Anh và bà được một trận cười nghiêng ngả. Vu Địch lau nước mắt, nén lại:“ mẹ đùa con dâu của mẹ hơi quá rồi đấy.”

Vu Miện vẫn vương nụ cười, vỗ vai cô:“ Giỏi lắm con gái! Ta duyệt con!”

Chu Nhã Đan chớp chớp mắt, chuyện gì xảy ra vậy?:“ Bác, cháu chưa hiểu.”

“Aida! Còn bác cháu gì nữa. Đến lúc con gọi ta là mẹ rồi! Không làm phiền hai con nữa. Lục Chấn! Chúng ta về!”

Anh vệ sĩ Lục Chấn tủm tỉm cười, cúi người cung kính:“ Vu thiếu gia, chị dâu, tôi đi trước.”

Dứt câu, hai người rời khỏi. Cô sấn lại ôm lấy anh, giở giọng than thân:“ Mẹ anh làm em sợ chết khiếp!”

Anh vẫn còn haha, xoa đầu cô nàng bên cạnh:“ Em làm tốt lắm!”

Chu Nhã Đan bĩu môi, trỏ tay:“ Anh còn cười!”

Vu Địch kéo lấy, hôn vào lòng bàn tay giận dỗi ấy:“ Được rồi, chúng ta nấu cơm nấu cơm!”

Cô đá chân giáo sư ngu ngốc không hiểu chuyện:“ Anh đi mà nấu! Em không thèm giúp anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.