Dạo này ế ẩm quá:( sắp kết thúc nên các bạn độc giả không thèm đọc nữa sao?:(
Thương tác giả đi mà:(
____________
Kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Sinh viên năm tư ngập mặt với đề cương, tài liệu. Do Chu Nhã Đan cũng là một trong những sĩ tử năm nay, việc nhà được anh miễn trong thời kì khó khăn này. Cô càng học, càng không vào đầu. Học ngày, học đêm, lúc nào cũng khư khư mấy tập tài liệu. Chỉ còn ba tuần nữa thôi! Cô ảo não than:“ Hầy! Thi tốt nghiệp tới mông mà không biết ôn từ đâu, thế nào nữa.”
Vu Địch nhét miếng cá vào miệng cô, Chu Nhã Đan sinh ra chỉ để than thở thôi sao?:“ Được rồi, ăn đi. Anh giúp em luyện, được chưa?”
“Hử? Nay cá rất vừa miệng!”
_____________
Vu Địch cầm tập giáo án ngồi xuống đối diện Chu Nhã Đan, cô xốc mình lên ngồi thẳng. Cứ cho rằng anh chỉ giỏi ngành nghề của mình, ai ngờ các môn khác đều rất tài năng. Người ta nói ông trời không cho ai hoàn hảo tuyệt đối. Liệu có phải ông bỏ xót anh không?
Cách dạy học cũng vô cùng sáng tạo. Giáo sư Vu giảng xong, chắc chắn rằng cô đã hiểu kĩ mới bắt đầu mở một trò giải trí. Đặt ra câu hỏi, trả lời sai tương đương với một đường vẽ trên khuôn mặt. Trả lời đúng tất nhiên sẽ được nam thần Vu Địch hôn bất cứ đâu trên cơ thể.
Cách này học rất dễ hiểu, dễ ghi nhớ. Tuy nhiên trên mặt cô cũng không ít đường vẽ, dù vậy, nụ hôn ngọt ngào chẳng bao giờ thiếu.
“Em lại đúng rồi, muốn hôn ở đâu?”
Cô cười khoái chí, chỉ lên môi:“ Giáo sư, ở đây!”
Anh kéo cô vào lòng, nuốt trọn bờ môi đỏ hồng tươi tắn tựa quả dâu tây chín mọng. Quả dây tây ấy giờ đây lại quyến rũ bất ngờ. Vu Địch bị quấn lấy khó lòng rời xa.
Cô thấy thật lạ kì, hôm nay anh lại chủ động như vậy? Đôi môi ấy không dừng lại ở đó, anh trườn xuống cổ, tay mơn trớn eo thon của Tiểu Đan.
Tình thú trong anh lại dâng lên cao tới mức không thể nào tiết chế nổi nữa. Cô hoảng hốt, đẩy nhẹ:“ Giáo sư, đang trong giờ học cơ mà, anh làm gì vậy?”
Vu Địch chợt nghiêm túc, nhấc bổng cô lên đùi. Anh nghiêng đầu vén lọn tóc vướng trên gương mặt trái xoan xinh xắn của sinh viên cưng họ Chu. Chất giọng trầm trầm đậm chất đàn ông vang lên:“ Đan, em cứ kiềm diễm thế này... bao tên ngoài kia nhòm ngó?”
Anh đỡ đầu Nhã Đan, người đàn ông hoàn hảo dịu dàng ấn người nàng thơ xuống sàn. Thanh âm êm tai ngỡ cơn gió xuân thổi xiêu lòng người, anh tiếp lời:“ Bằng không... bây giờ anh “đáng dấu chủ quyền” trước?”
Anh rốt cuộc định làm gì? Hai mắt nhắm nghiền. Cô có cảm giác tê tái trên cổ, Vũ Địch đỡ cô dậy, vỗ vỗ nhẹ đầu cô cười cười:“Em đang nghĩ gì vậy? Giờ chưa thích hợp đâu! Haha! Anh đã để lại vài vết dấu môi trên cổ em. Đừng hòng day dưa với tên khác.”
Mặt cô đỏ bừng, không rõ vì ngại ngùng hay tức giận. Cô lớn tiếng:“ Vu Địch! Anh đi chết đi!”
______________
Sáng trước giờ thi, anh nắm lấy tay cô, đôi mắt ấy như chứa ánh lửa phừng phừng:“ Em phải cố gắng! Nhớ kĩ những công sức của anh và em!”
Hồi hộp bước vào phòng thi, Vô Linh ở phòng dãy bên cạnh, nhớ lúc cô bạn hớn hở khoe người yêu thuê biết bao gia sư về, tìm mọi cách để cô bạn đỗ tốt nghiệp. Không biết cậu ta có làm được bài không nữa?
Ngồi bên cạnh cô là một cậu con trai kì lạ. Hắn đội mũ, đeo kính, khẩu trang. Cô không bận tâm lắm, tập trung tìm hiểu đề. Một lúc sau, Tư Uy từ cửa bước vào trò chuyện với lão giám thị, lão cười, rời khỏi phòng. Tư Uy - anh ta sao lại coi thi phòng này?
Tư Uy trong một khoảng khắc, anh ta liếc sang người ngồi cạnh Chu Nhã Đan. Bộ mặt vẻ thảm hại nhằm trêu chọc hắn. Hắn không chịu được ném bút bi trúng đầu giám thị Tư. Tư Uy bi phẫn lừ mắt, lúc sau mặc kệ bỏ đi.
Sinh viên Chu vò đầu với câu hỏi 45. Câu này cô đọc mà không hiểu. Rõ ràng là từng học qua, sao tự dưng lại quên mất?!
“Anh đã giảng câu này cho em vào buổi chiều thứ hai tuần trước, lục lại não bộ đi.”
Cô thót tim đổ người về sau, là Vu Địch! Anh bỏ kính và khẩu trang xuống. Nụ cười ẩn hiện trên môi cứ như nói “bất ngờ chưa?”
Lấy lại bình tĩnh, cô ghé vào tai anh:“Giáo sư Vu, em không nhớ...”
Vu Địch thở dài, chỉ phương pháp giải cho cô. Chu Nhã Đan hiểu ra vấn đề, hoàn thành trong tích tắc. Tư Uy đi qua, nói khẽ:“ Mấy người... thật tình!”
Cô qua bài sát hạch. Vô Linh chỉ ra ngoài sau cô vài phút, mặt tươi tỉnh không như những sinh viên khác. Hỏi mãi mới chịu tiết lộ: do bạn trai mình đưa đề thi trước để ôn tập. Hóa ra cũng chẳng phải mình Nhã Đan gian lận!
____________
Do đám bạn Chu Nhã Đan, Vu Địch cùng Tư Uy và vợ con mời đi ăn mừng. Hai người con gái trong nhóm đã chính thức rời mái trường đại học. Cũng bởi tính chau chuốt kĩ lưỡng của Vô Linh vì thế mới đi muộn. Bốn cẳng thần tốc chạy xuống nhà. Thiệu Huy, anh ta đã đứng chờ sẵn trước cửa, không nói nửa lời. Vô Linh hiểu ý, trèo lên xe.
Trước mắt là điểm hẹn, vừa bước chân xuống, Vô Linh cùng bạn trai bị đám tiểu quỷ kia bắt gặp.
Hai kẻ ngốc nghếch chống eo. Tỏ vẻ dữ dằn, Tư Uy lớn tiếng hỏi:“ Linh tử, anh ta là ai?”
Chu Nhã Đan giả nghiêm túc ghé tai nói nhỏ:“ Giáo sư, tên này là người yêu Tiểu Linh - Sở Thiệu Huy.”
Tư Uy gắng giấu đi cái xấu hổ in rõ trên khuôn mặt, khen ngợi cô giấu thẹn:“ Tốt, hảo muội cập nhật thông tin rất nhanh!”
Vu Địch đứng cạnh Tư Hinh đang bế con gái, hai vị này cũng chẳng thể nhịn cười.
Thiệu Huy chưa kịp mở miệng, người đã yên vị trên ghế cách xa chỗ bạn gái anh ta. Vô Linh vốn định bám theo nhưng cũng vì bị Tư Hinh níu lại. Thôi thì mặc ba bọn họ vậy.
Vô Linh lo lắng cho người đàn ông họ Thiệu, lát lại ngoái đầu xem xem họ đang làm gì. Chẳng biết anh ta đã làm gì mà bọn họ đã thân thiết với nhau trong chỉ vỏn vẹn chưa đầy một giờ đồng hồ. Cũng tốt, thế này còn hơn ban nãy. Linh tử phì cười, mọi chuyện đã ổn hơn rồi!