“Xin lỗi con, nhà mới sửa chữa một chút, con ở tạm phòng cho khách nhé? Phòng hơi nhỏ một chút!”
Vu Miện cười gượng, quản gia xách vali hai vợ chồng cô tiến vào phòng. Cô đi theo sau, vài phần choáng ngợp trước “phòng hơi nhỏ” mà Vu phu nhân nói. Thực chất nó chẳng bé chút nào! Phòng này lớn bằng căn hộ tại tiểu khu cũ hai bọn họ từng sống. Nếu vậy không biết phòng thật sự dành cho Vu Địch ra sao nữa?
Chu Nhã Đan cười đáp:“ Mẹ chu đáo quá! Con với chồng cảm ơn mẹ! Vậy...”
Cô cầm tay mẹ, xoay một vòng, Tiểu Đan tiếp tục:“ Mẹ về phòng nghỉ ngơi nhé! Con chào mẹ!”
Vu Miện lắc đầu cười trừ, “con gái” bà nay đã biết áp dụng, đây là thuật “đuổi khéo thái hậu” chính Vu phu nhân - bà dạy đây mà. Dù sao Vu Miện không phải người không biết ý, bà cũng rời đi trong chốc lát.
Chu Nhã Đan thả mình trên chiếc giường êm ái. Hóa ra đây là cảm giác sống trong nhung lụa.
“Ăn sung mặc sướng như thế này, sao anh không thích mà còn đi lam lũ ngoài kia? Nếu là em, em đã ở lì trong nhà chẳng ra ngoài dính bụi trần làm chi cho mệt thân!”
Anh ngồi kề sát cô, Vu Địch cốc đầu cô cho mau thông minh:“ Nếu anh không ra khỏi nhà chịu o ép mà cứ quanh quẩn trong nhà như em nói, giờ đây đã chẳng còn Vu Địch phong lưu đón em về dinh thự mà là một tên thiếu gia ngạo kiều không chịu nổi một khổ ải nhỏ bé!”
Cô bật dậy ngồi khoanh chân, xoa mái đầu xù của anh mà gật gù:“ Nói rất hay! Còn giờ em ngủ đây.”
Chưa kịp đặt lưng xuống, cả người đã bị anh chồng bế thốc lên, Vu Địch hồn nhiên như cây cỏ:“ Tiểu Đan, em chưa tắm.”
Não bộ của anh chỉ để nhớ mấy chuyện đó thôi sao!?
____________
Lâu lắm hai người chưa được hưởng thụ, không phải đi làm hai ngày liền quả sung sướng hết phần! Tối hôm ấy, đã hai giờ khuya, Vu Nhã Đan cùng Vu Địch vẫn phủ chăn, soi đèn ngắm lại bộ ảnh hồi anh còn là một nhóc con.
Vu phu nhân lật từng trang ảnh, nhìn lúc lâu, cô chỉ vào một tấm:“ Đây là trường cao trung Liên Phổ? Anh từng học ở đây sao?”
Anh gật đầu không nói gì thêm. Cô giật mình khi nhìn sang tấm ảnh kế bên. Trỏ vào một nữ sinh nhỏ nhắn góc ảnh, gương mặt cô mang vẻ kinh ngạc:“ Đây là em! Năm em tốt nghiệp!”
Không ngạc nhiên, gương mặt tạc tượng vẫn giữ thần thái an nhiên bình thản, anh nói:“ Lúc anh về thăm trường, đáng ra không có ý định chụp kỉ niệm, do một nữ sinh muốn chụp chung nên đã đưa anh một tấm, cô ta giữ một tấm. Anh tiện tay nhét vào đây.”
Quả nhiên, sắc mắt cô bén hơn dao, dẫu sao cô cũng không đặt quá nhiều niềm tin vào vấn đề tỉ lệ fan hâm mộ nữ của anh sẽ giảm sút sau khi Vu Địch kết hôn. Điển trai, phong lãng như anh... chắc chắn không chỉ không giảm mà còn tăng lên đáng kể cho xem!
Vu Địch phá tan phút mơ hồ, anh phỏng chừng nhìn thấy những thứ cô vừa nghĩ tới, nhanh chóng đáp lại:“ Chỉ có mình em, chỉ có mình em.”
Chu Nhã Đan cười khì khì, siết lấy eo anh nũng nịu:“ Người ta có nói gì đâu! Em biết mà~”
______
Hai ngày nghỉ trôi qua nhanh như cơn gió thoảng, hết chạy đôn chạy đáo đưa cô đi khám thai đến đưa cô đi những nơi Chu Nhã Đan muốn trước khi bụng trở lên lớn hơn.
Cô thắt lại cà vạt siêu vẹo của Vu Địch. Anh siết nhẹ eo vợ, hồn hậu:“ Anh đưa em đi.”
Cô lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không hài lòng. Vu Địch thở dài, áp người vợ hiền về phía mình:“ Nếu vậy em có đi không đây? Em có hai lựa chọn, yes or... yes?”
Cô vợ chịu thua, bật cười khanh khánh. Vu Nhã Đan “đánh yêu” lão công:“ Yes.”
Cô đã nhận ra hành động ngốc nghếch của mình khi anh dừng xe trước cửa công ty. Vậy còn che dấu thân phận làm gì nữa? Anh cứ làm thế này thế nào cũng bại lộ. Chưa kịp quở trách, anh bước ra, mở cánh xe phía cô. Chu Nhã Đan không còn lỗ để chui nữa, giờ đây chỉ muốn đá bay anh về nhà! Do cô bị anh dụ ngọt! Chu Nhã Đan thật sơ xuất!
Vu phu nhân bại trận, nhảy khỏi xe. Mọi ánh mắt trầm trồ hướng về phía cô. Chu Nhã Đan thoắt nhìn tựa nàng lọ lem bước xuống từ cỗ xe bí ngô diễm lệ, người ta nhìn vào mà bàng hoàng, ngưỡng mộ.
Cô tiến đến cửa, thở hắt ra một tiếng rồi ngoảnh lại. Chu Nhã Đan đưa tay làm động tác cắt cổ mang hàm ý “tối nay anh chết với em.”
Anh chỉ nhún vai trêu ngươi cô sau đó lái xe đi khuất khỏi tầm mắt. Vu Địch đúng thật không biết trời cao đất dày!
______
“Chào mọi người, tôi là Nhãn Ôn Tây - trưởng phòng mới của bộ phận. Mong mọi người chiếu cố và chỉ giáo nhiều hơn.”
Cả phòng vỗ tay nồng nhiệt, không hổ là nữ thần họ Nhãn trứ danh! Nghe nói cô ta đã từng là hoa khôi “cầm kỳ thi họa”, “mười phân vẹn mười” của khoa kinh tế, mấy người bên khoa tâm lý học bọn cô phải nể vài phần. Hiện tại được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ đẹp này, cũng không tệ!