Có người từng nói rằng: Ta lên núi gặp cừu. Xuống biển gặp cá heo. Tỉnh giấc gặp em. Nhưng... họ sao có thể dám chắc khi lên núi có thể gặp cừu, xuống biển có thể gặp cá heo nhưng anh có thể dám chắc rằng khắc anh tỉnh mộng, có thể nhìn thấy bóng dáng của cô. Giống như gặp cừu dưới biển, thấy cá trên núi. Kì diệu và tuyệt vời biết bao.
Vu Địch vuốt ve mái tóc ỏng ả của cô nàng đang say ngủ. Tóc cô rủ xuống gương mặt kiều diễm, Chu Nhã Đan khép mi yên giấc nồng trên đệm êm chăn ấm, sau khi cả nhà biết cô Vu có bầu, bố chồng Vu mẫu mực - chủ tịch công ty đã rời lịch làm việc từ 7 giờ sang 8 giờ cũng chỉ vì lo lắng cô con dâu mệt mỏi.
Cô lờ mờ tỉnh giấc, dường như vẫn còn muốn ngủ tiếp, Chu Nhã Đan rúc vào lòng chồng, giọng điệu ngái ngủ:“ Lão công, mấy giờ rồi?”
Vu Địch đắp lại chăn cho vợ, chất giọng trầm ấm cất lên đều đều như rót ngọt bên tai:“ 7 giờ 25 phút. Cứ việc ngủ tiếp, em chưa muộn làm đâu.”
Chu Nhã Đan sực tỉnh, bật dậy:“ Vu Địch! Anh muộn rồi kìa!”
Anh vẫn ung dung như không, ấn cô xuống giường, anh giải thích:“ Hôm nay là lễ bổ nhiệm hiệu trưởng, hiệu trưởng cũ bàn giao công việc cho anh. Không cần sốt sằng, tận ba giờ chiều anh mới phải đi.”
Chu Nhã Đan thở phào, cô tựa lên người chồng bắt đầu chuyện trò:“ Chiều nay em lại không đi được.”
Vu Địch bật cười, vỗ nhẹ đầu nhỏ nhuốm nắng mai mờ nhạt:“ Không cần đi, nơi đó rất đông người, em lại đang mang trong bụng hai tiểu bảo bối của chúng ta. Tốt hơn hết là em đừng đi.”
Chu Nhã Đan gật đầu, tuân lệnh lão công!
________
“Sếp! Cho em xin nghỉ, chiều nay em có việc bận!”
Tiểu Đan bưng cốc cà phê nài nỉ vị sếp mới. Cô cũng không đặt hi vọng nhiều, ai mà chả biết trưởng phòng mới nhậm chức đều vô cùng khắc khe!
Nhãn Ôn Tây đưa mắt nhìn Chu Nhã Đan, cô ta cười nhẹ:“ Có thể! Nhưng...”
Đặt cốc cà phê xuống, cô rướn người chờ câu trả lời:“ Nhưng...?”
__________
Sếp ác chết mất! Cái gì mà phải hoàn thành đống tài liệu này trong sáng nay? Chất thành Thái Sơn như vậy sao cô làm xuể? Rõ là bắt nạt nhân viên!
Đã quá trưa, cô vẫn đang loay hoay với đống giấy tờ trong phòng làm việc vắng tanh. Nếu không bỏ bữa trưa chắc đến tối cũng chẳng xong nổi.
Chu Nhã Đan thở hắt ra, đứng dậy khỏi ghế: “Uống nước thôi, phải tiếp sức mạnh!”
Anh kéo cửa, đập vào mắt anh là văn phòng bừa bộn không một bóng người, tài liệu rơi la liệt trên bàn, trên ghế, kể cả dưới sàn, vậy mà vừa rồi cô nhân viên họ Tưởng nói rằng cô vẫn ngồi đây.
Vu Địch vốn định quay về, bất giác nghe thấy giọng nói:“ Vu thiếu gia, anh tìm ai?”
Âm điệu này không thể nào là vợ anh.
Thiếu gia Vu khẽ đưa tay cầm hộp cơm ra sau, ngoảnh đầu lại, người phụ nữ với vẻ đẹp “bất khả phương vật”, được nghe danh cô ta tên Nhãn Ôn Tây, từng là sinh viên trường anh.
Cô ta có chút bất ngờ khi được nhìn thấy thiếu gia dung nhan tượng tạc trong truyền thuyết. Vẫn giữ được thần thái nữ thần. Nhãn Ôn Tây cười mê hoặc:“ Thiếu gia... tìm tôi?”
Vu Địch không biến sắc, lịch sự từ chối:“ Không, người tôi tìm có lẽ đã đi rồi. Tôi đi trước.”
Cô ta chưa kịp hé miệng anh đã chẳng thấy đâu nữa. Vì bản tính tò mò, cô ta ngấm ngầm đi theo anh truy tìm người vị Vu thiếu này muốn gặp. Ai mà có phúc đến vậy?
Theo đuôi một lúc bất giác mất dấu, Ôn Tây dẫm chân bình bịch, tức thật!
___________
Chu Nhã Đan cầm cốc nước, não nề thở dài. Không biết có kịp đến ba giờ chiều không? Cảm giác này còn khó chịu hơn ăn cơm phải sạn! Một phút lơ đễnh, cô nàng họ Vu đâm rầm vào người trước mặt, nước đổ ước hết áo vest đen của người đó. Cô vội vàng xin lỗi, Chu Nhã Đan lại làm hỏng chuyện!
“Này cô gái, cứ vụng về như em không lấy nổi chồng đâu.”
Vu Địch được một trận cười nhạo vợ, Vu phu nhân giật nảy mình, xém ngã ngửa, ra là lão công nhà mình! Chu Nhã Đan chau mày ca thán:“ Anh đừng có chọc em! Thiếu gia phong trần như anh thì tới đây làm gì?”
Anh dương hộp cơm lên, lắc nhẹ mấy cái thay câu trả lời. Cô vợ thấy mỹ thực liền nhảy cẫng lên, cầm lấy hộp cơm.
Vu Địch bẽo má bánh bao, dáng vẻ ôn nhu của người chồng:“ Mẹ dặn anh không được để em ăn cơm ở công ty, không đảm bảo được đầy đủ dinh dưỡng cho bà bầu. Hôm nay nhân dịp rảnh rỗi anh đã tự tay làm cơm trưa cho em. Ăn đi khi còn nóng.”
_________
Chu Nhã Đan kéo Vu Địch lên sân thượng lộng gió, nơi không gian chỉ còn hai người. Làn gió liên tục tạp vào mặt lành lạnh, chúng chơi đùa với lọn tóc cô bay bay. Vu phu nhân ngồi xuống đất mở hộp cơm. Anh khó hiểu chỉnh lại mái tóc rối cơn gió lúc nãy “tạo” cho cô:“ Căn tin ấm áp em không thích, nơi gió thổi mạnh thế này lại hớn hở như vậy. Thật không hiểu nổi em.”
Dường như cô chẳng để ý tới người đàn ông đang quan tâm mình, Chu Nhã Đan thưởng thức món gan heo ưa thích. Khó lòng chê bai món anh làm, sau bao năm trình độ nấu ăn đã đột phá lên cấp độ mới. Ngon hơn trước rất nhiều, cô gắp một miếng đưa lên miệng anh:“ Lão công! Gan heo! Gan heo!”
Anh cười dịu dàng đón lấy miếng gan heo. Bất kể món nào tự tay tiểu tổ tông nhà anh gắp đều rất ngon!