Chỉ là Chiêm Chiêm vẫn mãi chưa tỉnh.
Ban đêm đứa nhỏ lên cơn sốt nhẹ, mơ mơ màng màng, nước mắt chảy ra nóng hôi hổi, giọt nước chỉ chốc lát sau đã bị cơn ho khan lắc rơi xuống dưới gối.
Nó nói mê sảng chốc chốc thì gọi sư huynh, chốc chốc lại gọi cha mẹ, bàn tay nhỏ không ngừng vươn chăn như muốn bắt lấy thứ gì đó, mãi cho đến khi Đàm Liễu đưa chính bàn tay mình cho nó. Lúc này lòng bàn tay Chiêu Chiêu không lạnh mà nóng vô cùng. Đàm Liễu nhìn mặt mày của nhóc con, trong lòng quanh quẩn một tia quen thuộc rồi lại xa lạ nhu hòa.
Quái Y hết sờ trán Chiêm Chiêm rồi vươn tay muốn bóp mặt đứa nhỏ, song lại bị Đàm Liễu kinh hãi ngăn lại, hỏi thế này là vì sao.
Quái Y nói: “Không đánh thức thằng bé cũng đúng, ngươi có biết đứa trẻ này có mang thuốc trong người không? Ngươi có từng thấy nó uống thuốc bao giờ chưa?”
Đàm Liễu... Không biết.
Thật ra vốn dĩ cậu không quá quan tâm đến đứa nhỏ này.
Chiêm Chiêm giống như một khối bánh dính vậy, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu dính chặt trên người cậu... Cho đến tận lúc bị mắc mưa, không dính được nữa mới tủi thân mà trượt dài trên mặt đất bẩn thỉu, còn hỏi: “Có thể nhặt đệ về được không, đệ còn có thể chịu được.”
Đàm Liễu vén áo giơ cánh tay về phía Quái Y hỏi có thể lấy một chén máu của mình nữa không, cậu cũng có thể còn chịu đựng được.
Quái Y lại lắc đầu, sau đó lật ngược bình sứ hướng lên trời, nói một phần độc dược cần để trị đã không còn.
“Đứa bé này sinh ra vốn yếu ớt nên mới mắc bệnh phổi, phương thuốc hôm qua chỉ có thể trị khi bệnh bộc phát nặng mà thôi.”
“Nhưng ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng vì chữa khỏi đứa bé này mà không tiếc bất cứ giá nào không?”
“Đúng vậy.”
“Nếu ta muốn ngươi... Đi theo ta đến Thiên Cơ Các thì sao?”
Tim Đàm Liễu thoáng ngừng đập một nhịp, không thể tin được nhìn Quái Y: “Vì sao... Lại muốn đi đến nơi ấy?”
“Chuyện hết sức bình thường thôi, bởi vì Thiên Cơ Các nhiều kỳ trân dị bảo, chắc chắn sẽ có loại thuốc mà ta thiếu.”
“Ngày mai chúng ta xuất phát, đi bốn ngày là đến thôi. Nhưng nói trước nhé! Không được tên đại ca điên kia của ngươi biết!”
Đàm Liễu nhìn đứa nhỏ đang hôn mê trên giường, gật đầu.
Cậu ở lại với Chiêm Chiêm thêm một đêm, suy nghĩ rất nhiều mỗi một nghi vấn từ đứa trẻ này, chỉ cảm thấy thân thế của Chiêm Chiêm có rất nhiều bí ẩn, không biết vì sao từ một đứa trẻ xa lạ mà lại thân cận với mình như thế, nhưng dường như lại che giấu rất nhiều chân tướng.
Rạng sáng, Đàm Liễu để cho Quái Y thu dọn hành lý còn mình thì đích thân tới chỗ chưởng môn xin từ chức.
Có điều chuyến đi này vẫn không thành công.
Lúc Đàm Liễu từ chỗ trưởng môn về phòng thì chẳng thấy Quái Y đâu mà lại trông thấy một người đàn ông ngồi bên mép giường của đứa nhỏ. Người nọ bận một thân đồ đen cao quý, chỉ thấy được bóng dáng, dường như là đang cúi người xuống kiểm tra nhiệt độ trán của đứa nhỏ.
Đàm Liễu đứng từ xa xa nghe được bé con trên giường tuy hai mắt nhắm chặt nhưng vẫn nũng nịu kêu một tiếng “Cha“.
Sau đó người đàn ông ấy ngồi thẳng dậy rồi đứng lên.
Trong giây lát ấy Đàm Liễu tựa như bị đông cứng lại, thế nên cậu mới để mặc cho người nọ bước đến trước mặt mình...
“Tiểu Đàn... Em cao hơn chút rồi...”
Tiết Lan Hạc từ từ giơ tay lên, muốn vén sợi tóc vương trên trán của cậu hệt như trước kia, nhưng Đàm Liễu lại nhắm tịt mắt rồi lùi về sau vài bước, cả tấm lưng đều dán vào vách tường.
“Các chủ... Sao ngươi lại ở đây, sao ngươi lại...”
Đàm Liễu mở to mắt, ngón tay run rẩy nâng lên chỉ vào đứa bé trên giường:
“Nó vừa mới gọi người... Là gì?”
Tiết Lan Hạc nghiêng đầu nhìn con trai bé bỏng vừa mới uống thuốc xong đang yên giấc trên giường, tay ra dấu “im lặng” rồi dẫn Đàm Liễu vào một căn phòng khác.
Đến lúc hắn quay người nhìn về phía Đàm Liễu lần nữa thì sắc mặt vốn nhu hòa lại ẩn chứa vô vàn quyến luyến.
“Đứa nhỏ kia đánh cược với ta một cuộc. Nó nói trong vòng 3 ngày chắc chắn sẽ có thể làm cho em vui vẻ, làm cho em đồng ý nhận nó làm con nuôi, sau đó nó sẽ nói ra chân tướng cho em, vậy thì em có thể nhớ khôi phục được ký ức.”
“Nhưng nó đã thua, còn ta cũng thua rồi.”
“Tiểu Đàn... Ta và thằng bé đã đợi nhiều năm như vậy, em vẫn không nhớ ra sao?”
“Các chủ, ngươi đang nói gì vậy...”
“Tiết Lan Hạc – Là tên của ta... Em có còn nhớ rõ tên của ta không?” Tiết Lan Hạc tiến đến gần hơn một bước, bấy giờ Đàm Liễu mới nhận ra đã qua tháng bảy nhưng bên trong cổ áo dày của hắn vậy mà còn lót thêm vải nhung.
“Em có còn nhớ lúc trước ta đã nắm tay em, viết lên cái tên “Chiên Nhi” này chăng? Là một nửa của “Đàn”, cũng là một nửa của “Hạc“.”
“Khi ấy nó vẫn còn ở trong bụng em, ta ôm em lập lời hứa với nó, “tuy bây giờ nó vẫn còn nhỏ yếu nhưng sau nhất định sẽ là một con chim tự do tự tại dũng mãnh nhất“... Em không nhớ ư?”
Tiết Lan Hạc cười khổ.
“Tiểu Đàn, thằng bé là máu mủ thân sinh của ta và em.”
- Hết chương 13 -