Tiểu Đàn

Chương 12: Chương 12: Gặp lại




Không tìm thấy tiểu sư đệ đâu cả.

Đàm Liễu tìm kiếm từng chỗ một, tất cả người đi đường đều nói chưa từng nhìn thấy thằng bé nào như vậy cả. Cậu như người hồn xiêu phách lạc lảo đảo đi trên đường, tình cảnh này cậu giống như đã từng trải qua rồi vậy.

Nước mưa bắt đầu rơi xuống ngày một nhiều hơn, cậu vén một bụi cỏ phía sau núi ra, cuối cùng cùng cũng tìm được nhóc con đang co thành một cục tự ôm lấy mình:

“... Xin lỗi đệ.” Đàm Liễu ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ, chuyển cây dù qua trên đầu nó, bỗng nhiên cậu lại cảm thấy hối hận vì đã không hỏi tên của nó từ trước.

“Trống lắc là đệ nhặt được ở chỗ này có phải hay không? Đệ cũng không có biết nó là của người khác.”

“Trống kia là đồ mà sư huynh tặng cho người khác, cho nên không thể cho đệ được.”

“Nhưng mà ——”

“Nhóc thấy cái này tốt sao?”

“Cho đệ cái này được không?”

“Ta chỉ làm có một cái thôi đấy.”

Đàm Liễu mò trong túi lấy ra một con chim nhỏ đan bằng cỏ, lá được đan nhìn qua đã có điểm ố vàng, cái này là hai ngày trước cậu tiện tay làm, lúc làm cũng chẳng biết vì sao lại hết sức quen thuộc.

Đứa nhỏ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mái tóc mềm mại trước trán ướt sũng dính lại thành một nhúm. Nó nhìn con chim nhỏ trước mặt mình rồi lại nhìn Đàm Liễu, mặt mày sụ xuống nom hết sức đáng thương.

Đàm Liễu: “Tặng cho đệ, cánh có thể động đậy này, đệ xem ——”

Tiểu sư đệ nhìn chú chim nhỏ, nước trên mặt càng ngày càng nhiều hơn, không ngừng thở hổn hển. Nhóc con phát ra âm thanh hức hức nhỏ xíu như động vật nhỏ bị thương, cuối cùng cái miệng nhỏ không nhịn được mím lại, rồi khóc, đầu nhào vào trong lồng ngực Đàm Liễu, dính ở trên người cậu.

“Hức ư... Đệ đi không được, ôm...”

Lúc này cậu không đẩy đứa nhỏ ra.

Đàm Liễu cõng nhóc con còn đang bung dù nên không thể đi nhanh được. Cậu nhóc mềm mại nằm ghé trên lưng cậu, người còn nhẹ hơn so với tưởng tượng của cậu. Bên ngoài nó khoác áo của cậu, một tay choàng cổ của cậu, tay còn lại siết chặt con chim nhỏ, Đàm Liễu thỉnh thoảng ngẩng đầu lên còn thấy con chim đang vỗ cánh.

“Sư huynh, loại chim nhỏ này trước kia đệ cũng có một con đó.”

“Là mẹ đệ làm, bị đệ làm rơi trong hồ mất tiêu, đệ khóc lâu ơi là lâu...”

“Sư huynh, mẹ gọi đệ là Chiên Chiên, huynh cũng có thể kêu đệ là Chiên Chiên.”

Đàm Liễu bỗng nhiên bật cười, cậu xốc nhóc con lên một cái: “Chiên Chiên? Là nói đệ quá dính người sao? Đại danh của đệ đâu?”

“Đệ không có tên. Cha đệ...Nghiện rượu, mẹ đệ cũng bỏ đi rồi. Sau đó cha cũng không cần đệ nữa nên đem đệ đi đổi lấy rượu.” Chiên Nhi trông như đã mệt mỏi lắm rồi, chậm rãi dán mặt lên lưng Đàm Liễu, mí mắt sụp xuống.

“Hức... Đệ làm con của huynh được không? Đừng bỏ rơi đệ, hức ư đệ có thể...”

“Đệ cũng hức... cũng không tham ăn, không cần bánh ngọt, ăn màn thầu rau xanh với huynh cũng có thể sống được...”

“Có được không...”

Đàm Liễu thất thần, con chim kia bỗng nhiên chìm vào trong nước bùn.

Khi Đàm Liễu cõng đứa nhỏ này đi đến tìm vị đại phu duy nhất trong môn phái khiến đối phương hoảng sợ hết hồn.

Người nọ giúp đỡ Đàm Liễu thay quần áo rồi thăm khám kỹ lưỡng một phen thì sắc mặt trở nên hết sức quái dị: “Đứa bé này nhặt từ đâu về vậy?”

Đàm Liễu nhanh chóng tường thuật lại.

Vị đại phu này năm đó là anh cả cậu mang tới Vị Nhạc môn, cũng từng chữa bệnh cho cậu.

Đại phu nghe xong lời Đàm Liễu nói thì tròng mắt đảo vài vòng, kế đó liếc nhìn về phía cậu nhóc nằm trên giường, đi đi lại lại ở trong phòng, trong miệng lẩm bẩm những lời mà Đàm Liễu nghe không hiểu.

“Uống không đủ liều hay là thuốc không có tác dụng? Thân thể sinh ra vốn yếu ớt bốn năm rồi còn chưa tốt, đúng là không có ta thì không được mà! Đáng tiếc!”

“Tiểu Liễu! Có phải ngươi cho thằng bé ăn đường đúng không?”

Đàm Liễu sững người: “Trước đó nó có ăn bí đao đường... Là ta mua cho nó.”

“Ha! Này Tiểu Liễu! Thằng nhỏ không hiểu chuyện thì thôi đi, đến ngay cả ngươi cũng không hiểu! Ăn đường cái gì mà ăn! Này là không muốn sống...!”

“Ho khan nghẹn khí gây khó thở, khí lạnh nhập phổi, thuốc không bằng canh, thuốc không bằng canh...”

“Tiểu Liễu!” Hắn bỗng nhiên đứng dậy, hét lớn một tiếng.

“Nếu ta nói nếu hiện nay chỉ có một cách có thể cứu đứa bé này, ngươi có bằng lòng hiến một chén máu hay không?”

Hắn thấy Đàm Liễu gật đầu thì lập tức đi lục tung hết đồ lên tìm một cái bình sứ nhỏ, sau đó mở nắp đổ một chút bột phấn màu nâu bên trong ra.

“Há! May mà có chừa lại một ít!”

...

Đàm Liễu ngồi ở trước giường đứa nhỏ, tay ấn ấn miệng vết thương vừa mới đâm ra của mình. Sắc mặt của Chiêm Chiêm đã không còn tái nhợt như ban nãy nữa, bé con nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ run run hít thở.

Bỗng nhiên bị ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại giơ tay vén tóc mái của đứa nhỏ ra, phát hiện giữa mày Chiêm Chiêm thì ra có một nốt ruồi màu đỏ, khiến cậu bất giác nhớ tới Tiết Lan Hạc bèn không nhìn được cười.

“Hạc a...”

Không biết tại sao, cậu cứ cảm thấy như mình đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

- Hết chương 12 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.