Tiểu Đàn

Chương 19: Chương 19: Nỗi lòng




Đoạn đường từ Vị Nhạc đến Thiên Cơ mất hết ba ngày đi.

Ngày đầu tiên, Đàm Liễu nhớ cơn gió nhẹ của núi rừng, cả cái ôm ấm áp chập chiều trên lưng ngựa.

Hôm sau, cậu nhớ con hạc cỏ và cả giỏ cỏ, trước khi đi còn tự hỏi lòng mình rằng có nguyện mãi mãi chung đôi chăng.

Ngày thứ ba, Tiểu Đàn nhớ đến con đường núi dài ấy, bên bờ sinh tử có người nắm lấy tay cùng mình vượt qua nỗi đau, cho cậu lời hứa hẹn chân thành nhất...

Toàn bộ đều là Các chủ, đều là Tiết Lan Hạc...

Tiểu Đàn nằm bên cạnh người đang hôn mê bất tỉnh trên giường kia, lần đầu tiên thấy rõ được hóa ra bao năm qua trên người hắn lại chồng chất nhiều vết thương đến vậy.

Bạch Túc đã nói hết cho cậu nghe rồi.

Năm đó Các chủ trao cho cậu và Chiên Nhi lời hứa rằng mọi sự đều sẽ bình an là thật. Tiết Lan Hạc tự nguyện nhiễm độc dược của hoa sen vô tướng, sau khi trị hết bệnh rối loạn tâm thần cho cậu thì mấy năm nay hắn vẫn luôn dùng máu của mình để nuôi Chiên Nhi.

“Ba năm qua, trong Các ngoại trừ ta thì chưa có ai biết được trong thuốc mà đứa nhỏ uống mỗi ngày có những gì –”

Bạch Túc vặn nửa viên thuốc nhỏ màu đỏ ném vào trong tách trà, chỉ trong chốc lát nước trong veo đã biến thành một cốc máu tươi đặc sệt.

“Thật ra đấy là máu của Tiết các chủ.”

Tiểu Đàn cụp mắt không nói gì chỉ nắm lấy tay người trên giường.

“Đàm công tử, năm đó huynh trưởng ngươi một hai phải mang ngươi đi cho bằng được, Tiết các chủ đành phải bảo Quái Y và Lê Triều đi theo bên cạnh ngươi. Sau đó lại vì phải chế dược trị bệnh cho tiểu các chủ nên hắn mới tới tìm ta, lại còn vì để không cho nội bộ Thiên Cơ các bất ổn, tránh cho các thế lực khác lợi dụng, hắn đã cầu xin ta giúp hắn che giấu tình trạng sức khỏe của mình.”

“Là hắn cố tình sắp xếp cho ta ở lại biệt viện, cố tình không nói rõ thân phận ta. Mỗi tháng hắn đều sẽ đến chỗ ta ở mấy ngày, người ngoài nhìn vào toàn cho rằng ta với hắn không rõ ràng... Nhưng thật sự thì đó là những ngày hắn phải lấy máu.”

“Mỗi lần lấy máu cơ thể của Tiết các chủ sẽ yếu ớt đến độ không thể đi lại nổi, thế cho nên mới ở lại chốn này của ta tịnh dưỡng vài ngày. Hắn nói đây là chuyện hắn phải làm, tất cả đây đều hòng để trả lại cơ thể khỏe mạnh cho ngươi và con trai của hắn.”

“Đàm công tử... Ta cũng đã từng làm cha, cho nên ta rất ngưỡng mộ hắn.” Bạch Túc nhìn về phía sau tấm bình phong.

“Tiết các chủ từng phụ bạc ngươi và đứa nhỏ, nhưng giờ đây hắn thật sự đang cố hết sức để bù đắp lại.”

“Ta còn nhớ rõ – năm tiểu các chủ hai tuổi ấy, có một đêm thằng bé tự chạy đến gõ cửa. Khi đó Tiết các chủ mất máu quá nhiều dẫn đến ý thức đã gần như lâm vào hôn mê.”

“Song khi hắn nghe được đứa nhỏ gọi tiếng “cha”, thế mà tỉnh lại.”

“Lúc đó đến giơ tay lên hắn cũng chẳng thể nào làm được, hắn bèn nhờ ta giúp hắn, giúp hắn ôm thằng bé về phòng ngủ. Hắn sợ dáng vẻ này của mình sẽ khiến thằng bé sợ, tuy nhiên hắn lại càng sợ đứa nhỏ biết được sự thật rồi lại không ngoan ngoãn uống thuốc nữa.”

Tiểu Đàn từ từ nằm sấp xuống, sau đó áp sát gương mặt lên bàn tay lạnh như băng của Tiết Lan Hạc. Cậu hãy còn nhớ rõ trước đây đôi bàn tay kia rất ấm áp, bây giờ sao lại lạnh đến thế này?

— Xin lỗi... Em không nên nói chàng không xứng làm phụ thân Chiên Nhi. Khi ấy hẳn chàng đau lòng lắm đúng không?

— Chàng giỏi lắm... Em vẫn chưa nói cho chàng rằng thật ra Chiên Nhi được chàng chăm bẵm rất tốt.

“Bạch đại phu, huynh ấy còn có thể tỉnh lại không?”

Bạch Túc im lặng một chốc.

“Vốn dĩ độc tính của hoa sen vô tướng rất yếu, nhưng một khi phát độc hoàn toàn thì không có cách giải.”

“Tiết các chủ đã nhiễm chất độc này hơn ba năm rồi, mấy hôm trước hắn còn mang tâm trạng sầu thảm mà rời khỏi Vị Nhạc môn, nôn ra máu hết một lần, khi đó không trị liệu kịp thời đâm ra độc càng bộc phát nhanh hơn.”

“Ba ngày trước, Nguyệt Sử của Ma giáo đến đây khiêu khách, lừa hắn rằng ngươi và tiểu các chủ đã bị sát hại, Tiết các chủ giao chiến với hắn ta nên lại cưỡng ép động chân khí.”

“Hiện giờ thuốc và châm cứu đều đã vô hiệu.”

“Ta cùng lắm... Chỉ có thể giữ mạng cho hắn một tháng mà thôi.”

“Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.”

“Phụ thân –!”

Tiểu Đàn quay đầu thì vừa trông thấy Lê Triều dắt Chiên Nhi bước vào đây.

Bé con khóc đến quặn thắt tim gan, muốn bò lên trên giường đánh thức phụ thân mình.

“Phụ thân ơi, người tỉnh dậy đút Chiên Nhi ăn cơm đi hức...”

“Phụ thân ơi, phụ thân, con không uống thuốc nữa, người có nghe con nói không, Chiên Nhi không uống thuốc nữa, phụ thân mở mắt ra đi...”

“Phụ thân nói chờ con trưởng thành sẽ tự mình dạy võ công cho con...”

“Phụ thân... Phụ thân ơi..”

... Chiên Nhi gọi phụ thân rất nhiều lần, nhưng lần này Tiết Lan Hạc vẫn không hề tỉnh. Mãi cho đến khi đứa nhỏ khóc đến muốn lịm đến nơi thì bị Lê Triều điểm huyệt ngủ rồi bế đi.

...

Đêm khuya thanh vắng, trong phòng chỉ còn lại mỗi Tiểu Đàn.

Trên giường rất rộng nên cậu cứ mặc y nguyên đồ rồi nằm lên.

Tiểu Đàn dán sát vào người Các chủ, lần đầu tiên có cơ hội nhìn kỹ mặt mày của hắn.

“Các chủ, chàng có nhận thấy đôi mắt của Chiên Chiên rất giống chàng không?”

“Lần đầu em nhìn thấy chàng, dù chỉ ở trên đài từ xa xa nhìn thoáng qua một cái mà trong lòng đã nghĩ: 'Người này đẹp thật', sau đó em bắt đầu làm xiếc trên dây. Em biết chàng luôn nhìn chằm chằm vào em, em cho rằng chàng đã nhận thấy em làm tốt, lần đầu tiên em lo lắng đến mức nóng hết cả mặt.”

Tiểu Đàn vừa nói vừa nắm tay Tiết Lan Hạc xoa lên một bên má mình.

“Các chủ, trên người của chàng chẳng còn ấm áp gì cả...”

Lời cậu còn nghe ra được đôi phần tủi thân.

“... Thật sự thì em không thích cái giường này chút nào, vì lần trước nằm ở chỗ này em đã rất đói bụng mà còn bị chàng lăn qua lăn lại mệt chết được...”

“Hơn nữa điểm tâm mà chàng đồng ý cho em cũng chưa chịu đưa, ngày hôm đó Chiên Chiên và em đều đói đến khóc đấy.”

“Hưm, chàng nói muốn thành thân cùng em, vậy đến lúc đó mình đổi cái giường khác được không?”

“Em thích gỗ sưa, còn muốn trải chăn đỏ thẫm lên nữa. Dưới chăn không cần phải lót táo đỏ đâu, bởi chúng ta đã có Chiên Chiên rồi. Táo đỏ, cứ để lại cho chàng ăn đi...”

“Chàng chảy rất nhiều máu, em đau lòng...”

“Lan Hạc, Lan Hạc ơi...”

Tiểu Đàn nhẹ nhàng hôn lên môi Tiết Lan Hạc, nước mắt rơi xuống gương mặt tái nhợt không còn chút máu nào của hắn.

“Em gọi chàng như vậy, cớ sao chàng lại vẫn không chịu đáp lại?”

“Trước kia chàng phụ em, nên chàng hẳn là phải biết cõi lòng đau đớn nhường nào khi phát hiện mình hiểu lầm người ta chứ?”

“Bây giờ em – “

“Cũng đau lắm...”

...

Tiểu Đàn ôm lấy Các chủ chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng cậu lại biến thành một chú chim, rồi lần lượt trải qua những kí ức nửa năm đã mất kia, nhưng cái kết thì lại khác - trong mơ, từ đầu đến cuối cậu đều chưa từng quên đi khoảng thời gian này...

Tiết Lan Hạc và cậu ôm cơ thể khỏe mạnh vừa mới sinh của Chiên Nhi, đặt cho đứa nhỏ một cái tên rất hay, sau đó bọn họ cùng quay về Thiên Cơ Các bái đường thành thân. Chăn gấm trong đêm động phòng hoa chúc không phải thêu hình uyên ương mà là một đôi sếu* đủ màu sắc đang bay quấn quýt bên nhau.

(Sếu tượng trưng cho sức khỏe, sự trường tồn hạnh phúc và sự thủy chung.)

Tiểu Đàn trong mơ cười thật tươi, cảm thấy hình ảnh này giống hệt như giấc mơ của mình vậy...

Ánh trăng ngoài cửa sổ trải bạt ngàn, Đàm Phong canh giữ ở gian ngoài suốt cả buổi, đến tận khi tiếng lải nhải trong phòng hoàn toàn yên tĩnh mới xoay người đi khỏi.

Hắn vừa quay đầu lại thì trông thấy Lê Triều ở hành lang phía dưới.

Khi người nọ bước đến chỗ hắn, Đàm Phòng vẫn không thấy rõ mặt y, đêm nay vẫn mơ hồ như lúc trước.

“Đàm Phong.”

Lê Triều hỏi hắn: “Ngươi có từng hối hận vì quyết định của mình chưa?”

“Chưa từng.”

“Chưa bao giờ luôn sao?”

“...”

“Các chủ làm quá nhiều chuyện sai, người hối hận nên đã dùng bốn năm liều mạng để chuộc tội.”

“Tiểu Sư Nương bây giờ cũng đã hối hận, có lẽ phải dùng quãng đời còn lại để tưởng niệm.”

“— Đàm Phong, vậy còn ngươi thì sao?”

...

Bạch Túc vất vả cả ngày, lúc vừa quay về chỗ của mình để thay nước thuốc mới và chuẩn bị đi ngủ thì lại có người tới gõ cửa phòng của hắn.

“Bạch tiên sinh, xin thứ lỗi đã làm phiền.”

“Đàm mỗ từng gặp nạn tại Lục Nhâm Linh cung, trong lúc vô tình có nghe được Nguyệt Sử của Ma giáo có nhắc tới lời đồn liên quan mật thiết đến hoa sen vô tướng...”

“Độc trong người Tiết Lan Hạc, có lẽ còn có thể cứu chữa.”

— Đây cũng là những lời mà đúng lúc Tiểu Đàn vừa thức dậy tới tìm Bạch Túc nghe được.

“Ca, người vừa nói gì cơ?”

- Hết chương 19 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.