Đàm Phong từng bị Tiết Ngân Phù lừa đến giam lỏng tại Lục Nhâm Linh cung, hắn thông qua vài lời nghe lén của thuộc hạ nơi đó mà biết được không ít bí mật của Ma giáo, trong đó cũng bao gồm cả cách sử dụng độc dược thật sự và phương pháp giải độc của hoa sen vô tướng.
Nhưng hắn vô cùng có ác cảm với Tiết Lan Hạc, vốn dĩ là nghĩ kệ xác tên đó tự sinh tự diệt rồi lại mang Đàm Liễu đi là xong.
Chỉ là khi nghe được Tiểu Liễu nói “Em hối hận” với Tiết Lan Hạc, khi Lê Triều hỏi hắn có từng hối hận với mọi quyết định của mình hay không, bỗng hắn dao động.
Hôm ấy Đàm Phong đứng trước giường của Tiểu Liễu thật lâu, mãi cho đến khi đối phương chìm vào giấc ngủ mới thôi. Hắn nhìn Tiểu Liễu, rồi lại dần hiểu được bản thân hắn đã chẳng còn tư cách để thay cậu ra quyết định.
...
Tiết Lan Hạc cảm thấy mình ngủ lâu thật lâu.
Hắn bị hôn đến tỉnh, hơi thở trên cơ thể người nọ quen thuộc như vậy, thế nên hắn ôm lấy người ta.
“Tiểu Đàn.” Hắn khẽ vuốt lọn tóc mai bên tai của người nọ, nhìn sắc mặt người trong lòng từ bất ngờ vì vui sướng rồi sau đó lại đẫm nước mắt, giọt nước rớt xuống hõm vai hắn.
“Lan Hạc... Lan Hạc...”
“Tiểu Đàn, Chiên Nhi đâu rồi?”
“Chàng đừng lo, nó khỏe lắm, để em ôm nó đến cho chàng nhìn –”
Tiểu Đàn vừa muốn rời đi thì lại bị người kia kéo trở lại vào lòng ngực.
“Đừng làm con thức giấc... Em gọi ta là Lan Hạc, ta biết đây là mộng, ta chỉ muốn ôm em một cái thôi.”
Tiết Lan Hạc khẽ khàng vuốt ve mái tóc của Tiểu Đàn, người trong lòng hắn lại nhìn chằm chằm vào cánh tay trái của hắn mà rơi lệ.
Tiểu Đàn cẩn thận cuộn ống tay áo của hắn lên một chút, kiểm tra vết thương kia.
“... Lúc tiếp được Chiên Chiên chàng có đau không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi đến chuyện này.”
Tiết Lan Hạc bật cười, rồi kế đến lại đột nhiên thoáng im lặng.
“Đau chứ, khi ấy vết thương kiếm của ta còn chưa lành, lại sợ Chiên Nhi bị rơi xuống nên nhất thời không bảo hộ thương. Mà lòng ta cũng thương tiếc con chúng ta vừa sinh ra đã không được em yêu thương ôm ấp cái nào, hay dù chỉ là một cái hôn cũng không.”
“Cho nên sau này ta luôn nghĩ, ta muốn thương nó, bảo vệ nó, trước khi em nhận nó ta sẽ gộp luôn phần em mà yêu nó.”
“Tiểu Đàn, đó giờ ta chưa từng làm phụ thân, nhưng ta thật sự đã cố hết sức...”
“Vậy nên đây là mơ cũng được, em có thể, thu lại câu nói kia được không?”
“Được, được...” Tiểu Đàn cười đến chua xót.
“Tiết Lan Hạc, chàng nghe cho kỹ đây: Em lừa chàng đấy, lúc đó là em cố ý chọc giận chàng thôi... Chàng đã làm rất tốt rồi, sau này chàng cũng phải dạy em làm giỏi như vậy có được không?”
Tiết Lan Hạc nghe vậy thì bật cười.
“Tiểu Đàn, đây là lần đầu tiên em chịu nói nhiều như vậy trong mộng của ta đó.”
“Ta mơ thấy em rất nhiều lần, mà lần nào em cũng chỉ nhìn ta cười thôi. Nhưng mỗi lần ta hỏi em có thể tha thứ cho ta không thì em sẽ lập tức biến thành một con chim bay ra khỏi vòng tay ta.”
“Năm đó em nhảy từ trên lầu Phi Vũ xuống, ta rất sợ... Từ đó ta đã mơ thấy vô số lần rằng ta không tiếp được em, sau khi bừng tỉnh ta cũng chẳng biết đâu mới là thật nữa.”
“Nhưng bây giờ em cũng có thể “bay” rồi, chàng không phải sợ nữa đâu.”
“Đúng vậy, nhưng ta lại bắt đầu sợ cuối cùng vẫn chẳng đuổi kịp em, ta sợ ta mãi mãi chỉ có thể gặp được em như thế này mà thôi.”
Tiểu Đàn bỗng chốc nín khóc, sau đó mỉm cười.
“Lan Hạc, đây không phải là mơ.”
“Sao chàng không hỏi em xem, rằng hiện giờ em có sẵn lòng tha thứ cho chàng không?”
“Tiểu Đàn... Ta...”
“Em không còn trách chàng nữa, ba năm trước em tặng cho chàng con chim bằng cỏ kia đã là tha lỗi cho chàng rồi, chàng có biết không?”
Tiểu Đàn nhắm mắt lại, thả xuống một nụ hôn...
...
Chớp mắt đã qua nửa tháng.
Độc tính trên người Tiết Lan Hạc đã được giải, vết thương trên cơ thể suốt bao năm qua cũng bắt đầu từ từ khép lại. Chỉ có điều sức khỏe vẫn còn yếu ớt do thiếu máu.
“Cha ơi ~ Con có thể húp một muỗng không?” Chiên Nhi cố gắng đu lên mép giường của phụ thân nhìn chén cháo trong tay Tiểu Đàn.
“Không được, trong này có bỏ đường đỏ táo đỏ, là cho phụ thân bồi bổ cơ thể. Chờ tí nữa cha dẫn con đi ăn cháo bí đỏ.”
“Vâng ạ ~ ~ ~ Phụ thân mau ăn lẹ lẹ lên, Chiên Chiên đói bụng lắm rồi, người ăn xong rồi cha còn phải đút cho Chiên Chiên nữa.”
Tiết Lan Hạc ngồi trên giường đỡ trán bật cười, tóm lại là bây giờ mỗi ngày hắn không cần phải đuổi theo đút cơm cho con trai ăn nữa, cũng không cần phải dặn dò nó kiêng ăn thứ này thứ kia.
Hắn cầm chén cháo kia, dưới ánh nhìn chăm chú của con trai và người thương mà nghiêm túc ăn sạch sẽ.
Hai vị đại phu Bạch Túc và Quái Y mặc dù tuổi tác và tính cách khác nhau một trời một vực nhưng ở phương diện y thuật thì lại hòa hợp đến không ngờ, vì thế bây giờ toàn là hai người cùng xem bệnh cho Tiết Lan Hạc, cũng cùng nhau trao đổi với Tiểu Đàn.
“Đàm công tử...” Hôm nay Bạch Túc trông có vẻ ấp úng cứ muốn nói lại thôi.
“Sức khỏe của Tiết Các chủ đã dần tốt lên, chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn. Không biết khụ, các người có muốn tính đến chuyện có con tiếp không?”
“Ơ...?”
“Về phương diện này thì... Cơ thể của hắn có...”
“Ngươi nói Lan Hạc không được sao?” Sắc mặt Tiểu Đàn nghiêm trọng.
“Không có phải!” Quái Y không nhịn được mà thốt lên.
“Tiểu Liễu Nhi đừng có lo, hắn không có bị gì đâu, chỉ là do chịu ảnh hưởng của độc tính nên sau này không thể sinh mà thôi.”
Tiểu Đàn thở phào nhẹ nhõm, lúc này Chiên Chiên trong lòng cậu lại rưng rưng nước mắt.
“Vậy là không có em gái sao ạ? Hức... Chiên Chiên đợi nhiều năm lắm rồi đó...”
Bé con đột nhiên gào khóc nhào vào lòng Tiểu Đàn:
“Cha ơi –! Chúng ta nuôi dê con được không ạ hức hức! Phụ thân không cho con nuôi nhưng dê con thật sự dễ thương lắm ý!”
Lê Triều đi ngang qua gian ngoài nghe xong lẳng lặng thở dài.
Thầm nghĩ sao năm đó Tiết Ngân Phù không kiên quyết đút hoa sen vô tướng cho Đàm Phong luôn đi...
“Vậy vì sao người không cho tiểu các chủ nuôi dê vậy ạ?” Lê Triều khó hiểu.
Tiết Lan Hạc cười khổ.
Mấy thứ chuyện như xưa kia có một thằng nhóc ăn mày vì lén uống một hớp sữa dê mà bị con dê này đá một cú xuống mương suýt nữa đã chết đuối này thôi thì đừng kể cho đệ tử nghe thì hơn.
Hắn ho nhẹ một tiếng:
“Đàm Phòng về Vị Nhạc một mình sao?”
“Vâng. Các chủ đừng lo, chỉ cần đệ tử còn ở đây thì... Hắn chắc sẽ không đến nữa đâu.”
“Đem đứa bé kia đến Thiên Cơ các đi, ngươi có trách nhiệm chăm sóc cho nó.”
“Sư phụ...?”
“Lê Triều, ngươi chính là đệ tử Thiên Cơ, ngươi cảm thấy những chuyện như thế này có thể giấu cả đời ư?”
Lê Triều mím môi, cúi đầu.
Ngày kế tiếp sau khi Đàm Phong rời đi, y xuống núi tìm đến một người.
Từ đó đến này Bạch Túc và Quái Y đã trở thành anh em kết nghĩa, mới hôm trước thấy bệnh tình của Tiết Lan Hạc về cơ bản đã ổn rồi nên bèn hẹn nhau đến núi xa để hái thuốc.
Chẳng mấy chốc trong viện của Tiết Lan Hạc chỉ còn ba người một nhà hắn.
Ban đêm, trong cái mát mẻ hiếm có của đêm tháng tám, vành mây dát bạc, ánh đèn đom đóm ngoài sân chớp tắt lấp lánh.
Chiên Nhi đạt được ý nguyện, vui vẻ dắt theo dê con nhỏ của mình chạy vòng quanh sân, Tiểu Đàn cùng uống rượu hóng gió với Tiết Lan Hạc trong mái đình, trước mặt bày một bàn bánh ngọt tinh tế, vì nghĩ đến bé con nên ngoại trừ một đĩa bí đao ngào đường trước chỗ Tiểu Đàn thì những món còn lại đều là mặn.
“Đã lâu rồi ta chưa được uống rượu sảng khoái như vậy.” Tiết Lan Hạc cười nói.
“Cơm rượu mà cũng tính ư?”
Tiểu Đàn cũng cười, ánh mắt lướt qua người Chiên Nhi rồi lại đảo sang Tiết Lan Hạc, ấy thế nhưng nhận ra người nọ ngồi xích lại gần mình hơn một bước.
Tối nay Các chủ khoác một tấm áo ngoài trắng như màu trăng, nom vừa chói lọi vừa nhu hòa trong màn đêm. Hắn không búi tóc lên, làn tóc đen xõa tung trước ngực và cả bả vai.
Tiểu Đàn nhìn vào đôi mắt đong đầy ý cười cứ nhìn mình chằm chằm của hắn, trông hắn vừa dịu dàng lại vừa thâm tình... Khiến cậu có hơi say.
Tiết Lan Hạc ôm lấy vai cậu, để cậu dựa vào lòng mình, hai người cùng nhau tựa vào nhau nhìn Chiên Nhi đang chơi đùa trong sân.
“Tiểu Đàn, em thích gỗ sưa sao?”
“Lúc ta bị thương nặng hôn mê ấy, ta mơ thấy em nói với ta rằng em thích gỗ sưa. Em cảm thấy... Ta đổi một cái giường bằng gỗ sưa trong phòng có được không?”
“Được, em thích.” Tiết Lan Hạc nghe thấy Tiểu Đàn nói.
“Chăn cũng đổi luôn đi, đổi thành màu đỏ tươi, rồi lại thêu hình hạc sặc sỡ màu mè nữa, vậy được không?”
Tiết Lan Hạc mỉm cười, biết đó không phải là mơ, và giờ phút này cuối cùng không còn là giấc mơ xa vời không với tới nữa.
“Cha ơi! Cha! Trăng ra rồi kìa! Tròn vo luôn ~” Chiên Nhiên vẫy vẫy đôi tay nhỏ, ra hiệu hai người nhìn lên trời.
Ánh trăng sáng tròn vành vạnh vừa hiện ra khỏi mây mù, mềm mại tỏa sáng ngàn dặm.
“Bởi vì là Trung Thu đấy.”
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Phiên ngoại để dành tuần sau sẽ làm nốt nha