Shared by: nguoichiase
=== oOo ===
Cửa hàng ở Phủ Thành sắp khai trương, Lý Dịch dự định tự mình làm ông chủ, tự mình tọa trấn, dù sao ở trong trại tuy yên tĩnh tường hòa nhưng chỉ thích hợp dưỡng lão, mà hắn bây giờ còn chưa có đầy đủ lương hưu, cần phải phấn đấu một chút thời gian.
Đương nhiên, sinh hoạt lâu trong trại cũng có chút không thú vị, Phủ Thành cực kỳ náo nhiệt phồn hoa, thú vị hơn sơ với việc đợi ở trong trại.
Kể từ đó, chuyện học đường đương nhiên phải buông xuống.
Lấy sức ảnh hưởng của hắn bây giờ trong trại, chút chuyện nhỏ này có thể tự mình làm chủ.
Đại đa số trực hệ Liễu thị còn phải dựa vào hắn kiếm tiền, đương nhiên sẽ không có dị nghị gì đối với việc này.
- Tần cô nương, những hài tử này sau này phải làm phiền cô.
Đứng trước cửa học đường, Lý Dịch chắp tay nói với một thiếu nữ nhìn qua có vẻ nhu nhược.
Thiếu nữ họ Tần, tên chỉ có một chữ Tinh, nhìn có chút yếu đuối, trên người phát ra khí tức người đọc sách nhàn nhạt.
Gia gia của Tần Tình chính là Tần tiên sinh, trước khi Lý Dịch tới đây, chính hắn giảng bài trong học đường, chỉ là đoạn thời gian trước vô ý ngã bị thương ở chân, sợ rằng sau này chỉ có thể nằm trên giường.
Sau khi Lý Dịch đi, học đường vẫn còn phải tiếp tục, nên từ giờ trở đi thiếu nữ trước mắt sẽ thay thế vị trí của hắn.
Từ nhỏ đã đi theo bên người Tần tiên sinh, thiếu nữ cũng có thể hiểu biết chữ nghĩa, thuộc dạng một số ít không nhiều người có văn hóa trong trại.
Đương nhiên, làm sao một cô gái có thể dạy học, trong trại vẫn có không ít người dị nghị, nhưng bọn họ không dám nhúng vào việc này, từ khi dựa vào băng đường hồ lô để kiếm tiền, bọn họ đều ước giữ gìn mối quan hệ thật tốt với Lý Dịch, có lẽ ngày nào đó hắn cao hứng, còn có thể giảm phí “Gia nhập liên minh” một chút, sẽ không vì những chuyện nhò nhặt này phản đối hắn.
- Tỷ phu, ta... Thật có thể dạy học sao?
Trong học đường, đám hài tử không nhìn thấy hai người đang nháo loạn bên trong, thiếu nữ liếc mắt nhìn vào phòng một cái, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một tia chần chừ, sợ hãi hỏi.
Trước đó, lúc Lý Dịch hỏi thăm ý kiến của nàng, trong lòng thiếu nữ do dự hồi lâu vẫn đồng ý.
Thứ nhất là vì trong lòng nàng xác thực ưa thích những chuyện này, trước đó gia gia dạy học trong học đường, nàng cũng thường xuyên ước mơ, lúc nào mình có thể đứng lên vị trí kia, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút, dù sao ở cái thế giới này, một cô gái không thể làm việc theo ý thích của mình giống như nam nhân.
Một nguyên nhân khác là bởi vì những ngày qua, các nàng nhận ân huệ của Lý Dịch thực sự quá nhiều, nàng căn bản không có khả năng cự tuyệt những chuyện nhỏ nhặt này.
Phụ thân chết sớm, trong nhà chỉ có mẹ con hai người và gia gia cao tuổi, trước đó tuy sinh hoạt gian khổ, nhưng cũng không có trở ngại, mà sau khi gia gia không cẩn thận té gãy chân, thời gian trôi qua ngày càng chật vật.
Nếu không phải Tiểu Hoàn thường xuyên đưa tới đồ ăn, sợ rằng đã sớm không vượt qua nổi.
Bởi vậy, đối với hắn, trong lòng cả nhà thiếu nữ đều cực kỳ cảm kích.
- Yên tâm đi, mỗi ngày cũng chỉ cần dạy bọn chúng biết mấy chữ mà thôi, không có gì khó.
Lý Dịch cười cười, muốn đưa tay vỗ vai nàng để khuyến khích theo thói quen nhưng giơ lên một nửa mới nhớ có chút không rất thích hợp, thu tay lại, chỉ vào học đường, nói:
- Chúng ta đi vào thôi.
Thiếu nữ nghe vậy gật đầu, đi theo sau lưng Lý Dịch.
Sau khi hai người đi vào học đường, đám nhóc con đang ồn ào lập tức an tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí.
Nhìn thấy bên cạnh tiên sinh có thêm một tỷ tỷ xinh đẹp, ánh mắt cả đám bắt đầu đánh giá nàng.
Trong bọn họ, đại đa số người đều biết vị tỷ tỷ này hình như là người nhà Tần tiên sinh, lại không biết hôm nay vị tỷ tỷ này tới đây với tiên sinh làm gì.
- Hôm nay, chúng ta không lên lớp, lần trước kể chuyện Hậu Nghệ Bắn Mặt Trời, hôm nay chúng ta sẽ kể Khoa Phụ Trục Nhật, Thường Nga Bôn Nguyệt, Tinh Vệ Lấp Biển...
Tần Tình chủ động ngồi qua một bên.
Ánh mắt Lý Dịch nhìn học đường một lượt, mở miệng.
Một câu nói để đám hài tử thu hồi lực chú ý từ trên người thiếu nữ, trên mặt từng đứa đều lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.
Trước kia, chỉ cần khi bọn chúng biểu hiện tốt, tiên sinh sẽ kể cho bọn chúng nghe một vài cố sự.
Qua những câu chuyện đó, bọn họ hiểu được, thì ra trước kia trời và đất cùng ở một chỗ, có một vị cự nhân gọi là Bàn Cổ, dùng búa bổ khai thiên địa; thì ra con người đầu tiên xuất hiện trên thế giới này là do Nữ Oa Nương Nương dùng bùn để nhào nặn ra; ban đầu, trên trời có mười mặt trời, là một vị cao thủ bắn cung gọi Hậu Nghệ giương cung bắn rớt xuống chín cái...
Những câu chuyện này cũng rất hấp dẫn chúng giống như chuyện Tôn Ngộ Không vậy.
Nay tiên sinh lại để kể nhiều cố sự như vậy, quả thật khong còn gì tốt hơn.
Thiếu nữ tên Tần Tình nghe giọng nói chậm chạp mà có nhiều sức hút kia, quay đầu nhìn sang, thấy khuôn mặt nhỏ của đám nhóc đang tập trung tinh thần, trong lòng bị thứ gì xúc động.
Đám nhóc trước mặt rất tinh nghịch, thường ngày hoành hành trong trại không biết sợ là gì, gây cho các nàng không ít phiền phức, mà lúc này, nhìn thấy những ánh mắt thiên chân vô tà, vô cùng thanh tịnh kia, một hạt giống lặng yên chôn xuống trong lòng nàng.
Quay đầu nhìn về phía Lý Dịch, trong lòng cũng ước mơ, lúc nào mình mới có thể được những hài tử này sùng kính và kính yêu giống như vậy,...
Kể xong mấy câu chuyện, trên mặt đám nhóc vẫn còn hiện vẻ thưởng thức, Lý Dịch đứng lên, nhìn bọn hắn nói:
- Từ hôm nay trở đi, Tần tỷ tỷ sẽ thay thế ta đến dạy các ngươi học, các ngươi phải nghe lời giống như trước đây, không cho phép khi dễ nàng, biết không?
Mấy đưa nghe vậy, biểu hiện trên mặt trì trệ, sau đó mãnh liệt nhìn về phía Lý Dịch, thần sắc có chút bối rối.
- Tiên sinh muốn đi?
- Tại sao tiên sinh phải đi?!
- Là chúng ta làm tiên sinh tức giận sao?
- Tiên sinh đừng đi, chúng ta nhất định sẽ nghe lời!
Tuổi tác mấy đưa không đồng nhất, lớn nhất mười tuổi, nhỏ chỉ có bảy tám, nghe Lý Dịch muốn đi, trên mặt đều lộ vẻ tiếc nuối.
Nhìn thấy đám nhóc bỗng trở nên kích động, trong lòng Lý Dịch ấm áp, mặc dù những hài tử này hơi nghịch ngợm một chút nhưng cũng đều là hài tử đơn thuần, những ngày qua ở chung, nếu nói không có một chút cảm tình nào với bọn chúng thì là nói dối.
Nhưng hắn cũng không thể làm tiên sinh cả đời ở đây, tóm lại vẫn phải rời đi, đi sớm hay đi muộn cũng không khác gì nhau.
Lý Dịch giơ tay, ý bảo mọi người yên lặng, giọng nói của đám nhóc dần dần nhỏ lại, vẫn dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn.
- Liễu Tiểu Hổ.
Lý Dịch mở miệng gọi lên một cái tên.
Cu cậu dáng người cường tráng nhất lập tức đứng lên.
- Nhiệm vụ bảo hộ Tần tiên sinh giao cho ngươi, có thể hoàn thành không?
Trên mặt Liễu Tiểu Hổ lộ ra vẻ nghiêm túc, bỗng nhiên vỗ ngực.
- Tiên sinh yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ! Nếu ai khi dễ Tần tiên sinh, ta... Ta sẽ đánh hắn!
- Tần tiên sinh tốt!
Nhìn thấy mấy đứa nhóc đứng lên chỉnh tề, cung kính hành lễ đối với mình, thiếu nữ rốt cục thả lỏng một hơi.
Đi ra khỏi học đường, Lý Dịch quay đầu nhìn thiếu nữ, cười nói.
- Những hài tử này sau này giao cho cô. Lương của tiên sinh học đường mỗi tháng một lượng bạc, đến lúc đó ta sẽ nói Tiểu Hoàn giao cho.
Thiếu nữ nghe vậy sững sờ, sau đó kịp phản ứng, vội nói:
- Tuyệt đối không thể, ta, ta không cần tiền, lại nói, tiên sinh trong học đường cho tới bây giờ đều không có...
- Từ giờ trở đi sẽ có.
Lý Dịch khoát tay, không chờ nàng nói xong đã rời đi.
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn bóng lưng đi xa, nỗi lòng khó bình tĩnh, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, quay người đi vào học đường.