Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 106: Chương 106: Như Ý Phường




Shared by: nguoichiase

=== oOo ===

Giao chuyện kiến tạo nhà xưởng cho Lão Phương là một quyết định rất chính xác.

Vẻn vẹn thời gian năm ngày, một nhà xưởng làm cho Lý Dịch cực kỳ hài lòng đã được xây xong.

Nếu bàn về việc lợp nhà, từng hán tử bên trong trại đều là tay thiện nghệ, những căn nhà hiện tại họ ở cũng đều do tự bọn họ xây dựng.

Nhà xưởng xây xong, bây giờ chỉ cần mua sắm tốt nguyên liệu là có thể bắt đầu sản xuất Như Ý Lộ hàng loạt.

Trước lúc này, Lý Dịch dùng tất cả bạc tiết kiệm để thuê cửa hàng và sửa chữa trang trí.

Mặt đất dùng gỗ lót sàn thống nhất, bàn chờ quầy hàng cũng đều được thay mới hoàn toàn, trên các bức tường xung quanh, Lý Dịch tự mình vẽ mấy vài cảnh sơn thủy, đương nhiên toàn bộ đều dùng họa pháp lập thể, sinh động như thật, khiến người ta nhìn một cái, ánh mắt như muốn chìm sâu vào trong.

Nếu có người đi vào cửa hàng chỉ sợ sẽ bị những bức họa này trấn trụ.

Ngay từ đầu đã quyết định đi trên con đường sang trọng, cho nên những chỗ này không thể tiết kiệm tiền, những bình sứ được mua để trưng bày trong cửa hàng cũng mười phần tinh xảo, đồng thời tốn không ít tiền.

Mắt thấy bạc bị tiêu xài như nước chảy, khuôn mặt chữ điền của lão Phương thường xuyên toát ra vẻ đau lòng, làm ăn thế này chắc chắn sẽ thua lỗ, mộng tưởng một ngôi nhà lớn, kiều thê mỹ thiếp cũng sẽ không cách nào thực hiện.

Rất có thể trong vòng một đêm sẽ trở lại như hai tháng trước, tiếp tục thời gian cạp đất mà ăn...

Dù sao, trong việc làm ra Như Ý Lộ có một phần của mình, tuy không biết “Cổ phần” là cái gì, nhưng cô gia đã nói Như Ý Lộ kiếm được tiền sẽ có một phần cho mình, Lão Phương chỉ hiểu được đến đó.

- Cô gia, người đã nghĩ tốt tên của cửa hàng chưa?

Lão Phương biết rõ việc kiếm tiền không phải chuyện mình am hiểu, nói sang chuyện khác.

- Việc này còn cần phải suy nghĩ kỹ lại đã.

Lý Dịch lắc đầu.

Tên của cửa hàng cũng là bảng hiệu, một khi xác định thì sau này không thể sửa đổi, cho nên không thể tuỳ tiện quyết định.

Bây giờ, mọi công tác chuẩn bị đều đã sẵn sàng, có thể nói vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu tên tiệm.

- Nếu không, gọi là Lục Thần phường đi, như thế nào?

Lý Dịch ngẩng đầu, dự định trưng cầu ý kiến mọi người một chút.

Sắc mặt Lão Phương có chút biến thành màu đen, đối với việc cô gia vẫn chung tình với cái tên “Lục Thần” này, thực sự có chút không thể hiểu nổi.

Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh Lý Dịch nhìn thấy nhị tiểu thư đối diện cho nàng một ánh mắt, lập tức mở miệng.

- Cô gia, ta cảm thấy gọi “Như Ý Phường” êm tai hơn một chút.

- Như Ý Phường?

Lý Dịch nhìn Liễu Như Ý đối diện, chuyện này rõ ràng không có nửa xu quan hệ với cô ta, vì sao mỗi lần đều bị nàng chiếm tiện nghi?

Nếu như sau này Như Ý Lộ vang dội toàn Cảnh Quốc, mỗi thành phố lớn đều có đại lý cửa hàng Như Ý Phường, mọi người sẽ nghĩ đến Liễu Như Ý hay sẽ nghĩ tới hắn?

Không nên không nên, cái này ăn thua thiệt lớn, Lý Dịch cảm thấy vẫn gọi “Lục Thần phường” tốt hơn.

Xem phân lượng nàng là cô em vợ mình cho nên đặt tên cho lọ nước hoa đầu tiên trên thế giới này là Như Ý Lộ, đã rất cho nàng mặt mũi, lần này kiên quyết không nhượng bộ.

- Như Ý Phường...

Lão Phương lẩm bẩm cái tên này, lắc đầu nói:

- Cái tên này không tốt lắm, chúng ta làm ăn buôn bán, Như Ý Phường, Như Ý Phường... Nghe giống như thanh lâu mới mở ở Phủ Thành.

Lý Dịch rất nhạy cảm cảm giác được, sau khi Lão Phương mở miệng, không khí chung quanh đột nhiên trở nên lạnh ngắt.

Bang...

Đây là âm thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ.

Cảm nhận được hai ánh mắt lạnh lùng phía sau, Lão Phương không khỏi rùng mình một cái, mồ hôi lạnh lăn xuống từ trên trán.

Cho tới giờ khắc này, hắn mới ý thức được lời mình vừa nói ẩn ẩn có một loại cảm giác không ổn.

Lồng ngực ưỡn một cái, thần sắc biến thành trang nghiêm, nghiêm túc nhìn Lý Dịch nói:

- Cô gia, ta đột nhiên cảm giác cái tên Như Ý Phường này rất không tệ, nếu chúng ta đã bán Như Ý Lộ, tên của cửa hàng tự nhiên cũng phải tương xứng, ta cảm thấy không có cái tên nào phù hợp hơn Như Ý Phường.

“”

Nhìn Lão Phương chính nghĩa cho ý kiến, trong lòng Lý Dịch không khỏi thở dài một hơi, hán tử chất phát lúc trước chạy cm nó đi đâu rồi, bây giờ lại có đức hạnh này?

- Thiếp thân cũng cảm thấy gọi Như Ý Phường dễ nghe hơn.

Liễu Như Nghi mở miệng.

Tuy nói tên của cửa hàng vẫn do Lý Dịch quyết định nhưng dân ý đều hướng về phía Liễu Như Ý, Lý Dịch cũng không chuyên quyền độc đoán, ngẩng đầu nhìn các nàng.

- Mọi người không suy nghĩ lại cái tên Lục Thần phường một chút sao?

Trong một cuộc hội nghị đầy đủ dân chủ, tên của cửa hàng được định ra như thế.

Cùng ngày, Lão Phương đặt trước bảng hiệu trong Phủ Thành, để tăng thêm vẻ trang bức cho tiệm, Lý Dịch dò tất cả sách cho liên quan đến Vương Hi Chi (*) trong thư viện một lần, từ đó tìm ra ba chữ “Như” “Ý” “Phường“.

*: Vương Hi Chi (303 – 361), tự Dật Thiếu, hiệu Đạm Trai, một nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc.

Đương nhiên, dù có một cái Máy gian lận nghịch thiên trong đầu, chỉ cần rập khuôn sao chép nhưng hắn cũng không thể đạt đến cảnh giới của Vương Hi Chi, nhưng viết ra giống tám chín thành cũng đủ để hù rất nhiều người.

Chỉ riêng chưởng quỹ chế tác bảng hiệu cũng đã bị dọa cho phát sợ.

Kinh doanh cửa hàng tổ truyền mấy chục năm, gặp vô số biển hiệu, thấy qua không ít bút tích Danh gia, mưa dầm thấm đất, mặc dù chưởng quỹ kia tự tay viết ra cũng không phải quá tinh thâm nhưng nếu bàn về năng lực giám định, lại hiếm người có thể so sánh.

Rải rác ba chữ đủ để thấy trình độ thâm sâu của người viết chữ, không có công phu vài chục năm, sợ rằng không cách nào viết được.

Công lực bực này, sợ rằng đã có thể sánh vai với mấy vị đại gia thư pháp đương thời.

Nhưng người như thế, có vị nào không trải qua hơn mười năm tích lũy, mới có thành tựu như hôm nay.

Nếu không phải tận mắt nhìn thư sinh kia tự tay viết trước mặt, hắn tất không tin, thư pháp tuyệt diệu như thế lại xuất từ tay của một người trẻ tuổi.

Đối với biểu lộ rung động của chưởng quỹ, Lý Dịch cũng không cố ý biểu hiện ra.

Đây chính là đệ nhất Thư Thánh, ảnh hưởng thư pháp Hoa Hạ hơn hai ngàn năm - Vương Hi Chi, chữ của lão nhân gia ông ta, có thể bình thường sao?

Đương nhiên, đối với việc chuyện chưởng quỹ kiên trì không nhận bạc của mình, trong lòng Lý Dịch vẫn rất vui vẻ.

Bây giờ chính là lúc vừa cất bước sự nghiệp, có thể bớt thì bớt, Thư Thánh quả nhiên danh bất hư truyền, nhìn chưởng quỹ tay cầm tờ giấy như nhặt được chí bảo, Lý Dịch không khỏi cảm thán.

Tiệm mới khai trương vốn nên tuyên truyền một chút, làm loại hình tiếp thị nhưng Lý Dịch không vội vã làm chuyện này, đối với Như Ý Lộ, trong lòng của hắn vẫn có mấy phần tự tin.

Nhưng một phần tự tin này ngay trong ngày đầu tiên cửa hàng khai trương đã phát sinh dao động không nhỏ.

Nửa ngày trôi qua, ngay cả một bình Như Ý Lộ cũng không bán được, ngược lại có mấy người đi vào cửa hàng nhìn xem, nhưng nghe nói một bình “Như Ý Lộ” nhỏ như vậy mà muốn bán một lượng bạc, không đợi Lý Dịch giới thiệu công dụng của Như Ý Lộ đã lập tức chạy trốn ra ngoài.

- Chẳng lẽ, ta ra giá quá cao?

Nửa ngày sau, ngay cả Lý Dịch cũng bắt đầu hoài nghi chuyện này.

Một lượng bạc đối với đại đa số người ở Phủ Thành mà nói, không phải một con số nhỏ, tuy không đến mức không bỏ ra nổi, nhưng cũng sẽ không có người nào xa xỉ mua một bình không biết công dụng như thế nào.

- Đám thổ hào đến tột cùng đang ở đâu...

Lý Dịch ngồi trong quầy, nhìn cửa hàng cũng chỉ có hai người hắn và tiểu nha hoàn, không khỏi bắt đầu lo lắng.

Tiểu nha hoàn một tay chống cằm ngồi bên cạnh bàn, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa, buồn bực ngán ngẩm nhìn người qua đường, một đoạn thời gian sau, hai bóng người ngừng trước cửa một lát, sau đó đi vào.

Tiểu nha hoàn bình tĩnh lại, lập tức đứng lên, vội vàng chạy tới.

- Hoan nghênh hai vị tiểu thư quang lâm Như Ý Phường!

Thản nhiên thi lễ, giọng nói thanh thúy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.