“Làm cái gì á? Tất nhiên là cho cậu biết như thế nào mới gọi là không phải người.”
Cư Ứng Phong bắt đầu cởi từng cúc từng cúc áo.
Sử Kiến Nghiệp nhìn ra cửa phòng giam, ở nhà tù này luôn bất chợt sẽ có người đi ngang qua. Quản giáo này, mấy người lao công này.
“Không không, anh là người? Anh không được làm bậy, ngoài cửa bất kể lúc nào cũng sẽ có người đi qua đó.”
Sử Kiến Nghiệp cảnh cáo. Ánh mắt nhìn hành lang cùng Cư Ứng Phong chần chừ.
Cư Ứng Phong trần truồng vươn người đến trước mặt Sử Kiến Nghiệp, gần đến nỗi Sử Kiến Nghiệp có thể cảm nhận được từng hơi thở của y.
“Không phải cậu nói tôi không phải người sao? Tôi cần gì phải quan tâm có ai nhìn thấy hay không chứ.”
“Tôi để ý.”
Cư Ứng Phong muốn kéo cái chăn trên người cậu xuống, Sử Kiến Nghiệp sợ tới mức nhắm chặt mắt lại đang định đấu tranh đến cùng. Đột nhiên âm thanh của thiên sứ vang lên. Một quản giáo đúng lúc đi ngang qua hỏi.
“Cư tổng ngài có việc gì không, có thể xuống giường sao? Đang làm gì vậy?”
“Không có gì, vẫn chưa mặc quần áo, chỉ xuống giường xem người anh em mới đến này thế nào thôi.”
“Cư tổng có tấm lòng thật tốt, luật sư Bạch đến gặp ngài đấy ạ.”
Cư Ứng Phong mặc quần áo vào, đi ra ngoài.
“Tôi đi trước, vị tiểu huynh đệ này phiền ông chiếu cố cho.”
“Không thành vấn đề.”
Cư Ứng Phong vừa bước chân ra khỏi phòng giam, quản giáo liền hỏi.
“Cậu có cần cái gì không?”
“Tôi muốn đổi phòng giam.”
“Nơi này không phải tốt lắm sao? Cư tổng chiếu cố cậu như vậy, không để cậu chịu thiệt đâu.”
“Tôi thích phòng giam ban đầu hơn.”
“Cậu tưởng nhà tù là nhà cậu hả? Cậu muốn đổi phòng liền đổi sao, nếu thế thì nhà tù loạn đến cỡ nào? Nói lung tung, cậu có cần gì không? Không có thì tôi đi, tôi còn có việc. Đừng có nói với Cư tổng là tôi không chiếu cố cậu à?”
“Tôi…….”
Sử Kiến Nghiệp còn muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói, bởi vì cậu thật sự không biết nên đưa ra lý do gì, cậu không muốn mất mặt. Với lại thái độ của vị quản giáo kia thật kém, đối với người khác thì giải quyết mọi chuyện với thái độ lạnh nhạt cứng rắn và không kiên nhẫn, đối với Cư Ứng Phong thì lại khách khí, cũng không gọi hắn theo số 66, còn có nha, vào nhà tù mà lại mang số 66 may mắn, hắn lấy đâu ra dãy số tốt như vậy? Không lẽ hắn có cả đặc quyền được chọn số?
Sử Kiến Nghiệp nằm lại trên giường. Không ngờ liền buồn ngủ. Tối hôm qua cả đêm không ngủ, hiếm khi tên ác ma kia đi ra ngoài. Bản thân mới có thể thả lỏng tinh thần an ổn ngủ.
Cư Ứng Phong trở về thì thấy Sử Kiến Nghiệp đang ngủ bình thản, ôm lấy chăn còn thòng một chân xuống đất, hít thở đều đều, ngẫu nhiên hàng lông mi rung động một chút.
“Ngủ ngoan nha, con thỏ đáng yêu.”
Cư Ứng Phong đối với món đồ chơi mới này cực kỳ hài lòng, dù sao ‘Con thỏ’ trước kia trong nhà hắn là bị hắn dạy dỗ mới có thể đáng yêu khiến người ta muốn khi dễ như vậy, mà ‘Con thỏ’ ở đây lại không cần dạy dỗ, giống con ở nhà hắn đến vậy, không bắt lấy chơi đùa thì thực có lỗi với bản thân.