Vừa rồi luật sư Bạch đến, sự việc bên ngoài đi rất đúng ý hắn, không đến một năm thì có thể ra ngoài.
Tâm tình Cư Ứng Phong có thể nói là rất tốt, ngồi ở bên giường nhìn Sử Kiến Nghiệp. Tên kia ngủ vù vù thật đã, mà hắn thì đã bắt đầu nhàm chán.
Vươn tay đến, bóp lấy mũi cậu, Sử Kiến Nghiệp lấy tay đẩy một chút.
“Tiểu Vân đừng nghịch.”
Sử Kiến Nghiệp vẫn chưa tỉnh, mơ mơ màng màng tưởng mình còn ở ngoài, theo thói quen nghĩ cô bạn gái Điền Vân đùa giỡn mình.
Cư Ứng Phong nhíu mày.
Đưa tay chụp lấy hai bên đầu Sử Kiến Nghiệp dùng sức lắc trái lắc phải.
Sử Kiến Nghiệp bị ép buộc tỉnh lại, hé mắt ra đã thấy một gương mặt mỉm cười nhìn mình. Sợ tới mức lập tức lui vào trong giường.
“Cậu bị gì vậy? Tôi cũng đâu có đánh cậu, lại đây ngồi tâm sự với tôi đi.”
Cư Ứng Phong ngồi ở bên cạnh giường.
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
“24.”
“Trong nhà còn ai không?”
“Một anh trai và một chị gái.”
“Cậu nhỏ nhất? Vậy Tiểu Vân là ai?”
“Là bạn học của tôi hiện tại là bạn gái.”
“Cậu vô đây, cô ta không chừng đã là bạn gái của người khác rồi.”
“Tiểu Vân sẽ không như vậy, cô ấy đã đồng ý sẽ chờ tôi, với lại tôi chỉ bị tù có 3 năm thôi.”
“Tại sao cậu lại vô đây?”
Vừa nói tới đây, Sử Kiến Nghiệp bắt đầu ủy khuất, cậu cho đến bây giờ vẫn không hiểu được tại sao mình lại vào đây.
Cư Ứng Phong từ lời nói của hắn nghe được, cậu dường như không thể nào tin được, bạn gái mình lừa mình, đối tác của mình hại mình.
Cư Ứng Phong cười trào phúng, thật là đứa nhỏ dễ bị gạt, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy, nghĩ thiên hạ ai cũng là người tốt sao? Nhưng thật ra cái kẻ lừa cậu cũng rất khá, chỉnh sửa tài liệu rất tinh vi.
“Cậu có hình chụp bạn gái chứ? Xinh đẹp không?”
“Lúc mới vô có lấy ra, bị lão đại số 89 lấy đi rồi.”
“Cậu sao gặp ai cũng kêu là lão đại thế, nhớ kỹ kể từ hôm nay trở đi, lão đại của cậu chỉ có một chính là tôi, Cư Ứng Phong, về sau danh hiệu của cậu là ‘Con thỏ’.”
“A?”
“Cậu có ý kiến?”
Sử Kiến Nghiệp lắc lắc đầu, lần này cũng không dám cãi lại nữa.
Cư Ứng Phong ý cười càng sâu, giống thật là giống, ‘Con thỏ’ trong nhà trên đầu dính nước cũng hay dùng sức lắc như vậy. Càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng ngứa tay, tay vươn ra túm lấy cái đầu đang lắc trái phải, tiếp đó thì đưa miệng dùng sức cạp chóp mũi, nhìn ánh mắt kinh ngạc kia.
“Ha ha ha!”
Cư Ứng Phong cười ha hả.
Bọn Lôi giúp lão đại của mình cùng Sử Kiến Nghiệp lấy cơm, vào phòng giam thì nhìn thấy bọn lão đại dường như rất vui vẻ mà cười to.
“Tâm tình lão đại rất tốt nhỉ?”
“Không sai, tụi bây đều lại đây giới thiệu tên với tiểu đệ mới này đi. Đúng rồi về sau tụi bây gọi cậu ta là ‘Con thỏ’ là được. Đó là danh hiệu tao mới đặt cho cậu ta.”
Bốn người kia dùng sức nhịn cười. Cuối cùng vì Cư Ứng Phong nhìn chằm chằm mà kìm nén lại.
Lôi đầu tiên đứng dậy.
“Tôi đã nói rồi, tôi gọi là Lôi, ba người kia đều là anh em của tôi, Lệ, Phong, Hành.”
“Đây là tên của mọi người sao?”
Sử Kiến Nghiệp cảm thấy mấy chữ đó chẳng giống tên chút nào.
“Chỉ là danh hiệu của bọn tôi thôi, có nói tên cho cậu cũng là tên giả.”
“Lôi Lệ Phong Hành*, thực có khí thế, vì sao lại kêu tôi là ‘Con thỏ’?”
*Lôi Lệ Phong Hành: sấm rền gió cuốn, mạnh mẽ vang dội
Sử Kiến Nghiệp cúi đầu oán giận nói nho nhỏ.
“Muốn biết vì cái gì sao?”