Ngày hôm sau tâm tình của Thẩm Dục tốt hơn hẳn, khi anh trai anh đến trường đã là giữa trưa.
Học sinh đều đã tan học, Thẩm Phong mặc trên người một thân tây trang cắt may khéo léo, bước chân hướng tới khu lớp học.
Khí chất độc đáo của Thẩm Phong, đầy hơi thở người đàn ông thành công đĩnh đạc, đôi mắt mang kính gọng vàng, bên trong vẻ văn nhã lịch thiệp lộ ra chút thần sắc cấm dục, đi giữa đám đông những cô gái trẻ, ánh mắt liền bị một nam nhân trưởng thành soái khí như vậy hấp dẫn.
“Trời đất...... Đẹp trai quá bây ơi......”
“Là giáo viên sao? Giáo viên dạy lớp nào thế......”
Thẩm Dục đứng trên lầu một thân nhoài ra hành lang dựa vào ven tường, ánh mắt dừng trên người đang đi dưới lầu.
Liêu Bằng vừa ăn chuối vừa nhìn xem, “Anh cậu tới trường thật kìa! Sao thế, đến bắt cậu đi xin lỗi à?”
Thẩm Dục không nói chuyện, thu hồi tầm mắt, vừa lúc nhìn thấy Kiều Điềm từ trước cửa lớp đi ra, bên cạnh còn có An Nhiễm Nhiễm.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Kiều Điềm làm bộ ngó tới ngó lui, giả vờ nhưng thật sự một chút cũng không hề đáng tin.
Thẩm Phong đến phòng 4 tầng lầu của năm hai, mọi người mới biết được, soái ca này là tới tìm đại ma đầu Thẩm Dục đang học năm hai kia.
Có vài người từng gặp qua Thẩm Phong, đều biết là anh trai của Thẩm Dục.
Anh còn chưa tới trước mặt, Thẩm Dục rốt cuộc đứng thẳng người, đi lên phía trước, giọng nói oán giận, “Anh đi dạo đủ một vòng trường rồi đấy, minh tinh nổi tiếng cũng chưa thu hút người khác như anh vậy.”
Thẩm Phong biết thằng em này ghét bỏ anh, cười nói: “Được rồi, cùng lắm thì cũng thu hút không bằng em, đi thôi, đi gặp giáo viên của em.”
Ngày hôm qua Thẩm Phong cũng đã tỏ rõ, mặc kệ thế nào đều phải đến xin lỗi giáo viên trước.
Thẩm Dục vẻ mặt không tình nguyện, cuối cùng vẫn là bị anh trai đưa đi.
Kiều Điềm nhìn người đàn ông mặc tây trang chiều cao so với Thẩm Dục cũng không sai biệt lắm, từ xa xa cũng có thể cảm nhận được, trên người đàn ông kia thật sự toát ra sự cao sang, khí phái nho nhã tràn ngập.
“Đó là ai vậy?” Kiều Điềm hỏi Nhiễm Nhiễm.
“Là anh trai của A Dục, Thẩm Phong.”
“Ừm. Trách không được nhìn hai người lại có chút giống nhau.”
An Nhiễm Nhiễm cười gật đầu, “Đúng vậy, bọn họ lớn lên rất giống nhau.”
“Nhìn dáng vẻ đó, anh trai Thẩm Dục có vẻ như đã đi làm rồi.”
An Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Anh trai A Dục lớn hơn cậu ấy bảy tuổi, đã đi làm rồi, bất quá mình với anh Thẩm Phong cũng không thân quen, không biết anh ấy làm nghề gì?”
“Vì sao thế, bọn cậu không phải là hàng xóm à?”
Kiều Điềm thuận miệng vừa hỏi, lại thấy sắc mặt An Nhiễm Nhiễm có chút không bình thường ngập ngừng nhìn cô, “Chuyện đó...... gia đình A Dục, anh trai và cậu ấy không ở cùng nhau, cho nên......”
“À.”
An Nhiễm Nhiễm không dám nói luyên thuyên, Kiều Điềm cũng hiểu được nên không hỏi nhiều.
Ở bên này Thẩm Phong cực lực yêu cầu, Thẩm Dục cứ như vậy liền bị dẫn đi gặp thầy lịch sử xin lỗi.
Đại khái thầy giáo lịch sử cũng cảm thấy mình như vậy cũng có chút làm quá, nhưng cũng gật đầu cho qua.
Nhìn hình ảnh hoà thuận vui vẻ trước mặt, cô giáo Lục rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, giải quyết xong chuyện, liền cho Thẩm Dục về trước.
Ra khỏi văn phòng giáo viên, cánh tay Thẩm Phong đặt trên vai em trai, “Nói đi, muốn ăn cái gì? Bồi thường cho em.”
Mỗi lần Thẩm Phong bảo Thẩm Dục làm chuyện gì xong, sau đó đều sẽ dùng đến hai chữ bồi thường, với anh mà nói, vốn dĩ là trước giờ chăm lo cho em trai thiếu sót quá nhiều.
Thẩm Dục tùy tiện đáp lời, “Ăn lẩu đi, dù sao thì ăn cái gì cũng được.”
“Được.” Thẩm Phong nói, mắt nhìn cách đó không xa thấy ba người Liêu Bằng, Triệu Kỳ Kỳ, Đại Mao, “Kêu mấy đứa Liêu Bằng đi luôn, càng đông càng vui.”
Thẩm Dục gật đầu.
Bên kia Liêu Bằng nhảy dựng lên, như em trai nhỏ chạy tới ngoan ngoãn kêu lên, “Phong ca, đã lâu không gặp, thật là nhớ anh ghê.”
Thẩm Dục cười nhạo, “Ghê tởm.”
Liêu Bằng làm bộ không nghe thấy. . Xin hãy đọc truyện tại — TRÙMtruуệ n.м e —
Nhìn em trai với bạn học, Thẩm Phong trong lòng vui mừng, “Đi thôi, trời thế này đi ăn lẩu cũng không tồi!”
“Anh Thẩm Phong.” Năm người đứng đây cười nói, An Nhiễm Nhiễm vừa thấy đã đi tới.
Thẩm Phong nghiêm túc nhìn cô một lát, “Em đây là...... Nhiễm Nhiễm nhỉ?”
An Nhiễm Nhiễm nhấp môi cười cười, “Là em.”
“Ừm, đã lâu rồi không gặp em, lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, mới đó anh đã không nhận ra.”
Thẩm Phong nói xong, ánh mắt lại dừng lại trên người Kiều Điềm, cô bé này hình như anh chưa từng gặp qua.
Ngay lúc đó Liêu Bằng vội vàng giới thiệu nói: “Phong ca, đây là học bá lớp bọn em, tên là Kiều Điềm, đệ nhất học bá đứng đầu cả năm lớp, học sinh mỹ thuật nhưng năm ngoái thi vật lý cấp quốc gia đứng thứ ba, cực kỳ lợi hại.”
“Đúng đúng đúng, vô cùng lợi hại, cậu nói thử học sinh nghệ thuật mà năng lực học tập giỏi đến mức đó, quả thực không khác gì Văn Khúc Tinh Quân* hạ phàm.” Đại Mao cũng lên tiếng phụ họa.
*Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian (Nguồn: Tiểu Thiện, theo Epochtimes.com)
Kiều Điềm bị khen đến ngượng, “Mấy cậu quá lời rồi.” Không nghĩ tới, cô ngoại trừ thu nhận một tiểu fan Lý Kiều Kiều, giờ còn có thêm hai tiểu đệ Hắc Bạch Vô Thường hâm mộ.
Thẩm Phong nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng, liền hào phóng khích lệ nói: “Em giỏi thật đấy, vừa học vẽ tranh lại còn có thể bảo đảm giữ vững các môn khác thành tích ưu tú, chắc hẳn về sau nhất định có thể thi đậu vào trường đại học tốt.”
Thẩm Dục nhìn anh trai anh ba hoa chích choè khen ngợi Kiều Điềm, nhịn không được ngắt lời, “Anh, em sắp chết đói rồi đấy!”
Thẩm Phong dở khóc dở cười, “Em làm gì mới đó đã đói bụng?” Nói đoạn, nhìn Kiều Điềm cười cười xin lỗi, rồi lại hỏi hai người, “Nhiễm Nhiễm, Kiều Điềm, hai em cũng cùng đi ăn với bọn anh đi! Đi càng đông càng vui.”
Anh trai Thẩm Dục là người hào phóng, dẫn bọn họ đi ăn lẩu cũng là ở nhà hàng cao cấp, thức ăn cũng nhiều, kêu đủ mọi loại, vẫn là lần đầu tiên Kiều Điềm để bản thân ăn thỏa thích như vậy.
Không khí trên bàn thoải mái thân thiện, Thẩm Phong như anh cả chiếu cố một đám em trai em gái, Liêu Bằng Đại Mao vẫn như cũ ồn ào náo nhiệt, ngược lại Thẩm Dục yên lặng ngồi ăn, An Nhiễm Nhiễm ngẫu nhiên cùng anh nói vài câu, anh không mặn không nhạt đáp, chỉ còn có Kiều Điềm không để ý đến chuyện xung quanh, chỉ một lòng tập trung ăn lẩu.
Nói chung là cuộc đời cũng khó có được một lần ăn thịt cá sảng khoái như vậy, anh trai Thẩm Dục bảo mọi người ăn tự nhiên đừng ngại, cô liền thật sự không ngại ăn no cả bụng.
Mỗi khi Thẩm Dục gắp đồ ăn ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu một chút, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái ngồi đối diện không coi ai ra gì tràn đầy kích động hưởng thụ thịnh yến* của cô.
*Bữa tiệc thịnh soạn
Đây bình thường nhìn có vẻ là một cô gái điềm đạm an tĩnh, lúc này như chuột sa chĩnh gạo, cả người đều lập tức thay đổi, đôi mắt như đang lóe sáng, không ngừng nhìn chằm chằm thức ăn, ăn ăn ăn.
Phát hiện Thẩm Dục đang nhìn, tay Kiều Điềm đang gắp thức ăn hơi cứng lại, người kia không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt này như muốn xuyên thủng người cô.
Cô đoán phỏng chừng là do cô ăn quá nhiều rồi.
Sau khi ngẫm nghĩ kỹ lại xong Kiều Điềm thật cẩn thận đem đồ ăn gắp vào trong chén, an tĩnh như gà từ từ ăn.
Cuối cùng Kiều Điềm vẫn đem bụng ăn đến no căng, rồi mới lưu luyến thu tay lại.
Lúc cô trở về nhà, Kiều Điềm thật sự may mắn mẹ cô không ở nhà. Nếu không một thân dính đầy mùi lẩu, nếu như bị Tôn nữ sĩ biết được, chắc mẹ cô tức đến lật trời.
Anh trai cô giữa trưa không về nhà, ăn cơm nghỉ trưa tại trường luôn, trong nhà giờ chỉ còn có mỗi mình ba cô.
Ba cô làm về thiết kế, có khi ở nhà, có khi thì đến công ty, thời gian làm việc tương đối nhẹ nhàng thoải mái.
Ba Kiều vừa nghe được tiếng mở cửa liền bước ra xem, lúc trước cô có nói qua là sẽ ăn ở bên ngoài, ba cô ngược lại cũng không hỏi là đi ăn cái gì? Kiều Điềm vào phòng thay bộ quần áo trên người, bỏ vào máy giặt rửa sạch sẽ, xong rồi mới chuẩn bị đến trường.
Lúc vừa mới chuẩn bị đi học, cô nhận được điện thoại của Lâm Du Du.
Từ sau một lần đó gặp mặt Thẩm Dục, tuy rằng quá trình có chút phức tạp, nhưng vốn dĩ Lâm Du Du đã u mê nhan sắc kia của Thẩm Dục. Biết được Kiều Điềm có một bạn học soái như vậy, trách móc Kiều Điềm không nói cho cô biết sớm một chút. Không những thế, vừa lúc sắp đến cuối tuần, Lâm Du Du lại tính toán định quay lại Tấn Thành, bảo là muốn đến gặp Kiều Điềm.
“Cậu chắc là muốn gặp Thẩm Dục chứ gì?” Kiều Điềm nói trắng ra vạch trần lời nói dối của cô.
Từ trong điện thoại truyền đến tiếng cười, “Mình không thể nói là mình nhớ cậu sao?”
“Cậu nhớ thì trở về thăm đi, dù sao ông bà cậu cũng nhớ cậu.”
“Vậy...... Nếu cuối tuần, chắc trường các cậu cũng cho nghỉ học nhỉ.”
“Vô nghĩa, nói vào trọng điểm đi.”
Bên kia truyền đến tiếng cười nghiêng ngả, “Hí hí, Điềm Điềm, là cái này nha, mình dự định thứ bảy này chúng ta đi xem phim, đi dạo phố, đi ăn chút gì đó, sau đó thì......”
“Thuận tiện rủ cả Thẩm Dục đúng không?”
“Điềm Điềm, cậu hiểu mình nhất.”
“Cậu nằm mơ đi!”
“Nè nè nè, Điềm Điềm......”
Không đợi Lâm Du Du giãy giụa, Kiều Điềm ngắt máy.
Cô với Thẩm Dục cũng không đến mức thân thiết như vậy đâu, chuyện này vẫn là nên rủ ai khác đi cùng thì có vẻ thích hợp hơn.
Đang thầm nhủ trong lòng, phía sau cô đột nhiên có người kêu to, “Này, Kiều Điềm.”
Theo tiếng gọi quay đầu lại, Thẩm Dục vác cặp sách trên vai bước đi nhẹ nhàng, tâm tình so với lúc trước khá hơn nhiều.
Kiều Điềm đợi Thẩm Dục bước đến, mới cười chào hỏi, “Cậu ăn trưa chưa?”
“............ Tôi ăn trưa chưa cậu không biết hay sao?” Con nhóc này lại phát bệnh ma quỷ gì thế?
“Ách......” Kiều Điềm xấu hổ thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Ui, hôm nay thời tiết đẹp thật, làm tâm tình người ta cũng thật là thoải mái.” Giây tiếp theo, cô gái nhìn xuống đồng hồ, “Ôi muộn học rồi, gặp lại cậu sau nhé.”
“............” Trời mây đen bao phủ như thế này, thời tiết thật đẹp ở đâu ra vậy?
~~~~~~~~~~~~~~~
Kiều Điềm: Bạn của mình muốn gặp cậu.
Thẩm Dục: Ừm.
Kiều Điềm: Mình không đồng ý.
Thẩm Dục: Ừm.
Kiều Điềm: Bởi vì cậu là của mình mà.
Thẩm Dục: Ừm. Hả!?