Tiểu Điểm Tâm Ngọt Ngào

Chương 15: Chương 15




Đại khái là vì đã nhìn thấu bộ mặt quỷ quái của Kiều Điều, lúc này Thẩm Dục lại còn đối mặt với Kiều Điềm, so với lúc ban đầu mới gặp lại càng muốn tìm hiểu rõ ràng về cô hơn một chút.

Cô nàng này thoạt nhìn xinh xắn ngoan ngoãn điềm đạm, thậm chí là nhỏ bé yếu đuối, nói đơn giản thì là vẻ mặt làm người ta nhìn một cái liền nhịn không được có ý muốn chở che, mà nội tâm của cô, vẫn là mười phần gian manh giống với tiểu quỷ, đây là chuyện không thể ngụy biện được!

Thẩm Dục cũng là lần đầu tiên trong mười mấy năm cuộc đời vô tình lại gặp được hoạt thiết lư*, từ trước đến nay nữ sinh tiếp xúc với anh đều mang theo tâm thế kính sợ, nhưng đến lượt Kiều Điềm này thì đại khái là không thể hiểu nổi.

*Cái này mình bí quá rồi mn ơi, mình tra ra là trận waterloo (滑铁卢), là một trận chiến ở Pháp năm 1815, sau đó Napoleon thua lớn. Mà cũng k hiểu là nó có liên quan làm sao để dịch cho đúng nên thôi đành để như cũ hic hic

Giống như lúc này đây, Kiều Điềm một tay cầm giẻ lau, một tay xách theo thùng nước nhỏ, mắt trông mong nhìn anh, “Thẩm Dục, cửa sổ này hơi cao một chút, cậu đến đây giúp đi nhé?”

Trường tổ chức buổi tổng vệ sinh, do Thẩm Dục đổi chỗ ngồi nên cùng với đám người Kiều Điềm, Lâm Sở Dương trước mặt tạo thành một nhóm nhỏ, phụ trách quét dọn phòng thí nghiệm hóa học.

Mọi người cùng phân công hợp tác, tận lực lau dọn tốc độ cũng nhanh như lúc chơi.

Đối với chuyện tổng vệ sinh này, Thẩm Dục từ trước đến nay đều là kính nhi viễn chi*, không có chuyện vừa đến đã đi, nhưng cũng tuyệt đối không động thủ, chờ đến lúc mọi người sắp sửa dọn xong rồi, mới ý tứ rời đi.

*Nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn gần. (Wiktionary tiếng Việt)

Mọi người đều quen với chuyện Thẩm Dục không làm lao động, hôm nay thấy anh tới, lại còn có thể ngẫu nhiên xếp một cái ghế, đã là may mắn lắm rồi, ai lại dám bắt anh làm việc?

Nhưng mà Kiều Điềm dám đấy!

Cô cũng không biết mọi người trong lớp đối với Thẩm Dục kính sợ xa cách thế nào, cô chỉ biết, nếu mọi người đã cùng nhau dọn dẹp thì nên đồng tâm hiệp lực.

Thẩm Dục ngồi trên ghế, có chút quẫn bách, híp con mắt lại nhìn cô, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, lời nói ra nghe không xuôi tai.

“Tôi?” Ngón tay anh chỉ chính mình, “Cậu chắc chứ?”

“Đúng vậy, cửa sổ cao như vậy, cậu tay dài, thích hợp làm cái này đó!”

Đầu chàng trai lắc lắc, “Không lau, để cho mấy người bọn họ lau.”

“Những người khác đều làm việc khác, cậu đến đây cũng không thể ngồi ở đây nhìn thôi chứ, giáo viên nói, cậu cũng đến đây để làm việc nha.”

Các bạn học khác nhìn thoáng qua Kiều Điềm, vừa kinh ngạc vừa cảm thán nói, cũng chỉ có mình Kiều Điềm dám nói chuyện như vậy với Thẩm Dục.

Thẩm Dục là ai, chuyện anh không muốn làm liền không làm, cho dù ông trời có sụp xuống, anh cũng sẽ không động tới.

Các giáo viên xử lý chuyện của anh cũng thật đau đầu, dần dần, cũng coi như là từ bỏ chuyện bắt anh làm lao động vệ sinh, ai bảo nhà anh mỗi năm đều quyên tặng ủng hộ trường nhiều như vậy, cho dù náo loạn tới hiệu trưởng trên kia đi, đại khái cũng chỉ là cười nói hai câu giảng hòa là xem như kết thúc.

Lại nói tiếp, trường Nhất Trung có thể rộng lớn đến ngày hôm nay như thế này, các khu dạy học, sân thể dục so với các trường khác ngày càng vượt bậc hơn, lực lượng giáo viên hùng hậu hơn, không phải là dựa vào các vị cổ đông trong ban quản trị nhà trường mở rộng cùng duy trì mới trở nên phát triển như bây giờ sao?

Nhất Trung ở Tấn Thành vẫn không ngừng mở rộng quy mô và nâng cao chất lượng, ngoài trường Nhất Trung, còn có trường Nhị Trung, Tam Trung, và cả một trường được xưng là trường cao cấp dành cho con nhà giàu học.

Đương nhiên, trường Nhất Trung bọn họ sau nhiều năm phát triển như thế đã có thể sánh cùng với trường học cao cấp kia, đây cũng ít nhiều là nhờ các vị cổ đông dốc túi tương trợ.

Từ học sinh cho tới các giáo viên đại khái đều biết chút ít về chuyện này, cho nên chỉ cần Thẩm Dục không làm gì quá đáng, thì mọi người đều sẽ không có ý kiến gì?

Mà cũng may mắn, Thẩm Dục tuy tính cách không dễ gần, nhưng so với con cái mấy người có tiền khác ở trường học ăn chơi trác táng thì vẫn có rất nhiều chỗ đáng khen hơn.

Kiều Điềm cũng mặc kệ anh là nhi tử của hoàng đế nào, đã tới chỗ này là phải tuân thủ quy củ, phải như vậy. Thấy Thẩm Dục còn không chịu nhúc nhích, đôi mắt kia liền trừng lớn, nhìn có vẻ như muốn ăn thịt anh vậy, đáng tiếc lại đi cùng với khuôn mặt phấn nộn lúc nào cũng tràn ngập ủy khuất đáng thương, thì hoàn toàn ngược lại.

“Không làm, tôi ngồi ở đây chờ các cậu là được, vậy cũng tốt rồi.”

Hai người giằng co không ai nhường ai, Lâm Sở Dương thấy thế, tiến lên nói với Kiều Điềm: “Kiều Điềm, nếu không để mình làm cho.”

Kiều Điềm không cam tâm, lại trừng mắt nhìn Thẩm Dục một lần nữa, thấy đối phương cũng không thèm để ý tới cô, cuối cùng đành phải nói: “Được, lớp trưởng bọn mình cùng làm đi, loại người như cậu ta không có ý thức trách nhiệm, chúng ta cũng không cần cùng cậu ta so đo làm gì.”

Lâm Sở Dương liếc mắt nhìn Thẩm Dục một cái, không trả lời lại cô, nhưng ánh mắt càng nhìn Kiều Điềm, dưới đáy mắt đọng lại ý cười càng sâu.

“Đi nào, cậu vịn ở dưới, để mình leo lên lau cửa sổ cho.” Lâm Sở Dương vừa lấy khăn trong tay Kiều Điềm vừa nói.

“Được.”

Kiều Điềm đỡ anh leo lên trên bàn, hai người hỗ trợ lẫn nhau, một người vắt khăn, một người lau cửa sổ, gương mặt tươi cười không ngớt, người hỏi người đáp trò chuyện đến không để ý xung quanh.

Hoàng hôn từ bên cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu tới, ánh nắng vàng vàng, chiếu lên trên người cả hai phảng phất như được mạ lên một tầng sáng nhẹ.Hoàng hôn buông xuống bên ô cửa sổ, chàng trai tuấn tú, cô gái xinh đẹp, phối hợp ăn ý cùng làm việc, nhìn bọn họ nói cười. Một màn này gợi cho người ta cảm giác thật vô cùng hài hòa thân mật.

Có người nhìn thấy cảnh lớp trưởng với học bá nói cười thân mật như vậy, cũng không biết nhìn ra được điểm gì, xì xào bàn tán.

“Lớp trưởng với Kiều Điềm hai người nhìn cũng thật xứng đôi nha, lớp trưởng thì đẹp trai, Kiều Điềm lại xinh xắn.”

“Đúng vậy, hai người bọn họ dạo gần đây quan hệ có chút khác lạ, cậu nói xem, có phải đang yêu đương không nhỉ?”

“Mỗi lần ánh mắt lớp trưởng nhìn Kiều Điềm quả thực là ôn nhu đến lạ, hà hà, mình đoán, lớp trưởng tài giỏi dẫn đầu của lớp sợ là đã động phàm tâm.”

“Thôi đừng nói nữa, lỡ có ai nghe được thì không hay, trường học cũng không cho yêu sớm đâu.”

“Hì hì hì...... Sợ cái gì, cũng không phải là bọn mình yêu đương, giáo viên thường hay ưu tiên cho học sinh thành tích tốt, ngoài ra chúng ta cũng là lớp nghệ thuật, sẽ không khắt khe như vậy......”

Hai cô gái cách Lâm Sở Dương và Kiều Điềm có hơi xa, nói chuyện thanh âm cũng không lớn, đối phương cũng không nghe thấy, nhưng đối với Thẩm Dục lỗ tai nhạy bén lại còn ngồi gần đó mà nói, tiếng nói này cũng không nhỏ chút nào.

Theo ánh mặt trời chiếu đến, Thẩm Dục đưa tầm mắt nhìn hướng 5 giờ, vừa vặn dừng ở bên cửa sổ nơi có hai người đang đứng, Kiều Điềm cười ngọt ngào, Lâm Sở Dương kia vẻ mặt cưng chiều, thật muốn đem buổi tổng vệ sinh phòng học này biến thành chỗ yêu đương của hai người đấy à.

Thẩm Dục nói thầm trong lòng, lại nghe thấy một tiếng kêu lên, “Á này......”

Chỉ thấy lúc Lâm Sở Dương chuẩn bị leo xuống bàn, cũng không biết có phải chân bị mỏi hay không, lập tức đứng không vững, cả người nghiêng qua ngã về phía Kiều Điềm.

Bởi vì không quá cao, tuy Lâm Sở Dương được Kiều Điềm đỡ ở dưới, nhưng may mắn không té.

“Cậu không sao chứ?” Kiều Điềm vội vàng hỏi.

Lâm Sở Dương có chút ngượng ngùng, “Mình không sao, Kiều Điềm, cảm ơn cậu.”

“Không sao cả, nếu không phải cậu lau giúp, thì người bị ngã là mình.”

“Chuyện này vốn dĩ để con trai làm mới hợp lý......”

Hai người nói nói cười cười, không khí ban đầu vốn dĩ có phần hơi xấu hổ, bây giờ đã nhanh chóng giảm bớt.

Thẩm Dục nhìn hai người, đột nhiên đứng lên, đi về phía hai người, lấy khăn trong tay Kiều Điềm, “Đưa đây!”

“Gì thế?”

“Cọ tới cọ lui, lau mỗi cái cửa sổ cũng để bị ngã.” Một bên tỏ vẻ ghét bỏ, một bên chân dài gập lại, leo lên bàn lau cửa kính.

Thẩm Dục đột nhiên động tay làm lao động, khiến Lâm Sở Dương cũng đầy mặt khiếp sợ.

Thẩm đại thiếu gia tự mình xuất mã lau cửa sổ, ngoại trừ Kiều Điềm, còn lại đều ngây ngẩn cả người, một loạt con mắt mở to nhìn anh.

Nói chung là tâm tình của anh hiện giờ cũng không tốt mấy, mắt quét một vòng, “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không làm việc đi?”

Suốt ba ngày sau đó, việc này vẫn luôn bị người ta đem ra thảo luận, mọi người đều cảm thấy Thẩm Dục dạo này có chút không bình thường, so với con người anh trước kia hoàn toàn không phù hợp, cũng có khả năng là qua một năm trời, thiếu niên lớn lên đã hiểu chuyện rồi?

Mà thiếu niên hiểu chuyện giờ phút này lại đang khò khò gục trên bàn ngủ.

Ngày hôm qua gần như là cả đêm đều cắm đầu vào trò chơi, đi học chỉ có thể ngủ bù lại.

Kiều Điềm vừa định quay đầu lại tìm Thẩm Dục nói chuyện, lại thấy người ta đang nằm trên bàn ngủ say, tiếng hít thở phát ra đều đều.

Bởi vì cô biết Lâm Du Du không đạt mục đích là thề không thể bỏ qua, hơn nữa vừa rồi Liêu Bằng và Triệu Kỳ Kỳ hai người tới tìm cô, bảo cuối tuần cùng nhau ra ngoài chơi, cô liền muốn hỏi Thẩm Dục một tiếng, có thể mang người nhà đi chung được hay không, dù sao Thẩm Dục người ta cũng là đại ca.

Nhưng bây giờ người cần gặp lại ngủ mất rồi, Kiều Điềm không muốn quấy rầy.

Có lẽ là vừa rồi Kiều Điềm quay xuống nhìn quá nghiêm túc, cô vừa chuẩn bị quay đầu lên lại thì thiếu niên chống khuỷu tay ngẩng mặt lên.

“Cậu lại nhìn lén tôi!” Thiếu niên mang theo giọng vẫn còn buồn ngủ ậm ừ nói, đôi mắt mơ màng bị che khuất dưới hàng mi, hai mắt híp lại, nhìn có vẻ lười biếng hệt như một con mèo.

Không đúng, Kiều Điềm cảm thấy anh chính là một con sói đói.

Sống lưng đột nhiên run, “Ai nhìn lén cậu? Mình quang minh chính đại nhìn đó được không?”

“Thì sao, có khác nhau không?” Thiếu niên nhướng mày nhìn cô, đổi cái tay khác đặt lên lại nằm bò ra bàn, “Nói đi, có phải thích anh đây rồi hay không?”

“Khụ khụ...... Khụ khụ......” Kiều Điềm bị nước miếng của chính mình làm sặc, là do Thẩm Dục nhắc đến đề tài này quá bạo dạn, cho nên làm cô ho đến đau sốc hông.

Cô vội vàng xua tay, “Cậu mới vừa nói gì? Mình không nghe nhầm chứ?”

“Sao thế, chẳng lẽ lại không phải.” Thiếu niên ngẩng đầu lên.

Nhìn một bộ dáng tràn đầy tự tin của anh, Kiều Điềm có xúc cảm muốn đem anh đi chữa chứng vọng tưởng, nhưng mà nghĩ lại rồi vẫn nói, “Mình thấy chắc sau này không cần đến máy lọc nước rót nước nữa, trực tiếp đập đầu cậu ra là được.”*

“............” Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, “Kiều Điềm cậu ngứa đòn à?”

“Lêu lêu!”

Đại khái là thấy Kiều Điềm mắng anh kinh người quá, Lý Kiều Kiều ngồi cùng bàn nhịn không được nở nụ cười, chỉ là giây tiếp theo đã bị Thẩm Dục trừng mắt liền vội vàng che miệng, chụp lấy quần áo Kiều Điềm, run bần bật..

“Được rồi, mau mau nói chuyện chính đi, tôi không rảnh dông dài.” Thẩm Dục vừa ngáp vừa nói.

“Cũng không có gì, thì là, Liêu Bằng nói cuối tuần tổ chức tụ tập chơi một chút đúng không? Mình muốn dẫn theo người nhà tham gia.”

- ------------------------------------------

Thẩm Dục: Nói, thích anh đây rồi phải không?

Kiều Điềm: Cậu lúc nhỏ thường xuyên đi bơi đúng không?

Thẩm Dục: Đúng vậy, cậu hỏi làm gì?

Kiều Điềm: Cho nên đầu óc cậu nước vào nhiều như vậy hóa ra là có nguyên nhân cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.