Tóm tắt chương trước: Đại tiểu thư nhà họ Tiết Tiết Dĩ An đi thanh lâu chơi đùa, lại ngoài ý
muốn phát hiện thì ra đại mỹ nhân hoa khôi Quai Sương Nhi ‘chỉ có ở trên trời, trên mặt đất không có’ trong truyền thuyết lại là đàn ông!
Nghe vậy, Tiết Dĩ An nháy mắt mấy cái, phản ảnh đầu tiên là:
Người đàn ông này là dâm tặc + cướp, mới vừa cướp đi mỹ nhân.
Kết quả là, Tiết đại tiểu thư đưa ra một quyết định oai phong lẫm liệt.
Hạ giọng điệu, Tiết Dĩ An nhắm mắt xông lên giường, vùi đầu ôm cổ Bệ Ngạn kêu to:
”Người đâu mau tới, bắt trộm. . . . . .” Điên cuồng kêu hai ba tiếng, cũng
không thấy có người tiến đến tiếp ứng, trên trán Tiết Dĩ An dần dần chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Thì ra Ngưng Sương các này là nhất đẳng kỹ viện, vì để cho khách quan cao hứng chơi đùa, gian phòng được đặc
biệt chế tạo thành phòng nhỏ cách âm, bất luận người đang bên trong có
liều lĩnh rên rỉ thế nào thì bên ngoài cũng không nghe thấy một chút
tiếng động nào, an bài tỉ mỉ như vậy vào giờ phút này lại trở thành vết
thương trí mạng của Tiết Dĩ An.
Vừa bắt đầu nàng còn thầm nghĩ
chỉ cần bắt được Bệ Ngạn không thả, chỉ cần một chút thời gian sẽ có
người xông tới cứu mình, mình nhiều nhất bị Bệ Ngạn đánh hai quyền, dù
sao trên người hắn không có vũ khí, nhưng bây giờ ——
”Buông ra.”
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh đến thấu xương của Bệ Ngạn, tính tình
trời sinh không thích tiếp xúc với người khác khiến con ngươi hắn thắt
chặt.
Tiết Dĩ An bên này lại bị sợ đến toàn thân run rẩy, trong
lòng chỉ ra sức lẩm nhẩm “Chết chắc! Chết chắc!” Lại hoàn toàn không
nghe thấy Bệ Ngạn cảnh cáo, thậm chí vòng tay ở ngang hông Bệ Ngạn lại
chặt hơn vài phần.
Bệ Ngạn không thể nhịn được nữa, lại không thể chú ý cái gì “Nam nhân tốt không đấu với nữ nhân”, một chưởng trực tiếp đẩy Tiết Dĩ An đến trên giường, cường thế đè lên.
Hai người một trên một dưới, nhìn từ đằng xa, nhưng lại là “Nam nhân” ở dưới, “Nữ nhân” ở trên, có vẻ khác thường và buồn cười.
Tiết Dĩ An đã sợ đến nói không ra nửa câu, chỉ mặc cho Bệ Ngạn đè ép mình như vậy.
Bệ Ngạn bên trên toàn bộ cũng là do tính tình làm việc, bản tính bướng
bỉnh khiến hắn nghĩ đến đầu tiên liền là, người đàn ông này sờ soạng ta, Long Thiếu Gia ta bị chiếm tiện nghi, phải sờ lại.
Vì vậy vô
cùng không khách khí cũng cởi đai lưng của Tiết Dĩ An, Tiết Dĩ An giật
mình một cái, nữ nhi trời sinh ngượng ngùng rốt cuộc lại khiến nàng phản ứng kịp, hét lớn:
”Ngươi muốn làm gì?”
Bệ Ngạn không quan tâm, soàn soạt soàn soạt hai cái, đai lưng đã cởi xuống, đầu bả vai
Tiết Dĩ An, da thịt trắng như tuyết và cái yếm phấn hồng xinh xắn trong
nháy mắt hiện ra trong không khí.
”Ngươi, tên dâm tặc này!”
Tiết Dĩ An thấy Bệ Ngạn không ngừng nhìn chằm chằm cái yếm của mình, khuôn mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi.
Nàng không biết, Bệ Ngạn nhìn thẳng như vậy nhưng không có nửa điểm tà niệm, hắn chưa biết mùi đời lần đầu tiên thấy cái yếm của nữ nhân nhân gian,
cảm thấy kỳ lạ không thôi.
Không dùng đến não suy nghĩ, Bệ
Ngạn liền không chút do dự kéo cái yếm xuống, cầm ở trên tay ngửi một
cái, trong lòng nói: đồ chơi này thật là thơm, trở về cũng làm cho mẫu
thân ta một cái để mặc.
Bên này bị kéo ra, Tiết Dĩ An liền sợ hãi giãy giụa kêu lên.
Bệ Ngạn không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy Tiết Dĩ An dùng cánh tay
che lại lồng ngực của mình. Vào giờ phút này, rốt cuộc Bệ Ngạn cũng phát hiện có gì đó không đúng, người đàn ông này không chỉ có vóc dáng nhỏ
hơn, da trắng nõn, ngay cả ngực cũng có bộ dáng giống mẫu thân, lại cao
vút lên.
”Mẹ?”
Bệ Ngạn nói ra hai chữ, Tiết Dĩ An còn chưa kịp mắng Tam Tự kinh đã nghe bên ngoài la hét ầm ĩ.
”Ai nha nha, Tiết đại lão gia, thật không thể đi lên, trong phòng đều là khách quý!”
”Tránh ra! Nếu không ta đập tiệm của ngươi!”
Âm thanh ồn ào lớp sau cao hơn lớp trước, chốc lát liền truyền vào phòng.
Hai người quần áo xốc xếch ngớ ra hai giây, liếc mắt nhìn nhau mới phát
hiện hai người vẫn duy trì động tác “Ngồi cưỡi” như cũ, nhưng có vẻ quỷ
dị lại là, Bệ Ngạn nữ trang ở trên, công tử cầm cây quạt giả trang
Tiết đại tiểu thư lại ở dưới.
Rõ ràng Tiết Thải không ngờ sẽ thấy cảnh ướt át như thế, mạnh mẽ như thế, hít thở không thông như thế, hình ảnh . . . . . . như thế, một hơi không lên, lời giáo huấn nữ nhi lại
một câu cũng không nói ra được.
Thân là bà chủ thanh lâu lại
không hề giống vậy, nàng nhìn thấy hình ảnh như vậy cũng vô cảm, săn sóc dùng thân thể ngăn trở cảnh xuân trên giường, y y nha nha nũng nịu:
”Nói Tiết đại lão gia không thể vào, đúng không, Sương nhi?”
Vừa quay đầu lại, ma ma nhất thời cũng trợn to mắt, “Ah? Này, này này! Sương nhi đâu? Ngươi, ngươi, ngươi là ai?”
Ngón tay chỉ vào Bệ Ngạn khẽ phát run, Bệ Ngạn cau mày nhìn tình huống hỗn
loạn, vò đầu trong lòng cũng kêu to kỳ quái, bình thường ở thế gian gặp
phải loại tình trạng này, phải làm gì? Nhị ca và phụ thân cũng không có
dạy!
Hiển nhiên, ma ma đã đợi không kịp Bệ Ngạn phản ứng, mắt trợn trắng, ngất đi trước Tiết đại lão gia một bước.
Tiết Dĩ An bướng bỉnh cũng biết lần này ầm ĩ quá lớn, từ lúc phụ thân vào
phòng đến giờ, cũng vội vàng bò dậy sửa sang lại áo, xong mới ngoan
ngoãn gọi:
”Cha ——”
Cuối cùng, Tiết Thải vẫn không chống đỡ được câu nói dịu dàng này, buồn bã nhìn nữ nhi bảo bối một cái, ngất xỉu.
Tiết Dĩ An vô cùng rõ ràng, ánh mắt vừa rồi của phụ thân chính là nói: ta không có nữ nhi này.
Ở trong Tiết phủ, truyền đến từng trận tiếng kêu thê lương thảm thiết.
”Cha nói cái gì ——”
”A a! Cha không muốn sống nữa——”
”Nữ nhi, nữ nhi!”
Tiết Dĩ An bình tĩnh nhấp một hớp Bích Loa Xuân thượng hạng, hai chân bắt tréo nhàn nhã nói:
”Phụ thân, con còn chưa có chết đâu, không cần khóc lóc thảm thiết.”
Tiết Dĩ An đổi nữ trang búi tóc Lưu Tô khéo kéo, bởi vì ghét cảm giác tóc
giả đặt trên đầu không thoải mái dễ chịu, Tiết Dĩ An chỉ buộc mái tóc
đuôi sam trên đỉnh đầu, trâm bạc lá vàng tất cả sáu thứ để cố định tóc,
còn lại thì tùy ý thả sau ót, hai bím tóc con trước tai khiến cả người
nổi bật lên hoạt bát trong sáng.
Tiết Thải đứng dậy từ dưới đất, gào khóc thảm thiết bắt lấy cánh tay nữ nhi, tiếp tục khóc sụt sùi:
”An An ơi An An, làm sao con cứ không nghe lời như vậy? Thiên kim đại tiểu
thư không làm, cố tình đi học đồ bỏ khám nghiệm tử thi, làm cho người
khắp thành gặp con liền tránh. . . . . . Vậy cũng thôi, sao bây giờ đến
cái yếm cũng bị nam nhân. . . . . .” Do dự nửa ngày, Tiết Thải thật sự
không cách nào mở miệng, chỉ đành phải biến câu nói kế tiếp thành một
tiếng thở dài thật thấp.
Tiết Dĩ An cũng biết lần này phạm tội không nhẹ, vùi đầu oán trách:
”Cũng không phải là lỗi của con, con làm sao biết kỹ viện sẽ có nam nhân
tiếp khách chứ? Còn nữa, con làm sao biết sẽ gặp phải biến thái trộm cái yếm!”
Tiết Dĩ An càng nói càng tức giận, đến cuối cùng dứt khoát nắm chặt quả đấm.
Nghe vậy, cặp mắt Tiết Thải cũng đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói:
”Ngưng Sương các khá lắm, lại dám hủy trong sạch của con gái ta, ngày mai ta sẽ đi phá nó...!”
”Cha, làm gì có ai tự phá cửa hiệu của mình chứ?”
Hai phụ tử đang nói chuyện, liền nghe một thanh âm cực kỳ lười biếng từ bên ngoài truyền tới, từ xa tới gần, ngoái đầu lại thoáng nhìn, hẳn là Tam
thiếu gia nhà họ Tiết Tiết Dĩ Tiểu cười đùa giỡn vào đại sảnh. Sau lưng, còn có bao công mặt đen sắc mặt tái xanh Tiết lão đại —— Tiết Dĩ Mộ.
Xưa nay Tiết Dĩ An sợ nhất là đại ca nghiêm nghị, lập tức thu lại hung hãn kiêu ngạo, ngoan ngoãn đứng lên.
Tiết Thải lau lệ, hỏi:
”Phá cửa hàng của mình? Ngưng Sương các là của chúng ta?”
”Ừ, nửa năm trước thu mua.” Tiết Dĩ Mộ nhìn lướt tiểu muội một cái, hời hợt nói.
Tiết Dĩ Tiểu cũng bộ dáng xem kịch vui ngồi xuống.
Tiết Thải nói: “Nhi tử, sao chuyện đại sự như thế cũng không nói cho ta biết?”
Tiết Dĩ Mộ đưa mắt nhìn phụ thân chốc lát, mới nói:
”Con đã nói với người, còn cầm sổ sách cho người xem qua, quên rồi hả?”
Tiết Thải nghe vậy sửng sốt, sờ mũi một cái nhớ lại, giống như. . . . . .
Thật sự có chuyện như vậy, chỉ là sau lại bị chuyện bát tự An An và công tử vương phủ đối nhau, cho nên, quên mất không còn một mống!
Chần chừ như vậy, Tiết Thải ngượng ngùng cười nói:
”Ta đã già, trên phương diện chuyện làm ăn. . . . . . Mấy huynh đệ các
ngươi định đoạt. Cái đó, lại nói. . . . . . Buôn bán được không?”
”Ừ.” Tiết Dĩ Mộ đáp trống không một tiếng, “Rất tốt, nếu như. . . . . .
Người khác không đi gây phiền sẽ tốt hơn, ta không cần bồi thường bạc
cho ma ma và đám khách làng chơi.”
Giọng nói tuy nhẹ, cũng không giận tự uy.
Tiết Dĩ An biết quở trách đến từ trên đầu, cũng khẩn trương nắm lấy váy hoa
nhỏ, lặng lẽ nhìn đại ca một cái, mới cười híp mắt nói:
”Đại ca ta không có gây thêm phiền, ta biết rồi. . . . . . Ngươi nhất định sẽ giúp ta .”
”Hử?” Tiết Dĩ Tiểu một bên cười híp mắt tiếp lời, thấy tiểu muội gặp rủi ro
tuyệt không gấp gáp, “Lần này ai cũng không giúp được ngươi, An An ta
cho ngươi biết, mới vừa rồi sau khi đại ca biết chuyện này vô cùng, vô
cùng tức giận!”
Tiết Dĩ An lạnh run lên, uất ức nói:
”Đại
ca, thật sự mặc kệ chuyện của ta ——” Nếu biết Ngưng Sương các là của
nhà họ Tiết, đánh chết nàng cũng không dám vào, trời ạ! Không biết bên
trong có bao nhiêu tai mắt của đại ca.
”Cái gì cũng không cần
phải nói.” Tiết Dĩ Nộ cắt đứt lời tiểu muội, chuyển sang nói với Tiết
Thải, “Phụ thân, người cảm thấy chuyện này nên xử trí như thế nào?”
Tiết Thải nhìn con lớn nhất khí thế bức người, nhất thời cũng nghẹn lời.
”Cái đó, nếu không thể phá tiệm mà nói. . . . . . Chuyện này liền giao cho Mộ nhi đi.”
”Phụ thân!” Tiết Dĩ An tức giận không chịu nổi hận Tiết Thải, phụ thân cũng thật không có lương tâm, sớm biết cũng không trở lại với ông ấy.
Tiết Thải cười vô cùng xin lỗi với nữ nhi, vỗ vỗ tay của nàng trấn an, nét
mặt “Thật ngại, đại ca ngươi thật sự quá khó đối phó“.
Tiết Dĩ Mộ lấy được sự đồng ý của phụ thân, khẽ vuốt cằm, uống hớp trà, nói:
”Vậy thì làm như vậy đi, Tam đệ.”
”Tốt.” Tiết Dĩ Tiểu như có như không hừ nhẹ một tiếng, mới sải bước đi ra cửa.
Hai phụ tử hai mặt nhìn nhau, Tiết Dĩ An lấy hết dũng khí, mới nhỏ giọng mà nói:
”Cái đó. . . . . . Đại ca, làm thế nào đó?” NND, khí thế đại ca quá mạnh mẽ, mỗi lần mình ở trước mặt hắn đều chỉ có thể giả bộ một cô gái ngoan
ngoãn.
Tiết Dĩ Mộ đặt ly trà xuống, mới tựa như hồi hồn mà nhìn về hai người, cười đến như tẩm gió xuân.
”Tìm được người này trước đã, điều tra thân thế, sau đó, lập gia đình.”
Nghe lời này, trong nháy mắt con ngươi Tiết Dĩ An phóng đại.
”Gả, gả, lập gia đình?”
Tiết Dĩ Mộ thanh thản mỉm cười, “Vốn đang tính từ từ tìm vị hôn phu cho An
An, ngươi đã không thể chờ đợi, vậy thì như thế đi. Phụ thân đối với
việc này có ý kiến gì không?”
Tiết Thải nghe mình bị điểm danh, vội lộ ra vẻ mặt hòa ái.
”Nếu như gia thế không quá tệ mà nói, nếu hai người đã gạo nấu thành cơm, ách. . . . . . Rất tốt rất tốt!”
”Phụ thân không phản đối là tốt rồi, sòng bạc bên kia còn có chút việc ta đi trước.”
”Tốt.”
Cả quá trình, không có bất kỳ một người nào hỏi Tiết Dĩ An có đồng ý hay không, giống như, mình là vô hình.
Tiết Dĩ Mộ đứng dậy đi ra ngoài, gần đến cửa, lại quay trở lại nghiêng người phân phó với tổng quản Tiết phủ:
”Mấy ngày nay không cho tiểu thư ra khỏi cửa phòng, phái thêm người, nếu
không thấy nàng, đến lúc đó ta nhét ngươi vào kiệu gả đi!”
Dứt lời, quả thật bình thản rời đi.
Qua hồi lâu, lâu đến Tiết Dĩ Mộ đã ra khỏi cửa chính, mình đã bị “Mời” vào phòng, Tiết Dĩ An mới phản ứng được tru lớn lên:
”Không phải đâu? Ta biết người kia còn chưa vượt qua hai canh giờ!”
”Được rồi, ta thừa nhận dáng dấp hắn rất đẹp mắt, cơ ngực cũng rất đẹp, nhưng mà ta thề, đại ca! Ta chỉ là muốn coi hắn là đối tượng nghiên cứu. Cái
đó, đối tượng nghiên cứu thi thể! !”
”Phụ thân, hắn trừ cưỡi trên người ta, chúng ta không có gì cả!”
”Ta, ta không muốn gả cho biến thái —————”
Một tiếng so một tiếng thê lương, nhưng chuyện cho tới nước này, còn có thể tùy ý ngươi sao? Tiết đại tiểu thư.
Nhớ, chiếm tiện nghi của nam nhân cũng là phải trả giá thật lớn!