Nguồn: diendanlequydon.com
Tóm tắt chương trước: Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn bị bắt tại trận, sau khi phụ
thân và đại ca bàn bạc, quyết định gả nữ nhi ra ngoài vẫn tốt hơn!
Ba ngày Tiết Dĩ An bị giam lỏng ở nhà, thật bất ngờ là lại không gây ầm ĩ, mỗi ngày trừ ngoan ngoãn ăn cơm đi ngủ, liền xem sách thuốc của Ngũ ca
giải sầu.
Lão đại Tiết Dĩ Mộ cười lạnh giải thích với người nhà,“Tiểu nha đầu rất thông minh, biết ồn ào không có tác dụng, cho nên giữ
lại sức lực chuẩn bị chạy trốn!”
Nhưng cơ hội chạy trốn lại chậm
chạp không đến. Ngược lại buổi chiều này, Tiết Dĩ An đang nhắm mắt giả
vờ ngủ say liền nghe tiếng sột soạt bên ngoài cửa sổ, quay đầu lại
thoáng nhìn, con ngươi thiếu chút nữa rớt ra.
”Ngươi, ngươi. . . . . .” Dùng tay chỉ vào khuôn mặt lạnh nhạt của Bệ Ngạn, nửa ngày mới nói ra được một câu, “Ngươi vào bằng cách nào?” Rõ ràng cửa sổ đóng chặt
rồi mà !
Bệ Ngạn ôm ngực, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ rọi vào
chiếu lên gương mặt tuấn tú rực rỡ vô cùng, không nhanh không chậm lấy
từ trong ngực ra một thứ, ở chóp mũi tham lam ngửi một cái mới nói:
”Mùi thơm, giống nhau.”
Tiết Dĩ An thấy thứ đồ kia, mặt thoáng chốc đỏ bừng, thẹn quá thành giận quát:
”Trả lại cho ta!”
Thì ra trong tay Bệ Ngạn không phải vật gì khác, ngày ấy ở thanh lâu, hắn khinh bạc mình mà cướp đi cái yếm nhỏ.
Thân thể Bệ Ngạn hơi nghiêng, Tiết Dĩ An chụp hụt.
Bệ Ngạn nói: “Mua.”
Tiết Dĩ An chống nạnh, bên tai cháy sạch lợi hại.
”Mua cái rắm, ta không bán!”
Dứt lời lại muốn nhào tới giành, Bệ Ngạn thu lại tinh thần hơi nghiêng người, Tiết Dĩ An trực tiếp đụng phải mép giường.
”Ngươi. . . . . . Dâm tặc!” Tiết Dĩ An giận đến nghẹn, do dự nghĩ lại, vật này
đã bị biến thái đụng từ đầu đến chân, coi như trả lại cho mình cũng chỉ
có thể lấy ra thiêu hủy cho hả giận, vì vậy làm bộ lạnh nhạt ung dung
nói:
”Không trả thì thôi, ta cũng không thích nó!” Dù sao trong
nhà còn nhiều mà, dĩ nhiên những lời này không thể nói cho dâm tặc, ngộ
nhỡ hắn nhất thời nổi hứng, trộm đi cái yếm trong ngăn kéo của mình thì
làm sao?
Bệ Ngạn có nhận thức chỉ như một đứa trẻ, cũng không hề
biết Tiết Dĩ An đăm chiêu suy nghĩ, vẫn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú
vào Tiết Dĩ An như cũ.
Tiết Dĩ An thấy thế cũng lạ, chọc chọc bả vai hắn nói:
”Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc vào bằng cách nào?”
Chân mày Bệ Ngạn nhăn chặt, cảm thấy vấn đề mà Tiết Dĩ An hỏi này tương đối
kỳ quái, sau khi vò đầu nửa ngày nghiêm túc tự hỏi mới nói:
”Đi tới.”
. . . . . .
Trên mặt Tiết Dĩ An có ba vạch đen, chỉ đành nói bóng nói gió:
”Vậy ngươi tới làm cái gì?”
Chân mày Bệ Ngạn giãn ra, hình như vấn đề này hắn có thể đáp mà từ trong ngực ném ra thỏi bạc:
”Mua.” Dứt lời vẫn vẫy vẫy cái yếm trên tay như cũ.
Mặc dù Bệ Ngạn rất thích đồ chơi thơm mát này, nhưng trước khi mình hạ phàm phụ thân và mẫu thân đã dạy, thế gian không phải Long cốc, không thể
tùy tiện lấy thứ gì, phải lấy một thứ tên là ‘bạc’ gì đó đi mua, vì vậy, Bệ Ngạn không chút do dự mang nhẫn ngọc tùy thân đi cửa hàng cầm đồ,
không ngờ rằng thời điểm chưởng quỹ hiệu cầm đồ nhận được nhẫn ngọc kích động đến thiếu chút nữa cúi người khấu lạy, mẹ ơi, đây phải hơn mấy
trăm năm mới có thể gặp được một đại ngốc liều lĩnh như vậy! Hơn nữa
nhẫn này, hắn dùng đầu bảo đảm, để hắn mua mười, trăm hiệu cầm đồ cũng
đủ!
Thấy cái yếm ở trước mặt mình sáng ngời, ngay cả cổ Tiết Dĩ
An cũng đều đỏ, người này. . . . . . Trừ là dâm tặc còn là biến thái,
đánh giá xong!
Hít sâu giọng điệu, Tiết Dĩ An mới xoay người lại nói:
”Cái yếm đưa cho ngươi rồi, ngươi có thể đi!”
Quang minh chính đại được chủ nhân tặng cái yếm, lòng Bệ Ngạn cũng không còn xấu hổ, gật đầu liền đi ra bên ngoài.
Thấy thế, Tiết Dĩ An kêu to: “Đợi chút.”
Bệ Ngạn khẩn trương quay đầu lại, có phải lại không muốn tặng hay không?
Tiết Dĩ An nói: “Ngươi cứ nghênh ngang đi ra ngoài như vậy?”
Dứt lời, thấy trên mặt Bệ Ngạn thẫn thờ, biết tên ngu ngốc này nhất định nghe không hiểu, lại vội bổ sung một
câu:
”Người bên ngoài không ngăn cản ngươi?”
Nghe vậy, Bệ Ngạn lắc đầu, “Ẩn thân.”
Tiết Dĩ An đã quen tên biến thái trước mắt tiếc chữ như vàng, nhanh chóng hiểu ra gật đầu:
”Ngươi biết thuật ẩn thân?” Cho nên hắn thần không biết quỷ không hay đi vào,
những thứ chó giữ cửa bên ngoài kia cũng không biết?
Bệ Ngạn nhướng mày, gật đầu.
Thấy thế, Tiết Dĩ An nở một nụ cười quỷ dị trên khóe miệng.
”Ta nói, soái ca chúng ta thương lượng được không?”
”Ta lại đưa cho ngươi hai cái yếm, ngươi ẩn thân dẫn ta chạy trốn.”
Bệ Ngạn mím chặt cánh môi, lắc đầu nói: “Một cái là đủ rồi.” Có một cái,
mẫu thân có thể dựa theo đáng vẻ mà tự làm cho mình, về sau buổi tối ngủ sẽ không sợ bụng bị lạnh nữa.
Tiết Dĩ An không ngờ tên ngốc này thành thật như thế, lại tuyệt không tham lam.
Vì vậy, một kế không thành lập tức lòng sinh kế thứ hai mà tính toán.
”Việc đấy, ta cho ngươi biết, ngươi phải dẫn ta đi.”
Bệ Ngạn nhướng mày, trong tròng mắt biểu hiện ra “Mười vạn câu hỏi vì sao” .
Tiết Dĩ An lắc đầu, đe dọa: “Ngươi có biết hay không, ngày đó ở kỹ viện
ngươi nhìn thân thể của ta, hiện tại làm cho đường ngang ngõ tắt mọi
người đều biết, cha ta đang bắt ngươi khắp nơi!”
”Bắt ta?” Bệ Ngạn sờ mũi một cái, nhìn thân thể nữ nhân sẽ bị bắt? Điều này trước khi hạ phàm sao mẫu thân không dạy?
Tiết Dĩ An nào biết Bệ Ngạn có tâm tư, nói tiếp: “Đúng vậy! Cho nên, chỉ cần ngươi dẫn ta chạy trốn, phụ thân
coi như bắt được ngươi cũng vô dụng, tự nhiên không có biện pháp ép
chúng ta thành thân rồi.”
”Thành thân?” Ta cho rằng lấy cớ chịu
trách nhiệm, lập tức sẽ nhận được sự đồng ý của tiểu tử ngốc này, không
ngờ tên ngốc này lại bày ra khuôn mặt bối rối gãi đầu.
Liếc mắt xem thường, Tiết Dĩ An đột nhiên hiểu đàn gảy tai trâu nhiều lời vô ích, dứt khoát nói:
”Chính là muốn ngươi ẩn thân dẫn ta đi ra ngoài, có hiểu hay không?” Cuối cùng, gần như rống lên vậy.
Nghe vậy, Bệ Ngạn rốt cuộc sáng tỏ gật gật đầu
Những lời này hắn nghe hiểu được, một nam một nữ chạy trốn, ở tại thế gian gọi là bỏ trốn.
Tầm mắt Tiết Dĩ Mộ âm hàn lạnh lẽo, dạo bước nhàn nhạt đảo qua phòng của
tiểu muội, tiếp theo đưa mắt nhìn bọn nha đầu sai vặt sau lưng, một nhóm người bị ánh mắt này đông lạnh đến run run.
”Lúc nào thì phát hiện?”
Một tiểu nha đầu đứng trước run rẩy nói:
”Phát hiện lúc tới đưa cơm tối, nhưng. . . . . . Cửa sổ rõ ràng đều rất bình thường.”
Một người trông chừng cũng nói giúp:
”Đúng vậy, Đại Thiếu Gia, chúng ta một mực canh chừng cửa chính, cũng không thấy tiểu thư ra ngoài.”
Ánh mắt Tiết Dĩ Mộ rét lạnh, tất cả mọi người ngoan ngoãn ngậm miệng.
”Ta chỉ hỏi các ngươi lúc nào thì phát hiện, nói nhiều như vậy làm chi?”
Đương gia Tiết gia này xưa nay lấy nghiêm nghị nổi danh, vừa nói như thế, bọn hạ nhân lại càng không dám nhiều lời một câu.
Quản gia ở Tiết gia đã mấy chục năm, rõ ràng tính khí Đại Thiếu Gia nhất,
nghe Đại Thiếu Gia vừa nói như thế, biết có điều kỳ lạ, trong giọng nói
cũng không có quá nhiều ý tứ trách cứ bọn hạ nhân, vì vậy vội cúi đầu
nói:
”Đúng đúng, Đại Thiếu Gia nói cực phải.”
Dứt lời mới
lại nâng thắt lưng thét lớn với đám người làm, “Đại Thiếu Gia cũng lên
tiếng các ngươi còn ở lại chỗ này làm gì? Nên làm gì thì làm đi!”
Nghe vậy, một nhóm người lòng thấp thỏm cũng rơi xuống đất, vội tán loạn như chim như thú cách Đại Thiếu Gia âm
tình bất định xa một chút, chỉ còn lại tổng quản nhắm mắt theo sát đương gia tiếp tục phục vụ.
Tổng quản nói: “Đại Thiếu Gia, cậu xem có cần phái người đi tìm đại tiểu thư hay không?”
Tròng mắt Tiết Dĩ Mộ thâm thúy, hừ lạnh nói: “Tìm? Nếu người nọ muốn giấu An An đi ngươi tìm được?”
Tổng quản sửng sốt, “Đại Thiếu Gia nói. . . . . . Chẳng lẽ đã biết người cợt nhã đại tiểu thư là ai? A! Chẳng lẽ hôm nay tiểu thư không phải tự mình chạy trốn, là . . . . . Bị tên dâm tặc kia trói lại?”
Tiết Dĩ Mộ không để ý tới người phía sau, chỉ nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ngay sau đó, khóe miệng nâng lên nụ cười quỷ mị.
Hơi thở của Rồng.
Xem ra, vị hôn phu An An phải gả cũng không đơn giản ....!
”An An, ai nha, nữ nhi của ta!” Đang cân nhắc, liền nghe giọng nói Tiết Thải truyền từ ngoài vào.
”Cha.” Tiết Dĩ Mộ cúi đầu gọi.
Tiết Thải sớm đã không lo được nhiều như vậy, lôi kéo con lớn nhất liền khóc lên:
”Mộ nhi, ta nghe nói tiểu muội ngươi bị dâm tặc trói đi, ngươi mau phái người đi tìm đi!”
Tiết Dĩ Mộ khuyên lơn cha già, một ánh mắt, tổng quản hiểu ngầm trong lòng,
vội lui ra khỏi phòng, cuối cùng còn săn sóc đóng cửa phòng.
”Phụ thân. “ Tiết Dĩ Mộ nhỏ giọng nói, “Chuyện không có đơn giản như vậy.”
Tiết Thải dừng khóc thút thít, ngẩng đầu lên nói: “Có ý tứ gì?”
Ánh mắt Tiết Dĩ Mộ ngắm nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nói:
”Phụ thân, tiểu muội trẻ người non dạ coi như xong, người cũng không phát hiện được sự thật?”
Nghe vậy, Tiết Thải hít hà, lúc này há to mồm nói: “A! Đây là. . . . . . Tại sao có thể có hơi thở của Rồng? Chẳng lẽ An An gặp phải là Thần Long Tử Trạch? Ai nha, đây nhưng gặp, Mộ nhi ngươi cũng không phải không biết,
tam giới sớm có lời đồn đãi, Thần Long Tử Trạch là một sắc lang bại
hoại, muội muội ngươi có thể hay không ——”
Tiết Dĩ Mộ ngăn cản cha già, lắc đầu nói:
”Hẳn không phải là Thần Long, con lại nghe nói đoạn thời gian trước Ngọc đế
phong con trai thứ tư của Thần Long là ‘ Tư Hình Ngọc Sử ’.”
Tròng mắt Tiết Thải phát sáng, “Nhi tử, ý của ngươi là ——”
Tiết Dĩ Mộ quỷ dị gật đầu, sau khi kề tai nói nhỏ với phụ thân, hai người nhìn nhau cười một tiếng.