Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 17: Chương 17: Lần đầu gặp bác sĩ thú y




Chiều hôm đó là lần đầu tiên Lỗ Viễn và Lâm U giao chiến, Lâm U tiểu gia đạt được thắng lợi trong lời nói lẫn tư tưởng.

Nhưng làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối chính là, Lâm U tiểu gia cũng không phải là kẻ chiến thắng cuối cùng____ ít nhất Lâm U nhận thấy, cái tờ giấy cứng ngắc mà người rời đi kia để lại tạo cho cậu phiền toái không nhỏ rồi. Hiện tại, cậu đang vì cái phiền toái này, mà cố gắng tranh thủ với chủ nhân hung tàn nhà mình.

“Anh là người không có lương tâm két ~ đàn ông bạc tình ~ tiểu gia vì anh mà nhà không thể về ~ web mở không ra ~ mỗi ngày chịu cực chịu khổ dẫn đường cho anh ~ anh lại muốn lấy vũ khí sắc bén đâm vào da thịt non mềm của tôi ~ ông trời a ~ đất mẹ a ~ mau tới cứu con đi ~~”

Mục Viêm Khiếu: “. . .” Cho dù hắn biết hiện tại đưa ra cái lời đề nghị này thì sau này sẽ bị con vẹt này phản kháng mạnh mẽ, nhưng lúc này nghe nó tru lên ‘mất hồn’ như thế, cũng thật sự có chút chịu không nổi.

“Không phải chỉ đi chích vacxin phòng bệnh thôi sao?” Mục Viêm Khiếu thở dài, có chút nhức đầu day day huyệt thái dương: “Cũng chỉ bị đau một chút thôi, tay nghề tốt một chút thì ngay cả đau mày cũng không cảm giác được đâu?”

Lâm U nghe vậy trực tiếp quạt cho Mục Viêm Khiếu một cánh: “Nói giỡn! Đừng nói tới kỹ thuật của bác sĩ thú y tiểu gia đã hoàn toàn không tin tưởng rồi, coi như là chuyên gia y học nghiêm túc đứng đắn, có đầu óc, có tay nghề cũng có lúc sẩy tay, làm sao anh có thể nhẫn tâm đem tôi cho người khác chích?”

“Nếu tôi chết, tương lai của anh sẽ trở nên u ám, nước sôi lửa bỏng.” Cuối cùng Lâm U nói ra một câu đặc biệt mang tính cảm thán. Mục Viêm Khiếu nghe vậy mở miệng, một lời quất thẳng vào mặt.

“Yên tâm, mày chết tao sẽ đem mày đi nhồi bông, để mày vĩnh viễn ở bên cạnh tao.”

Lâm U trong nháy mắt không thể ngờ tới, cứng người một hồi mới cười khan nói: “Cái kia, anh không cảm thấy một con chim đã chết rồi anh còn không buông tha, không cảm thấy mất tính người rồi sao? Ít nhất cũng phải để cho tôi được an nghỉ dưới lòng đất. . . hoặc là hỏa táng? Nhồi bông và vân vân, ngẫm lại mà thấy thật mệt mỏi, thật đáng thương.”

Mục Viêm Khiếu nghe trong giọng nói Lâm U là xoắn xuýt và yếu thế, khóe miệng khẽ nhếch. Một khắc sau ánh mắt liền tầm xuống. Đưa tay vuốt ve đầu nhỏ của Lâm U, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy khẳng định: “Mày yên tâm, tao sẽ không để cho mày dễ dàng chết như vậy.”

Nghe vậy Lâm U hai mắt sáng ngời, lại nghe Mục Viêm Khiếu nói tiếp: “Cho nên tao sẽ tìm bác sỹ thú y tốt nhất, không bị não rút hay sẩy tay, chích vacxin phòng bệnh cho mày.”

Lâm U: “. . .” Anh cho một trái táo ngọt xong lại đập người ta một gậy!

Vì vậy buổi tối hôm đó, vẹt Lâm U dùng phương thức của chính mình, bày tỏ với chủ nhân sự bất mãn của cậu. Trọng điểm, lúc ăn cơm cậu giành trước, đem thịt trong chén Mục Viêm Khiếu ăn sạch, chỉ còn lại thức ăn, lúc tắm, cậu ngậm khăn lông chạy loạn rồi ném lên đầu Mục Viêm Khiếu, chờ đến lúc đi ngủ, cậu còn làm người ta giận sôi máu hơn nữa, mở TV xem tiết mục hài, cười nghiêng ngã.

Đối với đợt tấn công ùn ùn của vẹt nhà mình, quang minh chính đại trả thù, làm Mục Viêm Khiếu cảm thấy nhức trứng. Vốn hắn cho rằng con vẹt kia thỉnh thoảng phát bệnh thần kinh và giễu cợt người khác đã là cực hạn hại người rồi, nhưng trải qua một đêm hành hạ hôm nay, Mục Viêm Khiếu mới sâu sắc nhận thức được, trước kia vẹt nhà hắn đáng yêu tốt bụng đến nhường nào (ha hả).

“Két két két két! Ha ha ha ha! Mẹ ơi thật mắc cười ~~”

Khi lại một lần nữa bị cái âm thanh quỷ dị kia oanh tạc bộ não, trên trán Mục Viêm Khiếu hung hăng nảy lên một đường gân xanh, trực tiếp lần theo thanh âm một phát bắt được con vẹt đang cười lăn lộn trên giường kia, lạnh lùng nói: “Tắt TV.”

TV liền biết điều tự động tắt.

Lâm U ở trong lòng bàn tay Mục Viêm Khiếu dùng sức giãy dụa.

“Anh muốn làm gì! Tiểu gia còn chưa xem xong TV! ! !”

Mục Viêm Khiếu âm hiểm cười lạnh một tiếng: “Mày cười rất vui vẻ? Tâm tình rất tốt?”

Lâm U thanh âm âm trầm theo bản năng run run một chút, sau đó ngóc đầu dậy, liều chết chống đỡ: “Đó là dĩ nhiên, là tiết mục hài uy tín lâu năm rồi! Tôi dám đánh cuộc, anh trước giờ chưa từng xem qua tiết mục này! Hắc hắc, đó là một cuộc sống không thú vị cỡ nào chứ.”

“Thật sao, tao cũng rất đáng tiếc mà nói cho mày biết, bắt đầu từ bây giờ, mày sẽ cùng tao trải qua cuộc sống không chút thú vị giống như vậy.” Bộ dạng Mục Viêm Khiếu như ác quỷ đến từ địa ngục, xung quanh tỏa ra làn khí oán niệm màu đen.

“Tôi nói ~ tại sao tiểu gia nhất định phải nghe lời anh?” Lâm U nhất thời xù lông, cậu là trạch nam được chứ, không để cho trạch nam ở nhà xem TV, chơi vi tính, xem tiểu thuyết là muốn giết người tại chỗ sao?

Mục Viêm Khiếu ha hả hai tiếng, tùy ý kéo chăn qua đắp, đồng thời đem Lâm U đặt lên trên gối mềm: “Bởi vì mày ăn của tao, uống của tao, dùng của tao, chơi của tao, còn mặc của tao, nếu như mày không nghe lời tao, thì mày còn làm cái gì nữa?”

Vẹt Lâm U tính mạng bản thân đều nằm trong tay người khác: “. . .”

Trầm mặc hồi lâu, Lâm U mang theo vô hạn đau khổ và oán niệm ngã đầu xuống nệm êm, vì thời vận không tốt của mình mà cố nhịn nước mắt. Nay ông trời nhằm ngay lúc cậu gặp tai nạn, mạng lưới U Minh bảo trì, kẻ địch ngay trước mặt muốn độc chết cậu, chủ nhân muốn đem cậu đi chích, còn tàn nhẫn cướp đoạt luôn thú tiêu khiển của cậu. . .

Trong nháy mắt Lâm U tiểu gia cảm thấy cuộc sống thật đáng thương, thở dài lẩm bẩm tự nói: “Chuyện này lúc nào sẽ kết thúc đây a. . . Cho tôi trở về đi thôi, sau này tôi sẽ thờ phụng tín ngưỡng Tam Thanh mà.”

Mục Viêm Khiếu phát hiện sau khi mình nói xong thì vẹt nhà mình chợt im lặng, âm thanh ngã xuống trên gối mềm vang lên, sau đó nhẹ nhàng thì thầm, lại để cho hắn nghe được mấy câu cảm thán đó.

Trong lòng căng thẳng.

Mục Viêm Khiếu mò tới trên cánh Lâm U, cảm giác được thân thể nho nhỏ mềm mại dưới ngón tay, lòng cũng mềm ra, cuối cùng lắc đầu cười khổ: “Nếu mày không muốn đi tiêm vacxin phòng bệnh thì không đi. Dù sao mày cũng đã thành tinh rồi, những thứ bệnh phàm phu tục điểu kia, mày sẽ không mắc phải đâu.”

Lâm U nghe vậy thân thể chợt cứng lại. Cảm nhận câu nói quan tâm và nhượng bộ của Mục Viêm Khiếu, tâm tình đang đưa đám cũng tốt lên, nghĩ dù sao hiện tại cậu cũng là vẹt, mặc dù giống như nhập vào thân, nhưng thân thể vẫn là một con vẹt bình thường.

“Được rồi, suy nghĩ lại thì hay là ngày mai chúng ta đi kiểm tra rồi chích một mũi xem sao, mắt của anh mù rồi, nếu còn đau đầu nhức óc và vân vân, thì sẽ thảm lắm? Tiểu gia có thể vì anh hy sinh một chút. . . Nhưng mà! Anh phải hảo hảo bồi bổ cho tiểu gia mới được! !”

Mục Viêm Khiếu nghe được Lâm U nói như vậy cũng cười theo: “Thật chưa từng thấy có con vẹt nào cò kè mặc cả như mày.”

Vẹt Lâm U nghe vậy két két hai tiếng: “Sai nữa, anh khẳng định chưa từng thấy có con vật nào cò kè mặc cả như tôi!”

Mục Viêm Khiếu sâu sắc chấp nhận: “Tốt lắm, mau ngủ đi. . . Ngày mai tao và mày cùng nhau xem cái ‘tiết mục hài’ làm cho cuộc sống người ta trở nên thú vị một chút.” Lâm U nhất thời kinh ngạc, sau đó khoái trá gật đầu: “Được a, nếu anh cảm thấy cái kia không có ý nghĩa, chúng ta có thể cùng nhau nghe tướng thanh hoặc là bình thư a! Anh nói xem Thất hiệp ngũ nghĩa Bao thanh thiên thì như thế nào?”

Mục Viêm Khiếu co giật khóe miệng, sau đó cẩn thận đề nghị: “Hay là nghe tướng thanh đi, những thời gian khác chúng ta có thể cùng nhau xem tin tức.” Lâm U tiểu gia đối với chuyện này bĩu môi.

Ngoài phòng gió bắt đầu thổi, nhiệt độ đêm khuya hạ xuống. Mà trong căn phòng ngủ thoải mái này, người và vẹt nhẹ nhàng xích lại gần nhau, yên tĩnh mà ấm áp.

. . .

Sáng ngày thứ hai, Lâm U tiểu gia bị đánh thức.

Mang theo tức giận rời giường nhìn về chỗ phát ra tạp âm kia, tiểu gia thiếu chút nữa bị hù cho tiểu ra giường____ tôi nói! Con vẹt đầu trọc đến lông cánh cũng bị nhổ sạch kia là chuyện gì xảy ra?! Còn nữa, nhìn kỹ xung quanh, tất cả đều là chim?! Tiểu gia đây ngủ một giấc sẽ xuyên vào thế giới huyền huyễn của loài chim sao?!

“Ai u, Mục đại thiếu a, anh thấy con vẹt này nhìn ngu thế nào chưa? Anh còn nói nó rất thông minh sao? Hay là bị dọa sợ đến choáng váng rồi?”

Trong lúc Lâm U tiểu gia không nghĩ ra được tình huống bây giờ là cái loại gì, bên cạnh vang lên tiếng cười giỡn, thanh âm trong trẻo sảng khoái, lọt vào tai làm cho người ta thoải mái, chỉ là, nội dung không tốt lắm.

Trong nháy mắt Lâm U liền quay đầu hơn một trăm độ nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa đập vào mắt, Lâm U tiểu gia không tự chủ cái miệng xấu của mình, lại kích động.

“Két, trán đầy, cánh mũi thẳng tắp, hai mắt hữu thần, mặt tao nhã như hoa đào, ai nha đây là có phúc tinh chi tướng ~ cô nương, cô được sao Hồng Loan chiếu mệnh, gần đây có việc mừng nga két két két ~~”

Mục Viêm Khiếu theo thói quen co rút khóe miệng: “. . .” Lần này đổi giễu cợt thành coi bói rồi? Ừm, trừ giới tính không đúng, ngoài ra, cũng ra dáng đạo lý rõ ràng, Lâm Lâm nhà hắn quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh.

Mỗ bác sỹ thú y là nam nhân nhưng lại mang dáng dấp con gái: “. . . Ha hả, tôi đề nghị cho con vẹt này làm kiểm tra tổng quát, vì để tránh cho nó trong thời gian động dục có hiện tượng mổ loạn, bắt loạn, đại thiếu, anh có định triệt sản cho nó không?”

Vẹt Lâm U trong nháy mắt cảm thấy trứng đau nhức: “! ! !” Tôi nói, tiểu gia tại sao lại thuận miệng, nói lời bỉ ổi làm cho bác sĩ thú y giận điên rồi?! Nhưng mà không đúng! “Rõ ràng là cô nói tôi ngu si trước! Tiểu gia miễn phí coi bói cho cô cô còn lấy oán báo ân?!”

Mỗ bác sỹ thú y tiếp tục ha hả: “Mở to con mắt đậu đen của mày ra xem, gia có chỗ nào giống nữ nhân?!”

___________

Ta nói:

Tín ngưỡng Tam Thanh thờ ba vị thần: Ngọc Thanh (Nguyên Thủy Thiên Tôn) , Thượng Thanh (Linh Bảo Thiên Tôn) , Thái Thanh (Đạo Đức Thiên Tôn).

Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.