Lâm U tức giận tru lên thành công làm cho Lỗ Viễn kinh hãi, nghe âm thanh Lâm U tru, Lỗ Viễn nghĩ mãi cũng không ra người phát ra âm thanh này là ai, đang ở trong nhà Mục Viêm Khiếu làm sao lại có người dám tru lên như vậy.
Kết quả không đợi Lỗ Viễn mở miệng hỏi thăm, Mục Viêm Khiếu vẻ mặt bất đắc dĩ hướng về phía âm thanh la lên: “Lâm Lâm, mày vừa làm gì thế? Đang có khách, đừng làm ồn.”
Thật ra ý của Mục đại thiếu là muốn Lâm U nghe được âm thanh của mình sau đó nhanh chóng đi ra đây, máy tính thì có gì hay? Có thể hay hơn hắn sao? Khụ, nhưng mà trước mặt người ngoài, làm sao cũng không thể đối với một con vẹt ra vẻ yêu cầu như vậy.
Ở trong phòng Lâm U nghe Mục Viêm Khiếu kêu gọi đầu hàng nhất thời tức giận đổi vị trí, cậu làm ồn sao! Cậu làm ồn cái rắm a! Rõ ràng là cái web này và máy tính đang làm ầm lên a! Bảo trì trang web và vân vân quả thực không thể nhẫn nhịn! Mạng lưới U Minh cũng không phải trang web bình thường, tương đương với cả ‘Tu Chân Giới’ được chứ, bởi vì phần lớn yêu ma quỷ quái phật đạo và những thứ sâu xa khó hiểu khác đều là những người nằm chết ở nhà, vì vậy có môn phái thông minh noi theo gương người thường sử dụng internet, dùng linh khí thượng phẩm đặc thù mở sever, tạo ra mạng lưới U Minh, cung cấp cho tất cả những người có linh lực sử dụng.
Khụ. Tuy nói Lâm U tiểu gia tự nhận là phản đối tất cả những điều phi khoa học, kiên định đứng về phía khoa học. Nhưng sau khi tốt nghiệp rất khó tìm được một công việc đúng sở thích, Lâm U tiểu gia tỏ vẻ khoa học ở trong tim cậu, nhưng vì sinh tồn, cũng có thể đem hai bên khoa học và phi khoa học kết hợp lại một chút. Ừm, như vậy cũng vì cống hiến cho sự phát triển hài hòa thôi. Vì vậy nên bị buộc mưa dầm thấm đất, hơn nữa Lâm U cũng rất có thiên phú, chỉ bằng kiến thức gia tộc truyền lại và kiến thức chuyên môn của một nhà khoa học sinh vật. . . lên mạng lưới U minh mở tiệm thuốc.
Dĩ nhiên, tiệm thuốc này không phải tiệm thuốc tây giống như lầu bốn khu thương mại, tuy nói Lâm U cũng bán những thuốc này, nhưng không có đồ vật linh khí và ma khí thông thường thì ở chỗ Giới Tu Chân, mọi thứ đều ở lì trong nhà này, nhìn sao cũng làm ăn không khá nổi, thỉnh thoảng mới có những tuyệt thế ma tu hoặc là quỷ tu có sở thích đặc biệt, đúng giờ đến mua mà thôi____ Lâm U vẫn nhớ khi cậu tình cờ biết được ma tu kia tháng nào cũng mua một lọ kịch độc cây mã tiền và metanol, là dùng để uống chơi, tâm trạng không biết nên giải thích như thế nào. Lúc ấy, cậu một lần nữa vô cùng kiên định cho rằng, khoa học mới là tốt nhất, những thứ không khoa học kia, đều đi chết hết đi___.
Tuy nói sẽ có khách quen đúng giờ đến mua, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn là ma tu và quỷ tu, chủng tộc có danh dự cực kém nhưng lại vô cùng thích đi đâm chọc, soi mói người khác, vì vậy phần lợi nhuận này chỉ đủ để trả tiền thuê chỗ. Phần lợi nhuận chủ yếu của cậu là do cậu chế tạo linh dược kết hợp khoa học và phi khoa học.
Có lẽ Lâm U sinh ra trong gia tộc phi khoa học nhưng lại kiên trì theo đuổi tín ngưỡng khoa học, cũng là một loại tài hoa tuyệt thế, mà người thừa kế quỷ dị của Lâm gia tỏ vẻ, chỉ cần sinh ra trong Lâm gia, không ít thì nhiều cũng có năng lực thiên phú, vì vậy sản phẩm bán linh dược của Lâm U sau khi đẩy mạnh bán ra thị trường, liền nhận lấy sự hâm mộ vô cùng mãnh liệt____ còn có một trường hợp đặc biệt dằn vặt là một tiểu đạo sĩ dùng chất độc bán linh dược mà tiệm Lâm U bán, đi lật đổ đại sư huynh chưởng môn của hắn. Hầu như cả Tu Chân Giới đều biết chuyện này, mẹ nó, Lâm gia lại có thêm một tài năng tuyệt thế, Lâm gia làm thế nào mà trở nên thần kì như vậy hả?!
Sau đó cũng có mấy gia tộc nho nhỏ thấy Lâm U làm ăn thịnh vượng, nhìn nhìn cũng không thấy có gì đặc biệt, bắt đầu bước vào con đường sản xuất thuốc lậu, kết quả là không cách nào dung hợp được linh dược và dược vật bình thường, dù có chế ra được thì cũng chỉ có công dụng của linh dược mà không cách nào phát huy công dụng của dược vật. Người mua sau khi bị lừa gạt liền rút lui sạch trơn, cuộc sống làm giàu của Lâm U tiểu gia càng làm càng giàu.
Mà các thiếu niên sản xuất lậu kia đối với chuyện này có nghi hoặc rất lớn, theo lý thuyết người bình thường, dược vật đối với người tu chân đều không có tác dụng gì, bất kể là độc hay là thuốc, nhưng mà tại sao cái tên Lâm gia tài hoa tuyệt thế kia có thể đem dược vật bình thường biến thành hữu hiệu với người tu chân đây?! Thiếu niên đối với chuyện này suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng không cách nào tìm ra bí quyết độc nhất vô nhị của Lâm tiểu gia.
Nhưng mà bất kể như thế nào, sau khi Lâm U mở ra cái tiệm gọi là ‘Tiệm Thuốc Khoa Học’, bán linh dược, được không ít người tu chân dùng làm vật phòng thân. Cứ nghĩ mà xem! Vốn là các bạn đấu tu vi với thuật pháp cũng sắp đến hồi kết rồi, nếu như ngay tại phút cuối cùng đối phương trực tiếp ném ra một bình độc dược, bên trong chính là. . . độc dược nổi tiếng toàn Tu Chân Giới, sau khi bạn vội vàng giải độc xong lại phát hiện vẫn còn thuốc mê làm cho bạn không thể động đậy, chuyện tình như thế làm cho người ta nhức trứng cỡ nào chứ, làm sao mới có thể khiến chuyện sai lầm này không phát sinh hả?
Cho nên ‘Tiệm Thuốc Khoa Học’ ở mạng lưới U Minh rất nổi tiếng.
Cho nên Lâm U tiểu gia trước khi mở máy vi tính đã chuẩn bị trước tâm lý ngăn tin tức truyền ra dữ dội.
Nhưng mà!
Nhưng đúng vậy a!
Ông trời, bảo trì internet là chuyện gì xảy ra?! Mạng lưới U Minh gắn với internet của cả Tu Chân Giới, tại sao lại bảo trì? Mấu chốt chính là, hình như Lâm U có nghe nói qua, mạng lưới U Minh đã là địa điểm được yêu ma, quỷ quái, phật và những thứ sâu xa khó hiểu khác công nhận hòa bình rồi, hầu như được cả Tu Chân Giới liên kết bảo vệ, vậy mà hiện tại bảo trì rồi?!
“Ngô. . . Thật có dự cảm xấu, sẽ không phải là cửa lớn của U Minh bị mở ra đi?” Lâm U tiểu gia vỗ vỗ cánh. Nói như vậy nếu không chuẩn bị tốt cho chiến tranh, đến lúc đó sẽ cực kỳ thê thảm. Tuy nói cậu là người bình thường nghiêm túc đứng đắn, nhưng cùng chuyện này không liên quan. ( Cả nhà Lâm gia: ha hả.)
“Lâm Lâm? Mày đang làm cái gì vậy? Đừng đùa nữa, ra đi, khách muốn gặp mày.”
Thanh âm Mục Viêm Khiếu lại từ phòng khách truyền tới, lần này đúng chuẩn gọi về, tuy rằng là trên danh nghĩa khách cần gặp.
Lâm U phiền não phẩy phẩy cánh, mẹ nó, tiểu gia liên lạc không được với tiểu thúc tài hoa tuyệt thế nhà mình đã phiền não lắm rồi, ra cho nhìn xem một chút, nhìn em gái anh! Nhìn tiểu gia một lát tiểu gia giễu cợt anh mấy câu! ! !
Vì thế vẹt Lâm U mang theo oán khí, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xông ra ngoài.
Vào lúc này, Lỗ Viễn ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách căng thẳng sống lưng, hai mắt nhìn chằm chằm phương hướng truyền đến âm thanh, định nhìn thật kỹ địch nhân có thể tùy ý tự do trong nhà Mục Viêm Khiếu kia là ai.
Một con vẹt vỗ cánh bay ra, đậu trên vai Mục Viêm Khiếu.
Lỗ Viễn nhìn thoáng qua con vẹt rất bình thường này, sau đó đưa ánh mắt đặt về chỗ cũ, trong lòng suy nghĩ, con vẹt này và Mục Viêm Khiếu vậy mà lại sống chung vô cùng tốt? Quả nhiên là kình địch.
Cảnh tượng như vậy Mục Viêm Khiếu đương nhiên là nhìn không thấy, nhưng Lâm U và Mục Nhất lại nhìn thấy cảnh này rõ như ban ngày, Mục Nhất đứng nguyên tại chỗ, vẻ xem thường thoáng qua cực nhanh, sau đó mặt không chút thay đổi. Hắn còn tưởng rằng nhị thiếu Lỗ gia rất thông minh và có tính uy hiếp, vừa nhìn thấy như vậy, ừm, yên tâm không ít.
Bất quá Lâm U tiểu gia tuyệt đối không có như Mục Nhất im lặng là vàng, cậu nhìn Lỗ Viễn, mặc dù sắc mặt bình thường nhưng xung quanh hắc khí đều nhanh chóng tràn ra tới chỗ mình còn nhìn chằm chằm ra cửa lớn, sẵn tiện tâm tình không được tốt, há mồm khai hỏa toàn bộ sự giễu cợt của mình:
”Chủ nhân, chủ nhân ~ két két ~ nơi đó có một tên trộm! Nhìn chằm chằm cửa lớn bằng vàng ròng của chúng ta! Mau bắt được! Mau bắt được!!!”
Lỗ Viễn trong nháy mắt không thể ngờ được: “. . .?”
Mục Viêm Khiếu hơi lúng túng: “Khụ, Lỗ Viễn, nó chính là Lâm Lâm.”
Mục Viêm Khiếu rất dễ dàng nhìn ra được suy nghĩ của Lỗ Viễn, tại sao phải nhìn chằm chằm khách như vậy, dù hắn biết vẹt nhà mình là vẹt tinh, nhưng có chút phương diện hắn còn phải thán phục là linh tính và cách nói chuyện phong phú của nó, đối với những người chỉ nhìn Lâm Lâm như một con vẹt bình thường mà nói, những lời nói khác thường của Lâm Lâm có thể dọa người khác nhảy dựng lên. Cho nên nói, hắn làm chủ nhân, cũng phải giúp đỡ một chút thể diện.
”Lâm Lâm tương đối hoạt bát, là ông tôi đặc biệt tìm một con vẹt có linh tính, nên rất thông minh. Có thể nhắc nhở tôi một ít chuyện.”
Lỗ Viễn nghe vậy hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nhìn cái đầu đang ngẩng cao phía đối diện, dùng đôi mắt đậu đen không lớn mấy đặc biệt cao ngạo nhìn lại mình, quả thực không còn lời nào để nói. Trong lúc nhất thời khóe mắt, khóe miệng, đuôi lông mày nhảy loạn___ hắn cũng không biết ‘tình địch’ hắn lăn qua lộn lại độc chết mấy trăm lần ở trong đầu dĩ nhiên là một con vẹt! Hơn nữa còn là một con vẹt làm cho người ta vừa nhìn đã phát bực! !
“. . . Anh cũng là bởi vì nó nên tâm tình trở nên không tệ hay sao?” Thanh âm Lỗ Viễn hoàn toàn không thể tin tưởng. Một con vẹt dù thông minh hoạt bát thế nào, cũng không thể xua tan sợ hãi và tức giận của một người mù.
Nhưng mà Mục Viêm Khiếu một chút cũng không giấu diếm, gật đầu: “Lâm Lâm rất đáng yêu, sẽ luôn làm cho người ta bật cười.”
Lâm U nghe vậy liếc mắt, nhìn Lỗ Viễn đối diện dùng ánh mắt nghi ngờ khó chịu kia nhìn mình, lập tức ho khan điều chỉnh giọng, bất ngờ rống to: “Nhìn nhìn cái lông! Còn dám nhìn tiểu gia! Gia sẽ đem mi chặt cho chó ăn chó chó chó! ! !”
Trong nháy mắt Mục Viêm Khiếu khụ một tiếng, chờ một chút mới đem buồn cười trong lòng nuốt xuống cổ họng, mà sắc mặt Lỗ Viễn lúc này đã tái cả rồi, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn lẫn chút âm nhu căn bản không thể nhìn nữa rồi.
“Đừng để ý, nó hay thích xem những chương trình TV kỳ quái.” Mục Viêm Khiếu không có chút an ủi giải thích. “Lúc trước còn hát một hồi ngàn năm chờ đợi.”
Lỗ Viễn trước sau hít thở sâu ba lần, mới nhịn xuống không có móc ra một khẩu súng hoặc là độc dược giết chết con vẹt này ngay tại chỗ. Nhìn bộ dạng càn rỡ của con vẹt kia, Lỗ Viễn rất nhanh liền bình tĩnh lại, sau đó cười lạnh trong lòng, nếu là mình, ngay cả vuốt lông con súc sinh này cũng không có biện pháp, nó làm thế nào mà lại thu phục được ông chủ Mục Viêm Khiếu đây?
Lỗ Viễn liền bày ra bộ mặt tươi cười ôn hòa, thanh âm cũng trở nên hiền hoà: “Tôi biết, rất nhiều vẹt đều thích bắt chước kịch truyền hình. Lâm Lâm nhà anh quả thật rất thông minh, đáng yêu.”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy gật đầu hài lòng, mà Lâm U tiểu gia lại mang vẻ mặt nghi ngờ _____ không có chuyện gì mà lại nịnh hót, không phải phạm pháp thì là kẻ trộm!
Quả nhiên sau một khắc Lâm U đã nghe ác ý phát ra từ nội tâm Lỗ Viễn kia: “Nhưng mà anh mới vừa nhận được nó, có mang nó đi chính vacxin phòng bệnh chưa? Tuy nói nó thoạt nhìn rất thông thái, nhưng vẹt là loài gia cầm, nên ngăn ngừa trước mới đúng.”
Thân thể Lâm U nhất thời cứng đờ, hai mắt đậu đen nếu như có thể giết người, hiện tại cậu nhất định dùng ánh mắt giết chết cái tên đối diện rồi! Mẹ nó, chờ cửa hàng internet của tiểu gia khôi phục, xem tiểu gia chuẩn bị độc dược cho mi co quắp đến chết! ! !”
Nhưng giờ này khắc này, Lỗ Viễn so với Lâm U định dùng thuốc làm co quắp hắn đã đi trước một bước: “Vừa lúc tôi có quen biết một bác sĩ bệnh viện thú y rất tốt, bọn họ vừa giới thiệu thiết bị và vacxin phòng bệnh mới, nếu anh tin tôi, tôi mang nó đi làm một chút kiểm tha thân thể, như thế nào?” Chỉ cần tới trong tay bản thiếu gia, con vẹt này sẽ chết, lập tức có thể an tâm rồi.
Chẳng qua Lỗ Viễn đã đánh giá thấp năng lực tiếng nói của Lâm U tiểu gia và tính tình bao che con cái của Mục Viêm Khiếu, hắn vừa dứt lời, Lâm U và Mục Viêm Khiếu hầu như là mở miệng cùng lúc.
“Mưu đồ hiểm ác! Đại nhân vật phản diện! ! ! Mi liều chết muốn bắt tiểu gia đi sau đó đem tiểu gia bán đi! ! !”
”Không cần, ngày mai tôi tự mình đem nó đi.”
Lỗ Viễn: “. . .” Có muốn hay không cũng đừng cùng chung mối thù như vậy?!
Mục Viêm Khiếu khụ một tiếng: “Cậu cũng thấy đấy, Lâm Lâm nó, ừm, phòng bị rất nặng.”
Lỗ Viễn gật đầu: “Không có chuyện gì, cũng tại tôi quá đường đột, đương nhiên là anh mang nó đi thì tốt hơn, tôi có thể đem phương thức liên lạc của bác sĩ kia đưa cho anh.”
Mục Viêm Khiếu gật đầu.
Bất quá vừa nói xong một chút, Lâm U liền tức giận rống lên: ”Con mẹ nó chứ(*) ~ mi mới bị cúm gia cầm! Cả nhà mi bị cúm gia cầm! ! !”
Mục Viêm Khiếu im lặng, hắn không biết nên làm sao giúp cái miệng đầy khiếm khuyết của con vẹt nhà mình nữa.
Lỗ Viễn im lặng, hắn thật sự rất muốn ngay bây giờ trực tiếp độc chết con vẹt này.