Editor: Tường An
Diệp Thanh Việt hiện tại cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
Mặc dù hắn là kỳ tài võ học nhưng hắn vẫn còn là con nít a? Tại sao lại để hắn phải chứng kiến một đôi nam nữ tư định chung thân như vậy chứ?
Hắn muốn tránh, nhưng là một nam tử hán, hắn còn phải bảo hộ tỷ tỷ, cho nên chỉ đành nhịn xuống, cứng ngắc ngồi trong xe ngựa, tiếp tục nhìn tỷ tỷ nhà hắn cùng vị “trưởng bối” Tiêu gia kia ở đó khanh khanh ta ta.
Lúc này, tỷ tỷ nhà hắn mắt rưng rưng ôm Tiêu Kính Viễn bị trọng thương, khóc không thành tiếng: “Thất thúc, ngày mai ta liền gả cho ngươi, lập tức gả cho ngươi!”
Tiêu Kính Viễn suy yếu còn chưa kịp mở miệng, tỷ tỷ nhà hắn lại bồi thêm một câu: “Thất thúc, ta đã sớm nghĩ tới, nếu ngươi có chuyện gì, ta cũng tuyệt đối không sống một mình! Đời này kiếp này, ta chỉ sống vì ngươi, vốn dĩ chính là vì ngươi mà sống!”
Mới vừa rồi, A La đã hiểu ra, đời trước nàng có muôn vàn bất đắc dĩ, nhưng có một chuyện hối hận nhất mà chính bản thân nàng cũng không biết, nàng luôn chôn giấu nó dưới đáy lòng, không chạm tới, mãi cho đến hôm nay mới nghĩ rõ ràng.
Cha mẹ mạnh khỏe, ca ca về sau cũng có tiền đồ tốt, về phần người đã hại nàng, nàng cũng không tâm tâm niệm niệm muốn báo thù rửa hận, sau khi trọng sinh, nàng chỉ còn lại duy nhất một nguyện vọng, chính là Tiêu Kính Viễn.
A La nói lời ấy, ngôn từ khẩn thiết, tình sâu nghĩa nặng, nhưng mà nghe vào tai Diệp Thanh Việt lại khiến hắn trợn mắt há hốc mồm, hai má nóng bừng, xấu hổ không thôi.
Tỷ tỷ a tỷ tỷ, đây là tỷ tỷ hắn sao? Làm sao có thể nói ra những lời xấu hổ như thế? Rất rất rất... quá không biết xấu hổ a!
Hắn giơ tay che kín mặt, thật không muốn thừa nhận người này là tỷ tỷ của mình.
Còn bên cạnh, Tiêu Kính Viễn nằm dựa vào trên đùi A La, mệt mỏi mở mắt ra, mồ hôi lạnh chảy xuống hai bên má, chỉ là hắn vẫn yên lặng chăm chú nhìn gương mặt lấm lem nước mắt của nàng.
Khó khăn bật cười, hắn lao lực nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ mặt nàng.
Hắn muốn thay nàng lau nước mắt, nhưng cuối cùng tay vẫn vô lực buông xuống: “Ta không sao.”
Hắn càng nói không sao, A La càng đau lòng.
Cổ họng hắn sưng đau, trên người cũng toàn là máu, không biết đã chịu bao nhiêu tội.
Nước mắt A La lại tí tách rơi xuống, rơi trên mặt Tiêu Kính Viễn làm ướt tóc mai hắn.
“A La... chờ ta khỏe lại, ta liền đi... đi cầu hôn...” Tiêu Kính Viễn chăm chú nhìn tiểu giai nhân trước mắt, mệt mỏi cười nói.
Bên cạnh, Diệp Thanh Việt từ khe hở ngón tay nhìn thấy cảnh này, không khỏi thở dài.
May mắn là tỷ tỷ nhà hắn không phải đơn phương tình nguyện, nhất thời nóng đầu, tốt xấu gì Tiêu Kính Viễn cũng có vẻ có ý với tỷ tỷ, may quá may quá.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề trọng yếu.
“Tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu a?”
Mang theo một người trọng thương to bự như này, cũng không thể cứ thế chạy về nhà mình a, chỉ sợ cha mẹ nhìn thấy Tiêu Kính Viễn và tỷ tỷ mình tình cảm dạt dào như vậy, không tức chết thì cũng bị hù chết.
Nghe Diệp Thanh Việt hỏi, A La mới nghĩ tới vấn đề này, nàng sửng sốt một chút, cúi đầu hỏi Tiêu Kính Viễn.
“Thất thúc, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” giọng nàng hết sức dịu dàng, phảng phất như Tiêu Kính Viễn bị ôm trong ngực là một tiểu oa nhi yếu ớt.
Tiêu Kính Viễn cố sức nói: “Đến phủ Thái tử.”
A La nghe vậy liền hiểu.
Hắn không muốn về Tiêu gia, Diệp gia lại không thể đi, phủ Thái tử là một lựa chọn tốt, hắn và Tiêu Kính Viễn là bằng hữu thâm giao.
Nàng lập tức ngẩng đầu, dứt khoát phân phó đệ đệ mình: “Nghe thấy chưa, đến phủ Thái tử!”
Diệp Thanh Việt hiếm khi thấy tỷ tỷ nói chuyện với mình như vậy, hắn sửng sốt một lát, trong lòng không khỏi nói thầm: Sao nói chuyện với Tiêu Kính Viễn thì như mẹ ruột, còn nói chuyện với hắn lại cứ như mẹ kế vậy chứ?
Chẳng qua, hiện tại hắn cũng không tiện so đo cái này, vội vàng phân phó xa phu chạy tới phủ Thái tử.
- ----------
Thái tử Lưu Hân đã mấy ngày thiếu ngủ vì lo tìm kiếm Tiêu Kính Viễn, hạ cả vốn gốc, vận dụng tất cả nhân lực của mình, thậm chí đã thỉnh cầu phụ hoàng điều nhân mã thủ hộ kinh thành tìm khắp trong ngoài Yến Kinh, chỉ tiếc vẫn không thu hoạch được gì.
Hôm nay, bỗng nghe hạ nhân bẩm báo bên ngoài có tiểu thiếu gia Diệp gia Diệp Thanh Việt cầu kiến, trong lòng hắn nghi hoặc, có điều nể mặt A La, hắn tất nhiên nhanh chóng mời vào. Vừa gặp hắn liền chấn động. Hắn nhìn thấy Tiêu Kính Viễn bị thương nặng, còn trúng một loại độc rất hiểm ác, lập tức không dám trì hoãn, vội sai người vụng trộm tiến cung, mời vị Thái y ngày thường quen biết đến chẩn bệnh.
May mà vị Thái y kia y thuật cao minh, tuy độc này hiểm ác nhưng không khó trị, lập tức nhanh chóng giải độc, trị thương, qua hai ba canh giờ, thái y rốt cuộc lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm, đi ra nói với Thái tử Lưu Hân đang chờ bên ngoài: “Sai người cẩn thận hầu hạ, đợi bốn năm canh giờ sau tỉnh lại, uống chén thuốc này vào sẽ không có vấn đề gì nữa.”
Thái tử Lưu Hân nghe lời này cũng thở phào một hơi, tiễn Thái y ra về, sau đó mới mời Diệp Thanh Việt và A La nấp sau tấm bình phong ra.
“Hắn đã tốt rồi, ngươi không cần khóc sướt mướt mãi thế.”
Thái tử Lưu Hân cũng rất bất đắc dĩ, kể từ lúc đến đây, nước mắt của vị cô nương A La này chưa từng ngừng chảy.
Lưu Hân không thích nhất chính là nước mắt nữ nhân, nếu là nữ nhân nhà hắn khóc, hắn đã sớm sai người đuổi ra ngoài rồi. Chỉ tiếc, đây là nữ nhân Tiêu Kính Viễn tâm tâm niệm niệm nâng trong lòng bàn tay, hắn không dám đuổi...
A La lau nước mắt, khom người, thành khẩn nói: “Đa tạ Thái tử.”
Lưu Hân phất tay, thở dài: “Ngươi vẫn nên nói cho ta biết, ngươi làm sao tìm được Tiêu Kính Viễn, hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Không biết bao nhiêu nhân mã gần như lật hết cả trong ngoài thành Yến Kinh mà không tìm được Tiêu Kính Viễn, thế nhưng một nữ tử yếu đuối và một tiểu hài tử chưa dứt sữa lại làm được, việc này cũng quá kỳ quái rồi.
Thời điểm A La tìm tới Lưu Hân cũng biết sẽ không tránh khỏi vấn đề này, tất nhiên phải nói rõ ràng với hắn, lập tức nói ra lý do đã sớm chuẩn bị trước.
Nàng nói xong, Lưu Hân trợn mắt há hốc mồm, Diệp Thanh Việt vẻ mặt xấu hổ.
“Này... nằm mơ thấy?” Lưu Hân không dám đắc tội nữ nhân của Tiêu Kính Viễn, cân nhắc tìm từ một chút, rốt cuộc dùng một cách nói khá uyển chuyển.
“Tỷ...” Diệp Thanh Việt cạn lời, hắn nghĩ thầm, tỷ tỷ a tỷ tỷ, ngươi có thể bịa một lý do nào chân thật hơn chút không?
A La vén tóc mai, khẽ cắn môi, vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Đúng, chính là nằm mơ thấy.”
Lưu Hân và Diệp Thanh Việt hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Diệp Thanh Việt lên tiếng: “Hôm nay lúc chính ngọ tỷ tỷ ta đang ngủ trưa, ta ở trong sân luyện võ, nàng bỗng nhiên kêu ta lại nói muốn đi tìm Tiêu Thất gia. Như thế xem ra, thật sự có thể là nằm mơ.”
Diệp Thanh Việt cảm thấy mất mặt, muốn hòa giải thay tỷ tỷ.
Lưu Hân im lặng một lát, nhìn A La, tính toán trước tiên sẽ không thảo luận vấn đề này.
“Bất luận thế nào, bây giờ đã tìm được Tiêu Kính Viễn, thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi. Có điều, chuyện ngươi nằm mơ tìm được người, tốt nhất không nên đề cập với người khác, như vậy đi, ta lập tức sai hạ nhân đi mời người Tiêu gia đến, đối với bên ngoài cứ nói là thủ hạ của ta tìm được Tiêu Kính Viễn, thế nào?”
A La tất nhiên không có ý kiến, vội vàng gật đầu, chuyện cứ quyết định như thế.
Một lúc sau, người Tiêu gia tới, có lão đại, lão tam, lão tứ Tiêu gia, còn có Tiêu Vĩnh Trạch, Tiêu Vĩnh Hãn... đủ để nhìn ra Tiêu gia coi trọng chuyện này thế nào, cơ hồ là khuynh sào xuất động.
*Khuynh sào xuất động (傾巢出動): dốc toàn lực, huy động toàn bộ lực lượng.
A La từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy Tiêu Vĩnh Hãn đến, nhớ tới đủ thứ chuyện đời trước, không biết tại sao trong lòng vẫn không yên tâm lắm, liền đưa mắt nhìn về phía Thái tử Lưu Hân.
Lưu Hân nhìn ra tâm sự của nàng, cười an ủi, nhỏ giọng nói: “A La cô nương yên tâm, lần này nếu đã nói là ta tìm được Tiêu Kính Viễn, hắn lại đang bị thương nặng, trước khi hắn hoàn toàn hồi phục, ta tuyệt đối sẽ không thả hắn về. Trong thiên hạ này, ngoại trừ phụ hoàng, còn chưa có người nào có thể đòi người trong phủ của ta.”
A La nghe vậy, ngẫm lại cũng đúng, lúc này mới yên tâm, lại lén lén đi nhìn Tiêu Kính Viễn một lần.
Bởi vì người Tiêu gia ở bên ngoài nói chuyện với Thái tử, nàng cũng không dám đi vào phòng trong, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn qua.
Cách một tầng sa mỏng, nam nhân kia mắt nhắm chặt, suy yếu nằm trên giường. Bởi vì gầy hơn trước kia, khuôn mặt cương nghị của hắn có cảm giác gầy trơ cả xương, râu ria lởm chởm.
A La khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Thất thúc, là ta sai lầm.”
Thật ra, nếu nàng thật sự tin hắn, yêu hắn thì nên nghĩa vô phản cố mới phải.
*Nghĩa vô phản cố (义无反顾): cố đại loại là vì chính nghĩa, vì đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu, không hối hận.
Mặc cho đó là đầm rộng hang hổ, chỉ cần có hắn ở đó, nàng liền nguyện ý giao tính mạng mình vào tay hắn, dùng cả đời này để đánh cược.
- ----------
Trên đường từ phủ Thái tử về Diệp gia, A La không ngừng dặn dò Diệp Thanh Việt, bảo hắn nhất định không thể nói chuyện này cho cha mẹ biết: “Nếu để bọn họ biết, tất nhiên sẽ giận ta, còn không biết kết cục sẽ thế nào đâu.”
Diệp Thanh Việt đương nhiên hiểu, hắn có thể không hiểu sao?
“Tỷ, ngươi yên tâm, chỗ cha mẹ ta tất nhiên không dám nói lung tung, nếu không, người bị đánh khả năng vẫn là ta.”
Cha mẹ mà tức giận, cùng lắm là phạt tỷ tỷ đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm mà thôi, nhưng hắn thì tránh không khỏi phải chịu đòn.
A La gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói: “Còn chỗ ca ca, cũng không thể nói.”
Diệp Thanh Việt hơi kinh ngạc một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều, nghe lời gật đầu.
A La cảm kích sờ đầu đệ đệ mình: “Cảm ơn đệ, Thanh Việt, ngươi bây giờ càng ngày càng hiểu chuyện.”
Lời này ngược lại khiến Diệp Thanh Việt đỏ mặt.
“Kỳ thật... ta vẫn luôn rất hiểu chuyện.” hắn lắp ba lắp bắp nói một câu như vậy khiến A La bị chọc cười.
Hai người rất nhanh đã về đến nhà, trước cửa lớn đúng lúc nhìn thấy Diệp Thanh Xuyên đang cùng hai hạ nhân đi vào.
Diệp Thanh Việt thấy ca ca, vội vàng chào hỏi, nhưng vẻ mặt Diệp Thanh Xuyên lại nhàn nhạt.
Bởi vì trong lòng A La có nghi hoặc, liền ngẩng đầu nhìn về phía ca ca, ai ngờ, ca ca cũng trùng hợp “nhìn” hướng mình.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt A La tìm tòi nghiên cứu nhìn ca ca.
Diệp Thanh Xuyên phảng phất như cảm nhận được, im lặng mãi nửa ngày, cuối cùng nở nụ cười dịu dàng mà bất đắc dĩ.
Hắn nâng tay lên, ý bảo A La nhìn.
Lúc này A La mới phát hiện trong tay hắn đang xách một thứ.
“Hôm nay đi ngang qua Vọng Nguyệt Lâu, chợt nhớ tới muội khi còn nhỏ thích ăn gà nấu rượu cho nên mua một ít về, nhân lúc đang còn nóng, mau nếm thử đi.”
Nghe hắn nói vậy, A La mới nhớ tới những ngày tháng xa xăm như cách cả đời người, lúc đó nàng còn rất nhỏ, luôn vây quanh lão thái thái đòi ăn món gà nấu rượu của Vọng Nguyệt Lâu.
Chẳng qua, lão thái thái nói không thể cho tiểu hài tử ăn món đó, không cho nàng ăn, vì thế nàng còn khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Lại ngẩng đầu nhìn về phía ca ca, ánh chiều tà chiếu trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, phảng phất như bao phủ một tầng sáng vàng nhạt, cảnh tượng này càng làm hắn thoạt nhìn càng không giống như tục nhân trên thế gian này.
Hắn cứ như vậy nở nụ cười ấm áp nhìn mình.
Kia đúng là bộ dáng ca ca luôn yêu thương mình nhất.
Tại thời khắc này, sự hoài nghi quanh quẩn trong lòng đều nhất thời tan thành mây khói.
Trên thế gian này, dù nàng hoài nghi ai cũng không nên hoài nghi hắn a!