Editor: Tường An
A La và Diệp Thanh Việt rời khỏi Diệp gia, cùng lên một chiếc xe ngựa.
Dọc đường đi, A La dựa người vào vách xe, cố gắng bỏ qua tiếng vó ngựa, lắng nghe tiếng hít thở của Tiêu Kính Viễn, vừa lắng nghe động tĩnh, vừa chỉ đường cho xa phu.
Bên cạnh, Diệp Thanh Việt chỉ biết là đi tìm người nhưng lại không biết là tìm ai.
Hắn đang ở lứa tuổi tò mò, hiếu động, tất nhiên sẽ hỏi A La, A La chỉ nói: “Đến lúc đó đệ sẽ biết.”
Diệp Thanh Việt không có biện pháp, đành phải hăm he, lại bắt đầu dãn gân cốt, làm mấy động tác khởi động, chuẩn bị cho một trận ác chiến oanh oanh liệt liệt.
Xe ngựa đến một ngã tư đường thì quẹo trái, tiếng hít thở kia ngày càng rõ ràng, A La bất giác siết chặt nắm tay, toàn thân căng chặt.
Cuối cùng, xe ngựa đi vào một ngõ nhỏ tầm thường, thậm chí mặt đường cũng không trải đá xanh, người xung quanh đều mặc y phục vải thô bình thường.
Diệp Thanh Việt có chút thất vọng: “Chính là chỗ này?”
Cái chỗ rách nát này thì có thể xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa? Hắn còn mong gặp được một cao thủ tuyệt thế, đánh ra một phen sự nghiệp đó.
A La trừng mắt Diệp Thanh Việt: “Không phải lúc nãy đã nói rồi à, không được hỏi.”
Diệp Thanh Việt nghe vậy, bất đắc dĩ sờ sờ đầu: “Mà thôi, ta không hỏi. Tỷ nói đi, tiếp theo muốn ta làm cái gì?”
A La đứng dậy, nắm tay hắn nói: “Chúng ta đi vào xem xem.”
Hai tỷ đệ lập tức xuống xe ngựa, đi vào ngõ nhỏ, càng đi vào sâu bên trong, A La càng nghe rõ động tĩnh của Tiêu Kính Viễn!
Cuối cùng, hai người dừng lại trước một căn nhà, cửa lớn đã cũ nát, màu sơn đỏ đã phai gần hết, ngay cả khóa cửa cũng không thấy.
A La cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong nhưng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Tiêu Kính Viễn, hoàn toàn không có ai khác.
Nàng không khỏi nghi ngờ.
Theo lý mà nói, Tiêu Kính Viễn bị nhốt ở trong này, hẳn là phải có người canh gác mới đúng a? Vì sao ngoại trừ Tiêu Kính Viễn, một người cũng không thấy?
Là có âm mưu hay mai phục gì sao?
Nhưng mà, có thể là âm mưu gì đây? Cho dù có mai phục cũng phải có người canh giữ chứ.
A La bất động, đứng trước cửa lớn, Diệp Thanh Việt lại có chút không kiên nhẫn: “Tỷ, chính là chỗ này sao? Chúng ta xông vào đi!”
A La cắn môi: “Có thể có vấn đề gì hay không?”
Nàng nghe được thanh âm Tiêu Kính Viễn, cũng muốn lập tức xông vào gặp hắn, nhưng tình cảnh trước mắt thật không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Thanh Việt đã chuẩn bị kỹ càng cho một trận ác chiến, quả quyết nói: “Có thể có vấn đề gì chứ! Hơn nữa, không phải còn có ta sao?”
A La ngẫm lại cũng đúng, gật đầu: “Được, chúng ta đi vào...”
Lời còn chưa dứt, Diệp Thanh Việt đã trực tiếp nhấc chân đá cửa, cánh cửa cũ nát cứ như vậy bay lên, va vào tường, bùm một tiếng, lúc rơi xuống đất đã nát thành gỗ vụn.
A La biết công phu của đệ đệ mình rất tốt nhưng không ngờ hắn khí lực lớn như vậy, cũng hơi lắp bắp kinh hãi.
“Người bên trong, có ngon thì bước ra đây!” Diệp Thanh Việt đá bay cửa xong, lập tức khiêu chiến.
A La nhíu mày: “Bên trong không có người.”
Chỉ có một mình Tiêu Kính Viễn.
Diệp Thanh Việt buồn bực, hắn cũng lắng tai nghe ngóng, dù nhĩ lực của hắn không so được với A La nhưng dù sao cũng là người luyện võ.
“Bên trong hình như có người bị thương?” hắn quay đầu nhìn tỷ tỷ, “Vào xem?”
A La quả thật khẩn cấp muốn gặp Tiêu Kính Viễn, vội vàng gật đầu.
Vì thế, hai tỷ đệ nắm tay nhau cùng đi vào.
Bên trong quả nhiên không có gì cổ quái, chỉ là một tiểu viện bình thường. A La nóng lòng, chạy tới đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy nam nhân nằm trong góc.
Bộ dạng hắn hiện giờ giống hệt trong giấc mộng của nàng, nửa người toàn là máu, mái tóc đen ướt sũng dính vào áo choàng tím.
A La trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn hắn.
Cho tới nay, mỗi lần gặp hắn đều là bộ dáng cao lớn quý khí, uy nghi trời sinh. Nàng vẫn cho rằng hắn chính là người như vậy, vĩnh viễn đều là bộ dáng đó.
Cho nên nàng cảm thấy, bất kỳ chuyện gì hắn đều có thể làm được, không có gì là không thể.
Nhưng bây giờ, nàng nhìn thấy hắn suy yếu ngã trên mặt đất, toàn thân đầy vết thương.
“Tỷ, đây, đây chẳng phải là...” Diệp Thanh Việt cũng choáng váng, hắn cho rằng sau khi xông vào sẽ gặp chuyện gì đặc biệt, ai ngờ lại nhìn thấy Tiêu Kính Viễn - Tiêu Thất gia xuất sắc nhất Tiêu gia - đang bị trọng thương.
“Đây chẳng phải là Tiêu Thất gia sao...”
Diệp Thanh Việt lắp bắp, nói ra hai chữ “Tiêu Thất gia” liền sững sờ tại chỗ, bởi vì hắn nhìn thấy tỷ tỷ mình đã liều lĩnh nhào đến chỗ Tiêu Thất gia, ôm lấy hắn khóc rống lên.
“Tỷ tỷ, ngươi?” Hắn trừng to mắt, không biết nói cái gì cho phải.
Tiêu Kính Viễn, Tiêu Thất gia, người kia không phải rất lớn tuổi ư? Vì sao tỷ tỷ lại ôm hắn mà khóc?
A La lúc này căn bản không quản đệ đệ nghĩ thế nào, nàng quỳ ở đó, ôm gương mặt kiên cường dính máu của Tiêu Kính Viễn, đau lòng kêu: “Thất thúc, ngươi tỉnh lại đi, ngươi không sao chứ?”
Nàng vén mấy sợi tóc dính máu trên mặt hắn, lộ ra đôi mắt và cái mũi, lại run rẩy lấy tay thăm dò hơi thở của hắn.
Tiêu Kính Viễn từ trong đau đớn, nặng nề tỉnh lại, liền nghe được thanh âm thê lương của một cô nương đang đau lòng gọi tên mình.
Thanh âm kia, hắn giật mình, là A La.
Hắn nhíu mày, khó khăn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
A La sao lại ở chỗ này? A La cũng xảy ra chuyện gì sao? Những người đó bắt A La?
Nghĩ đến A La, hắn rốt cuộc dùng hết toàn bộ khí lực, gian nan mở mắt ra.
Đối diện là một đôi mắt nước, đau lòng nhìn mình.
“A... A La?”
A La thấy hắn mở mắt, đầu tiên là vui vẻ, sau đó thấy hai mắt hắn đầy tơ máu, hẳn là đã chịu rất nhiều khổ sở, nàng lại đau lòng rơi nước mắt, ôm cánh tay hắn vừa khóc vừa nói: “Thất thúc, nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình!”
“A La, ta không sao.” Tiêu Kính Viễn khẽ cắn môi, muốn vịn tường đứng lên.
Toàn thân hắn vết thương chi chít, còn trúng một loại độc đặc thù, cho nên cả người suy yếu vô lực.
A La vội vàng dìu hắn, chỉ là Tiêu Kính Viễn quá nặng, A La căn bản dìu không nổi, suýt nữa ngã theo hắn.
Bên kia, Diệp Thanh Việt rốt cuộc từ trong khiếp sợ khôi phục lại, nhanh chóng tiến lên giúp đỡ.
“Tỷ, ngươi phải nói cho ta biết, rốt cuộc sao lại thế này, hiện tại đầu óc ta toàn là sương mù!” Hắn lại bắt đầu dong dài.
Lúc này A La đâu thèm để ý nghi vấn của hắn, vừa dốc sức đỡ Tiêu Kính Viễn, vừa phân phó Diệp Thanh Việt: “Đệ nhanh chóng gọi xe tới, nhân lúc chỗ này không có ai, chúng ta mau mang hắn đi!”
“Nhưng ngươi còn chưa nói cho ta biết, chuyện này rốt cuộc là sao?” Diệp Thanh Việt truy hỏi.
Vì sao tỷ tỷ lại biết Tiêu Kính Viễn ở trong này? Vì sao tỷ tỷ nói nếu Tiêu Kính Viễn chết, nàng cũng không sống một mình?
Nàng... nàng và Tiêu Kính Viễn có quan hệ thế nào?
“Đi, mau đi gọi xe ngựa a! Thương thế của hắn không thể chậm trễ được!” A La khóc nức nở hét lớn một tiếng.
Diệp Thanh Việt hoảng sợ, nhìn tỷ tỷ hai mắt đẫm lệ, lại nhìn Tiêu Kính Viễn trọng thương suy yếu, rốt cuộc chạy ra ngoài kêu xe ngựa.