Editor: Tường An
A La đau khổ lo lắng hai ngày, muốn nghe ngóng chút tin tức cũng lực bất tòng tâm. Nàng muốn dùng thính giác của mình để thám thính tin tức, nhưng đều chỉ là những tin tức không quan trọng, còn khiến bản thân mệt mỏi, tiều tụy. Cứ như vậy, rốt cuộc có một ngày, nàng nghe được hai thị vệ nói chuyện phiếm với nhau, biết được một chút nội tình, vụ án này quả nhiên có liên quan đến Đại phòng.
Thì ra, Đại bá có một người bạn cũ được phái tới Ích Châu sát biên cảnh phía Nam nhậm chức. Ích Châu cũng không phải nơi giàu có sung túc gì, mọi người chỉ cho rằng lòng hắn không mang chí lớn nên mới yên ổn ngây người ở Ích Châu sáu năm.
Nào ngờ tân đế lên ngôi, lệnh cho Lục Phiến Môn nghiêm tra quan lại tham ô các nơi, bọn họ tra ra án tham ô của môt quan viên lục phẩm, tìm hiểu ngọn nguồn lại tra ra Ích Châu có một mỏ bạc mà người bạn cũ của biên cảnh phía Nam kia không hề báo cáo với triều đình mà lén phái người khai thác mỏ bạc, hơn nữa, còn hợp tác với những quan viên khác, chiếm mỏ bạc làm của riêng.
Một mỏ bạc lớn như vậy, che dấu tai mắt người khác, khai thác liên tục bốn năm. Bạc sau khi được khai thác dùng để tinh luyện thành bạc trắng, sau đó lại tiến hành rửa bạc (giống rửa tiền đó mn), tất nhiên phải trải qua rất nhiều công đoạn, bởi vậy không biết liên lụy bao nhiêu quan viên.
Mà Đại bá Diệp Trường Cần của A La đúng lúc cũng liên lụy trong đó.
Thậm chí Lục Phiến Môn còn phát hiện một thùng bạc trắng tại tổ trạch Diệp gia.
Đây chính là vấn đề lớn.
Không ai biết số bạc đó được giấu trong tổ trạch từ lúc nào, nếu là trước khi phân gia, vậy tất cả người Diệp gia đều có hiềm nghi.
Cho nên cả ba huynh đệ Diệp gia đều bị liên lụy, không riêng gì phụ thân A La, ngay cả phụ thân của Diệp Thanh Huyên cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này, Tam phòng tất nhiên cũng bị niêm phong.
A La nghe lén được tin tức này, trong lòng cực kỳ tức giận, thì ra Đại bá làm ra những chuyện như vậy, khó trách đời trước Diệp gia suy tàn.
Không ngờ đời này rõ ràng đã sớm phân gia ra ở riêng mà vẫn bị liên lụy!
Bây giờ chỉ mong phụ thân có thể chứng minh trong sạch, nhất định đừng để bị liên lụy vào.
Nghĩ vậy, A La lại nhớ năm đó nhà mình rời khỏi tổ trạch, phụ thân ra tay hào phóng, tuy nói phụ thân đóng quân ở biên quan nhiều năm tích góp được, nhưng dù sao cũng không phải quang minh chính đại, những thứ này đều là quan không tra, dân không quản nên mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.
Hiện tại bị Đại bá liên lụy, không biết có thể nói rõ ràng hay không.
Rối rắm, lo lắng hai ba ngày, rốt cuộc nghe được tin tức mẫu thân được thả về.
Lúc trở về, mẫu thân sức khỏe không vấn đề gì, chỉ có hai mắt sưng đỏ vì chịu đả kích mà thôi, đang được Lỗ ma ma đỡ về phòng.
Những cao thủ của Lục Phiến Môn trông giữ tiểu viện đều lui ra ngoài cửa lớn, A La nhào vào lòng mẫu thân. Ninh thị nhìn A La, nước mắt lại rời xuống.
“Lần này chúng ta bị Diệp Trường Cần tham lam kia hại thảm! Ta cũng biết tay chân hắn không sạch sẽ nhưng thật không ngờ lại dính vào vụ án lớn như thế!”
A La ôm mẫu thân, cố gắng an ủi: “Nương yên tâm, cha nhất định sẽ không sao, cha sẽ nghĩ biện pháp!”
Ninh thị lắc đầu thở dài: “Thùng bạc kia tìm được trong khố phòng của tổ mẫu ngươi, cụ thể là giấu ở đó từ khi nào thì không ai biết rõ, đều là từ tổ trạch Diệp gia dọn ra, sợ là không thể phủi sạch quan hệ được!”
Nói tới đây, nàng vươn tay, vuốt ve hai má A La: “Lúc này ta chỉ hối hận không sớm gả ngươi ra ngoài, nếu ngươi gả đi rồi, nói không chừng có thể bảo toàn.”
A La cắn chặt răng, lắc đầu: “Nương, đừng nói lời không may, không phải ngài đã được thả về rồi sao, biết đâu qua vài ngày nữa, cha và ca ca, đệ đệ cũng được thả về!”
Nhưng Ninh thị làm sao tin lời này, đôi mắt sưng đỏ mệt mỏi nhắm lại, thở dài một hơi, lại không nói gì nữa.
Đêm đó Ninh thị bị bệnh, sốt cao không hạ, A La chạy ra cửa cầu người của Lục Phiến Môn giúp đỡ tìm đại phu, trong đó có một người tên Cao Nghiêm, là người tốt, hỏi thăm bệnh tình Ninh thị, sau đó lập tức sai thủ hạ mời một vị ngự y tới xem bệnh.
A La nhớ bị Cao Nghiêm này lúc trước cũng chiếu cố nàng rất nhiều, nàng cảm kích vô cùng, khom người nói cảm ơn.
Đợi đến khi ngự y chẩn bệnh xong, là nộ hỏa công tâm, lo lắng tích tụ nên sinh bệnh, liền khai phương thuốc, uống mấy ngày, chậm rãi điều trị.
A La nhờ Cao Nghiêm giúp đỡ bốc thuốc, sau đó vội vàng sắc thuốc hầu hạ Ninh thị uống.
Nhưng bệnh của Ninh thị vốn là tâm bệnh, uống thuốc làm sao trị hết được, uống hai ba ngày không đỡ, ngược lại ngày càng nặng thêm, cuối cùng mê man nằm trên giường, ngủ cũng không an tĩnh.
A La trơ mắt nhìn mẫu thân dần dần điêu linh như hoa mùa thu, tất nhiên không đành lòng. Uống không biết bao nhiêu chén thuốc, dược liệu thượng đẳng đều mang ra dùng hết nhưng căn bản không có tác dụng gì.
Nàng cũng biết, nếu bên phụ thân có tin tức tốt, mẫu thân liền được cứu rồi, nhưng lúc này nàng có biện pháp gì giúp đỡ phụ thân đâu?
Nghĩ đến đây, trong lòng chợt nảy ra một chủ ý.
- ------------
Nhìn mẫu thân mình ngày càng suy yếu, A La không dám trì hoãn. Hôm nay, sau khi lau người cho mẫu thân, nàng để nha hoàn hầu hạ đút thuốc cho mẫu thân uống rồi trở về tây sương phòng, thầm nói với Diệp Thanh Huyên về quyết định của mình.
Diệp Thanh Huyên kinh hãi một phen, nhưng ngẫm lại cũng có lý, lập tức kéo tay A La, rưng rưng nói: “Chuyện đã đến nước này, có lẽ đây là biện pháp duy nhất có thể làm.”
Nàng tất nhiên hiểu rõ, lúc này không riêng gì Đại phòng hay Nhị phòng, phụ thân và ca ca nàng cũng bị liên lụy, còn chưa biết hiện tại ra sao rồi.
Diệp gia dù đã phân gia nhưng dù sao cũng cùng gốc rễ, đại nạn ập đến tất nhiên nhất tổn câu tổn*.
*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: 一荣俱荣, 一损俱损: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
“Giờ đây Diệp gia lưu lạc đến tình cảnh này, ta lại vô dụng chẳng giúp được gì, chỉ có thể ủy khuất ngươi.”
“Nếu có thể cứu được Diệp gia, chịu chút ủy khuất thì có sao, chỉ mong Tam hoàng tử có thể giúp được chúng ta.”
A La cùng Diệp Thanh Huyên thương lượng, chuẩn bị một phen, cuối cùng quyết định để Diệp Thanh Huyên ở lại canh chừng, còn A La thay y phục nha hoàn, lén đi ra từ cửa sau.
Nàng muốn ra ngoài, nghĩ biện pháp cầu người giúp cha nàng.
Nàng chỉ là một nữ tử khuê các, trong hoàn cảnh này có thể nhờ cậy ai chứ, chỉ còn cách bỏ qua thể diện, dựa vào chút nhan sắc, cầu xin những người vốn có ý với mình.
A La dựa vào thính giác hơn người, lưu ý động tĩnh bốn phương tám hướng, lại quen thuộc địa hình, thừa dịp binh lính đổi ca, lẳng lặng trốn ra từ cửa sau mà không bị ai phát hiện.
Chạy ra khỏi ngõ nhỏ, tim đập thình thịch trong lồng ngực, hiện tại ngoài trời mưa phùn giăng kín, phảng phất như một tầng sương khói bao phủ Yến Kinh.
Đứng trong màn mưa, toàn thân nàng phiếm lạnh, hai vai hơi co rụt lại, trong lòng có chút thê lương.
Trước hết phải tìm cách đến được phủ Tam hoàng tử, thử thăm dò ý tứ hắn, nếu chịu giúp đỡ tất nhiên là tốt, nếu không nàng lại nhẫn nhục đi cầu người khác.
Đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, nàng giật mình trốn sau góc tường bên cạnh quán rượu, đợi người cưỡi ngựa kia đi qua, nàng mới xác định người nọ là quan binh thủ thành Yến Kinh.
Đây là lần đầu tiên nàng làm loại chuyện thế này, giương mắt nhìn ngã tư đường vắng vẻ, trong lòng nàng khó tránh khỏi cảm thấy hiu quạnh, do dự một chút, lại nghĩ hay là đợi trời sáng hẳn rồi tính tiếp.
Dù sao mình cũng là tiểu nữ tử, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không cứu được phụ thân, huynh đệ, ngược lại còn lãng phí bản thân, khiến mẫu thân bệnh nặng thêm.
Nàng nhẹ nhàng nép sát vào góc tường thêm một chút, thầm nghĩ, trốn ở đây chắc sẽ không bị người khác chú ý.
Nào ngờ nàng vừa đứng vững liền nghe được tiếng bước chân cách đó không xa.
Tiếng bước chân đó là do mang giày quân phục phát ra, giẫm trên nền đá, không nặng không nhẹ, không nhanh không chậm, thong thả mà đến.
Hơn nữa, rất rõ ràng là đang đi về hướng nàng!
Trong đầu lập tức xẹt qua không biết bao nhiêu ý niệm, phảng phất như mộng yểm đêm khuya cùng nhau ập đến. A La hoảng sợ trợn to mắt, siết chặt nắm tay, thân thể nhỏ bé đơn bạc dán chặt vào vách tường lạnh lẽo, nín thở nghe tiếng bước chân ngày càng gần.
Mỗi bước chân đều phảng phất như giẫm vào lòng nàng.
Tiếng bước chân càng gần, nàng càng cảm thấy run sợ nhiều hơn một chút.
Loại sợ hãi không biết mình sắp phải đối mặt với cái gì này cơ hồ làm nàng hít thở không thông, hai mắt trợn to, không dám thở mạnh, thậm chí vào thời khắc này, nàng lần đầu tiên hận mình có được thính giác hơn người, cho nên mới nghe được tiếng bước chân rõ ràng đến thế.
Rốt cuộc, người kia đã đến gần, một cái bóng thon dài hiện ra trước mắt nàng.
Ngay sau đó, chủ nhân của cái bóng kia xuất hiện trước mặt A La.
Thời điểm gương mặt cương nghị quen thuộc kia xuất hiện trước mắt mình, nàng ngửa đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng của người nọ, thân thể vốn đang căng thẳng bỗng xụi lơ.
Sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cái lạnh lúc rạng sáng ở Yến Kinh làm nàng nhịn không được mà run rẩy.
“Là ngươi?” Nàng tựa sát vào tường, ngẩng đầu lên, không cam tâm yếu thế nhìn hắn.