Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành

Chương 78: Chương 78




Editor: Tường An

Người tới chính là Tiêu Kính Viễn.

Bravo chú 7, chú tới đúng lúc lắm (>‿◠)

Hắn mặc một thân cẩm bào đen hoa văn tối màu đứng giữa màn mưa phùn, tóc đen đơn giản buộc lên, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt không có bất cứ cảm xúc nào nhìn nàng.

Nàng cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn hắn.

Nàng bị dọa sợ, bị chính nhĩ lực đặc biệt của mình dọa sợ, bởi vậy lúc này nàng có chút giận chó đánh mèo hắn.

Tại sao hắn xuất hiện ở đây vào thời điểm này? Hay là, hắn cố ý tới bắt mình?

Tiêu Kính Viễn trầm mặc nhìn chằm chằm nàng, môi mím chặt như lưỡi dao sắc bén.

Trên ngã tư đường Yến Kinh vắng lạnh, hắn giống như một tòa núi sừng sững đứng trước mặt nàng, làm nàng có cảm giác nặng nề như bị núi đè.

Trong lòng A La vốn có oán khí, lúc này bị hắn nhìn có chút sợ hãi, không khỏi rũ mắt xuống, siết chặt nắm đấm nhỏ, muốn rời đi.

Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên không cho, khẽ động thân liền ngăn cản trước mặt nàng.

A La cúi đầu đi khá vội vàng, suýt nữa đâm vào lồng ngực hắn.

“Thất thúc, có thể thỉnh ngài tránh ra hay không.” Nàng rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng.

Tiêu Kính Viễn vẫn không nói chuyện, sắc mặt ngày càng lãnh trầm, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn thấu lòng nàng.

Nam nhân cách nàng quá gần, lồng ngực rắn chắc tỏa ra nhiệt khí, hòa lẫn với mưa phùn quẩn quanh cánh mũi nàng, ánh mắt sắc bén, thâm trầm kia khiến nàng mất tự nhiên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Nàng cắn môi, có chút tức giận.

Ngay lúc này, hắn rốt cuộc mở miệng.

Thanh âm khàn khàn trầm thấp tựa như đã lâu chưa mở miệng nói chuyện.

“Ta chỉ muốn biết, ngươi muốn đi đâu?” hắn nhìn chằm chằm A La, ánh mắt dần sâu hơn, gằn từng chữ: “Ngươi... muốn đi cầu ai?”

A La muốn đi cầu người, dựa vào nhan sắc của mình đi cầu người ta xem có thể cứu giúp phụ thân hay không.

Nàng cũng biết rõ, phụ thân gặp chuyện không may lâu như vậy, mẫu thân lại bệnh nặng, cả Diệp gia đều bị bắt giam, vụ án này nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả, lúc này sẽ không có ai chủ động đứng ra giúp Diệp gia.

Mà nàng, một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, ngay cả đường đi lối lại ở kinh thành cũng không rành thì có năng lực làm được gì? Điều duy nhất nàng có thể làm cũng chỉ có lấy hôn sự của mình làm tiền vốn.

Đây là chuyện khuất nhục, nàng biết, nhưng vẫn quyết định làm như vậy, nhục nhã thì nhục nhã đi, chỉ cần cứu được người thân, nàng có cảm thấy khuất nhục hay không cũng chẳng sao.

Hơn nữa, nàng vốn cảm thấy Tam hoàng tử không tệ, nếu Tam hoàng tử chịu ra tay cứu giúp, vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?

Dĩ nhiên, nàng cũng biết, có lẽ người ta sẽ cự tuyệt nàng ngoài cửa, dù sao thì trước khác nay khác, người ta nhìn trúng là nữ nhi Binh bộ Thị lang, chưa hẳn để ý một nữ tử Diệp gia đang gặp nạn, dù cho dụng mạo nữ tử kia có đẹp cỡ nào.

Điểm này trong lòng A La hiểu rất rõ, nhưng nói cho cùng vẫn là da mặt mỏng, lúc này nửa đêm chạy ra còn bị người ta bắt gặp hỏi trắng ra như vậy, nàng có chút không dám tin, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hắn thâm trầm, trong bóng đêm nàng nhìn không rõ lắm, chẳng qua cảm thấy rất thâm sâu, sâu đến mức nàng căn bản nhìn không hiểu.

Nàng không nghĩ đến hắn sẽ nói trắng ra như vậy, cảm thấy quá nhục nhã.

Da mặt nóng lên, nàng cắn môi, ngẩng đầu lên, cố gắng nén lệ.

“Chuyện này liên quan gì tới ngươi?”

Thời điểm nói ra lời này, nàng mới biết, thanh âm mình hơi run rẩy, lồng ngực nàng phập phồng, hô hấp dồn dập.

Ánh mắt thâm sâu của Tiêu Kính Viễn từ đôi mắt ướt át, xấu hổ và giận dữ của nàng dần dần dời xuống, vừa vặn nhìn thấy lồng ngực nàng phập phồng, run rẩy. Trong màn mưa phùn mông lung, nàng quần áo đơn bạc, hai cái bánh bao trước ngực cũng không lớn, lúc này lại run run, nhìn hết sức động lòng người.

Ánh mắt hắn đột nhiên sâu hơn, hô hấp có phần nặng nề, khẽ dời mắt, cắn răng hỏi nàng: “Nói cho ta biết, ngươi muốn gả cho ai?”

Thân thể gầy yếu đơn bạc của A La run lên.

Nàng muốn gả cho ai thì liên quan gì tới hắn?!

“Tiêu Kính Viễn, ngày xưa ta kính ngươi là vì ngươi từng giúp đỡ ta, cũng vì ngươi làm người đoan chính, chỉ không ngờ ngươi lại là người như vậy.” nàng tức giận thở gấp, giọng căm hận: “Hôm nay ta đi tìm ai, tương lai phải gả cho người nào cũng không liên quan gì tới ngươi! Mời ngươi tránh ra, chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm!”

Dứt lời, nàng lập tức chạy đi.

Nhưng một nữ tử yếu đuối như nàng, làm sao trốn được.

Tiêu Kính Viễn vừa động, bắt lấy cổ tay nàng.

Bàn tay nam nhân quen cầm bút, cầm kiếm, bảo dưỡng vô cùng tốt, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, gắt gao nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn của nữ hài tử.

Nhất thời hai bên đều giật mình, hắn cảm thấy cổ tay nàng thật nhỏ bé, yếu ớt đến mức hắn không dám dùng lực, còn nàng thì kinh ngạc, không ngờ hắn to gan đến vậy!

Nàng không dám tin nhìn hắn, theo bản năng muốn tránh thoát nhưng khí lực nam nhân rất lớn, nàng ở trước mặt hắn giống như con kiến đứng trước ngọn núi, căn bản không thể phản kháng.

“Ngươi thả ta ra, buông ra! Ngươi... ngươi sao có thể như vậy?” nàng rưng rưng, vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn hắn: “Ngày xưa ta gọi ngươi một tiếng Thất thúc, ngươi và cha ta lại là đồng liêu bối phận ngang hàng, bây giờ lại nhục nhã ta như vậy rốt cuộc muốn thế nào.”

Tiêu Kính Viễn nghe lời này, chẳng những không thả nàng ra, ngược lại còn nắm chặt hơn, thân thể cao lớn nghiêng về phía trước, cơ hồ đem A La nhỏ bé giam cầm giữa góc tường và mình.

Lồng ngực nam nhân tỏa ra nhiệt khí, gần như dựa sát vào nàng, nàng lui dần về phía sau, cuối cùng đã lưng đã dán sát vào góc tường lạnh lẽo.

Không thể lui được nữa, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại, cảm thụ sự áp bách của hắn.

“Nói cho ta biết, A La, trong lòng ngươi...” thanh âm nam nhân khàn khàn nhu hòa, lại lộ ra nguy hiểm khác thường, hơi thở nóng rực phả vào tai làm nàng bắt đầu run rẩy, “Trong lòng ngươi rốt cuộc muốn gả cho ai?”

A La hít thở sâu, cố gắng bỏ qua, không để ý khí tức của nam nhân.

“Ngươi thả ta ra, Tiêu Kính Viễn, nếu ngươi không buông ra, ta sẽ la lên. Trong nhà ta xảy ra biến cố, ngươi lại là lương đống triều đình, đường đường Định Viễn Hầu mà lại ở bên đường khi dễ ta, ta chẳng qua là thanh danh bị hủy nhưng còn ngươi, Định Viễn Hầu gia, tiền đồ của ngươi thì sao? Thanh danh Tiêu gia sẽ thế nào? Còn nữa...”

Nàng cười lạnh, thấp giọng nói tiếp: “Nếu Tiêu lão thái thái biết ngươi đối với ta như vậy, cháu ngươi biết ngươi đối với ta như vậy, sẽ có cảm tưởng gì?”

Tiêu lão thái thái nhìn trúng A La làm cháu dâu, Tiêu Vĩnh Trạch có ý với A La, nhưng hiện tại nàng lại bị thúc bối Tiêu Kính Viễn khi dễ.

“A La, sao ngươi lại ngốc như vậy?”

Tiêu Kính Viễn thấp giọng nỉ non, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên eo nàng.

Bàn tay hắn khô ráo, ấm áp ôm lấy eo nàng, phảng phất như chỉ cần dùng chút lực, vòng eo thướt tha kia sẽ bị mình bẻ gãy.

Chỗ bụng dưới dâng lên một cỗ xúc động khó có thể áp chế, muốn đem thân thể mềm mại run rẩy trước mắt ôm vào ngực, khảm chặt vào trong thân thể.

Hắn hít một hơi thật sâu, tận lực đè nén cảm xúc xao động trong lòng, dịu giọng nói: “A La ngốc, ngươi cho rằng lúc này la lên thì sẽ có người nghe thấy sao?”

Một bàn tay hắn ôm chặt eo nàng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của nàng.

Tóc mai nàng mềm mại, hơi ẩm ướt nước mưa, lúc hắn vuốt ve mơn trớn mang theo vài phần sủng nịnh, che chở.

Một lọn tóc mềm lướt qua khe hở ngón tay thô ráp của hắn.

“Xung quanh đây đều là người của ta, không ai có thể tiến vào nơi này trong phạm vi một trăm bước.”

“Người của ta, bọn họ biết lúc nào nên làm kẻ điếc, lúc nào nên làm người mù.”

“Chuyện xảy ra tối nay, tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào biết.”

Thanh âm nam nhân trầm thấp, êm tai, mang theo hơi ấm dịu dàng chui vào tai nàng, quanh quẩn ở cánh mũi, quấy nhiều tâm nàng.

Hai chân nàng đã mất đi sức lực, thân thể cơ hồ muốn trượt xuống, nhưng bàn tay kia rất có lực, ôm chặt lấy eo nàng, khiến nàng bất giác tựa vào người hắn.

Thân thể không tự chủ được, trong lòng lại kinh hãi.

Thanh âm hắn càng dịu dàng, nàng lại càng sợ hãi.

A La thầm nghĩ, tân hoàng đăng cơ, hắn được thánh sủng, được Hoàng đế tín nhiệm, giao tình với Thái tử lại không tầm thường, dựa vào thế lực hiện tại của hắn sợ là chuyện gì cũng có thể làm được.

Trong màn mưa đêm lúc rạng sáng, muốn khi dễ một nữ tử yếu đuối như nàng, quả thật là chuyện rất đơn giản.

Thủ hạ của hắn đều trung thành và tận tâm, nào có ai sẽ nói nửa lời?

Chẳng qua, đây cũng không phải chuyện nàng sợ nhất, nàng chỉ sợ chuyện trong nhà, lo lắng cho tình cảnh của phụ thân.

Kỳ thật, Tam hoàng tử dù thân phận cao cũng chỉ là một hoàng tử không có thực quyền.

Như vậy lại càng không đến những người khác, chẳng hạn như Ngưu Thiên Quân, gặp chuyện này e là tránh còn không kịp ấy chứ, làm gì còn nhớ tới chút tình cảm ái mộ ngày xưa.

“Chuyện cha ta...” đôi mắt nàng ươn ướt ngẩng đầu nhìn hắn, muốn thông qua nét mặt mà nhìn ra ý đồ thật sự trong lòng hắn: “Chuyện cha ta, ngươi cũng biết, cha ta hiện tại thế nào?”

Thật ra nàng muốn hỏi, chuyện cha ta có quan hệ gì với ngươi hay không?

Nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi ra miệng, dù sao cũng phải chừa đường lui.

Nàng ngẩng mặt lên, gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng, bởi vì thấp thỏm, cũng vì xấu hổ và giận dữ, đôi mắt đen long lanh, trong trẻo phủ một tầng hơi nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.