Dịch
vụ của vườn treo trên không quả là cao cấp, dù hôm nay là ngày miễn
phí nên rất đông khách nhưng nhân viên phục vụ không hề chậm trễ chút
nào.
Kỷ
Hiểu Nguyệt vừa nhảy lò cò ra khỏi thang máy lập tức có một nhân
viên chạy đến đỡ cô, đưa cô từ thang máy lên thẳng khu vườn treo, anh ta
giúp cô tìm chỗ thích hợp rồi mới lịch sự rời đi. Tầng thượng của
tòa nhà được trang trí vô cùng xinh đẹp, xung quanh có rất nhiều
người đang đi lại.
Ngày
đầu tiên mở cửa, đông khách cũng là chuyện bình thường, nhưng rốt
cuộc ai mới là Đại Thần?
Kỷ
Hiểu Nguyệt không thể nhảy lò cò để tìm người nên cô ngồi tại chỗ
gửi tin nhắn cho Đại Thần.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, em đến rồi, anh ở
đâu vậy?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Bà xã, cuối cùng em cũng
đến rồi!”
Đúng
lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông báo cháy, đám đông vội vã bỏ
chạy.
Không
phải chứ! Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng.
Họ
chỉ hẹn gặp nhau thôi mà, không đến mức xảy ra nhiều biến động bất
ngờ vậy chứ! Lúc thì bị bắt cóc, lúc thì chứng kiến cảnh cha con
đối đầu, giờ lại còn có chuông báo cháy, không lẽ cô phải chơi thêm
trò “sinh ly tử biệt” nữa sao?
Đám
người vội vàng chạy xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng dựa người vào
lan can, khó khăn lắm mới đến được đây, khó khăn lắm mới có cơ hội
gặp Đại Thần, cô không thể bỏ đi được!
Kỷ
Hiểu Nguyệt không ngờ những chuyện chỉ có trên phim ảnh lại xảy đến
với mình.
Người
trên tầng thượng đã rút đi gần hết, những khoảng không tuyệt đẹp của
nơi này cũng dần hiện ra, Kỷ Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh,
trong lòng tự hỏi: “Đại Thần có còn ở đây không?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, có chuông báo cháy đấy,
anh còn ở đây không?”
Phong
Diệp Vô Nhai: “Anh vẫn ở đây. Chưa tìm thấy
em, anh sẽ không bỏ đi đâu hết!”
Trong
lòng Tế Nguyệt Thanh cảm thấy ấm áp: “Anh đang ở
đâu?”
Kỷ
Hiểu Nguyệt nhìn khắp nơi rồi nhanh chóng gửi vị trí của mình cho
anh.
Phong
Diệp Vô Nhai nhanh chóng trả lời: “Em rẽ trái,
nhìn ra ngoài, em có thấy hòn đảo nhỏ phía xa xa đó không?”
Giờ
này mà còn đi ngắm đảo sao? Lẽ nào có liên quan đến vị trí của Đại
Thần?
Kỷ Hiễu
Nguyệt nghe lời nhìn ra phía xa, thấy rồi, đó là một hòn đảo nhỏ…
nhìn khá quen.
Dựa
vào phương hướng… nơi đấy chắc là… phiên bản hiện thực hóa của Chân
Linh Thần Giới! Đó là hòn đảo mà Tề Hạo đã dẫn cô đến!
Điện
thoại Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên vang lên, là Đại Thần gọi đến qua tài
khoản game, trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt đập thình thịch. Đây là lần đầu
tiên cô nói chuyện với Đại Thần, không biết giọng nói của anh ấy thế
nào?
“A lô…”
Kỷ Hiểu Nguyệt hồi hộp.
Đầu
bên kia điện thoại hơi ồn ào, nhưng tiếng ồn nhanh chóng biến mất, Kỷ
Hiểu Nguyệt nghe thấy rất rõ tiếng thở của Đại Thần, còn có tiếng
bước chân phía sau.
Kỷ
Hiểu Nguyệt nắm chặt tay, nín thở.
“Đại
Thần…”
Đột
nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy không chắc chắn, Đại Thần ở ngay sau
lưng nhưng không hiểu sao cô không dám quay đầu nhìn lại.
“Bà
xã”. Trong di động và sau lưng cùng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Giọng
nói này như tiếng sấm vang lên giữa trời quang, khiến Kỷ Hiểu Nguyệt
choáng váng đầu óc.
Giọng…
giọng… giọng nói này rõ ràng là…
“Bà
xã, cuối cùng em cũng đến rồi”.
Gần
như cùng lúc, một cánh tay rắc chắc khóa chặt Kỷ Hiểu Nguyệt bên lan
can, hơi thở quen thuộc khiến cô run rẩy đánh rơi điện thoại trong tay.
Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú với nụ
cười đầy mê hoặc trước mặt khiến cô hét lên chói tai.
“Á á
á………!”
Không
thể nào! Sao lại như vậy! Đầu óc Kỷ Hiểu Nguyệt trống rỗng, theo
bản năng cô chỉ muốn chạy trốn.
Đáng
tiếc, cũng giống như trước đây, cô có nhảy sang trái nhảy sang phải
cũng không thoát được.
“Buông
tôi ra! Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Tiếc
là Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có một chân lành, không đấu lại được vời
người ta, sức lực chênh lệch quá lớn nên có lò cò cả nửa ngày cô
vẫn ở trong lòng Tề Hạo.
“Bà
xã, em nhẫn tâm thật đấy, nhìn thấy chồng không chào hỏi gì đã muốn
đi rồi. Bà xã có biết chồng em đợi ở đây sắp cả bạc đầu rồi
không?” Tể Hạo cười tươi, ánh mắt mê hoặc.
Giây
phút hạnh phúc! Cuối cùng cũng có thể đối diện gọi cô ấy là “bà
xã” rồi!
“Anh
cố ý phải không?” Nhận ra mình có làm mọi cách cũng không thể chạy
thoát, Kỷ Hiểu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, tức giận lườm khuôn
mặt đang tươi cười đến mức muốn đánh của Tề Hạo.
Tại
sao lại là tên quái gở này? Tại sao lại là tên biến thái này? Ông
trời ơi…!
“Phải,
anh cố ý làm vậy đấy. Kể từ khi anh biết em chính là Tế Nguyệt
Thanh Thanh, anh đã cố gắng thu hút sự chú ý của em, cố tình tiếp
cận em, cố tình chuyển em lên làm việc gần anh. Tất cả mọi việc, anh
đều đã sắp xếp từ trước, chỉ vì, anh yêu em”.
“Anh
yêu tôi? Anh hiểu thế nào gọi là yêu sao? Chẳng qua anh đã chán mấy cô
gái bên cạnh mình rồi nên mới thấy tôi mới mẻ thôi! Tề Hạo, anh muốn
tìm phụ nữ chứ gì, anh chỉ cần vung tay thiên hạ này có vô số cô
gái sẵn sàng yêu thương nhớ nhung anh, đừng đến làm phiền tôi nữa!
Tránh ra!”
Tề
Hạo mệt mỏi day hai bên thái dương, lần đầu tiên tỏ tình đã bị thất
bại là làm sao?! Mọi việc cứ tan biến như khói bụi vậy sao…?!
Kỷ
Hiểu Nguyệt chớp cơ hội nhanh chóng nhảy đi nhưng cô chợt nhận ra, trên
tầng thượng không còn một bóng người, thang máy đã xuống tầng một
từ lâu, toàn bộ cửa ra đều đã bị đóng lại.
“Sinh
ly tử biệt” cái khỉ gì chứ? Đây rõ ràng là cái bẫy, một cái bẫy
hoàn hảo!
Kỷ
Hiểu Nguyệt tìm không được lối thoát, tức giận cầm cốc ném người.
Còn Tề Hạo rất mực tao nhã xoay người ném đòn.
Tề
Hạo biết, để Kỷ Hiểu Nguyệt chấp nhận những việc này là cả một
quá trình khó khăn. Nhưng giờ anh không hề lo lắng, thứ anh có là
thời gian, anh sẽ từ từ “chơi đùa” với cô gái bé nhỏ này!
Còn
Kỷ Hiểu Nguyệt có trở thành “người mất tích” hay không, anh chắc
chắn sẽ không có điều đó xảy ra.
Bởi
việc bố mẹ Kỷ đi du lịch vòng quanh thế giới là do anh một tay bố
trí.
Hoa Hồ
Điệp đang bận thăng cấp để cướp bà xã về cũng là anh đưa ra chủ ý.
Còn
về An Húc Dương, anh đã sớm dặn Nhiếp Phong tung mấy tấm ảnh chụp
thân mật của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai trong ngày gặp
mặt rồi, cho nên An Húc Dương cũng không còn là vấn đề nữa.
Cô bé
ơi, lần này em không chạy được nữa rồi!
Kỷ
Hiểu Nguyệt sắp điên lên mất!
Tay
chân không nhanh nhẹn linh hoạt cũng không sao, sau khi cố gắng nhảy lò
cò khắp cả sân thượng, cuối cùng cô cũng tìm được một cánh cửa có
thể mở ra, nhưng mà… bên trong lại là phòng ngủ!
Có
nhầm không vậy? Tên biến thái quái gở này rốt cuộc định làm gì
vậy?
Nhìn
con sói đang từng bước tiến lại gần, Kỷ Hiểu Nguyệt muốn chạy trốn,
ngờ đâu sức lực đã cạn kiệt, cô dễ dàng bị người ta ôm ngang eo rồi
ném lên… một cái võng trên đài quan sát. Những món ăn đặt trước võng
nhắc nhở Kỷ Hiểu Nguyệt đã đến giờ ăn tối.
Để
thể hiện sự tức giận, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định tuyệt thực. Tề
Hạo không miễn cưỡng mà chỉ lặng lẽ ngồi đó gắp những món ăn thơm
ngào ngạt ăn ngon lành trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt, lúc thấy khóe môi
cô mấp máy, anh còn rất quan tâm, cẩn thận gắp mấy món ngon đưa đến
miệng cô…
Kỷ
Hiểu Nguyệt quyết định, ăn no mới có sức chạy, vì thế cô ăn lấy ăn
để. >0
Khi Kỷ
Hiểu Nguyệt đòi về, Tề Hạo lấy mấy bức ảnh nhìn rất thân mật chụp
lúc hai người ngủ chung đưa qua đưa lại trước mặt cô.
A… a…
ảnh nóng!
Kỷ
Hiểu Nguyệt vừa ăn no lại tiếp tục nổi điên. Dù chỉ có một chân để
nhảy lò cò, cô cũng phải đuổi theo cái kẻ hai chân biết chạy kia, cô
thề phải tiêu hủy vật chứng! Tên quái gở này đúng là đã giở trò
khi cô ngủ mà, a a a a a!
Đi đi
lại lại nhiều mệt, không thể nhảy thêm được nữa, Kỷ Hiểu Nguyệt ngã
xuống võng thở hổn hển. Nhìn ánh hoàng hôn phía Tây, Kỷ Hiểu Nguyệt
khóc không thành tiếng, bẫy, lại là một cái bẫy! Bây giờ một chân
mỏi nhừ, một chân lại đau, dù Tề Hạo có thả cho cô đi cô cũng đi
không nổi! #.....#
Tên
sói ranh mãnh, đa mưu túc trí kia lại cười tươi rói:
“Bà
xã em đừng giận, thật ra chỉ cần em chịu tin tưởng, em sẽ biết chồng
em thật sự đã suy nghĩ cực khổ như thế nào”.
Kỷ
Hiểu Nguyệt không còn sức lực để cãi nhau, cô đành dùng ánh mắt
“giết chết” anh. Tề Hạo bất chấp nguy hiểm đưa một ly nước cho cô, Kỷ
Hiểu Nguyệt do dự một chút, xem xét tính linh hoạt của mục tiêu,
cuối cùng vẫn quyết định… uống cạn ly nước.
Hay
lắm, rốt cuộc cũng có tiến bộ, Tề Hạo nở nụ cười quyến rũ.
Bầu
không khí giữa hai người mới vừa tốt đẹp thì Nhiếp Phong ở đâu đùng
đùng chạy tới.
“Không
hay rồi, không hay rồi! Chân Linh Thần Giới bị hacker tấn công, xuất
hiện rất nhiều lỗi phần mềm”.
“Cái
gì?” Hai người mấy giây trước còn như nước với lửa giờ đã chung một
chí hướng.
Nhiếp
Phong vừa thở dài vừa nói: “Làm ơn đi, hai người có hẹn hò cũng
phải bật điện thoại lên chứ!”
Không
phải lỗi của tôi! Di động của tôi bị người ta tắt máy rồi ném lên
cái bàn xa tít tắp! Tề Hạo làm!!!!
Không
phải lỗi của tôi! Di động của tôi bị người ta coi là bao cát, quăng vào
góc sân thượng! Kỷ Hiểu Nguyệt làm.
“Ai
hẹn hò với anh ta chứ!” Kỷ Hiểu Nguyệt quát lớn.
Tề
Hạo quyết định tạm thời không thảo luận vấn đề này, anh vội vã quay
sang Nhiếp Phong hỏi:
“Có
chuyện gì vậy?”
Nhiếp
Phong lắc đầu:
“Muốn
biết tình hình cụ thể thì đến công ty đi. Nhân viên Bộ phận Phát
triển game trừ Hồ Điệp không liên lạc được những người khác đã quay
về làm việc rồi, nhưng vẫn không đủ nhân lực”.
Kỷ
Hiểu Nguyệt nghĩ, chắc Hoa Hồ Điệp đang trốn trong nhà “bế quan luyện
cấp”, giờ trời có sập xuống anh chàng chắc cũng chẳng còn tâm trạng
mà quan tâm.
Mặc
dù Kỷ Hiểu Nguyệt rất ghét Tề Hạo nhưng cô lại rất yêu thích trò
chơi này, vì thế vừa về đến Lãng Thăng, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng
thay vào vị trí bị khuyết của Hoa Hồ Điệp. Hơn nữa lại là game thủ
lão luyện, nên cô thực sự đã giúp được rất nhiều việc…
Kỷ
Hiểu Nguyệt không ngờ chuyến đi này lại thành chuyến đi bốn mươi tám
giờ không ngủ không nghỉ.
Do vào
dịp Tết Âm lịch nên số người lên mạng tăng cao, sự cố lại xảy xa quá
đột ngột khiến việc xử lý vấn đề càng thêm rắc rối. Cũng may có
Tề Hạo bình tĩnh chỉ đạo. Bên cạnh đó còn có chuyên viên hàng đầu
khoa Tin học như Nhiếp Phong ổn định tình hình, cùng toàn bộ nhân viên
Bộ phận Phát triển game đồng tâm hiệp lực kháng chiến suốt đêm. Vấn
đề cuối cùng cũng được giải quyết.
Kỷ
Hiểu Nguyệt ngồi trước máy tính suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ,
hai mắt đã thâm quầng… Vì thế lúc Tùng Ca mở sâm panh ăn mừng, Kỷ
Hiểu Nguyệt ý thức mơ màng nghĩ sâm panh là nước thường, liền một
hơi uống cạn. Đến lúc nhận ra mình đang uống gì thì đã không còn ý
thức được mọi việc xung quanh nữa.
Vốn
quay cuồng cả ngày, cùng hai đêm không ngủ không nghỉ, lại cộng thêm
chút hơi rượu, Kỷ Hiểu Nguyệt lăn ra ngủ đủ mười bốn tiếng đồng hồ.
Đến cả khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng cũng trôi qua không chút
luyến tiếc trong giấc ngủ say ấy. Thấy vậy Nhiếp Phong ngao ngán thở
dài, anh chưa thấy ai có thể ngủ được như vậy!
Tề
Hạo tâm trạng vui vẻ rất nhanh đuổi hết đám người không liên quan ra
ngoài, vừa nhấm nháp rượu vừa đợi chờ người anh thương yêu tỉnh
giấc.
Tính
ra đây đã là lần thứ ba Kỷ Hiểu Nguyệt ngủ cạnh anh, việc này chứng
tỏ điều gì? Dĩ nhiên là chứng tỏ họ rất có duyên, cô gái này không
muốn lấy anh cũng không được! Còn gì nữa nhỉ? Có lần thứ nhất thì
sẽ có lần thứ hai, có lần thứ ba thì sẽ có lần thứ tư, thứ năm,
thứ sáu…