Khi Kỷ
Hiểu Nguyệt tỉnh giấc, cô hoảng sợ phát hiện quần áo trên người đã bị người ta
đổi thành áo ngủ, một tiếng thét chói tai đâm thủng nóc nhà. Rồi cũng nhanh
chóng nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cơn hoảng loạn càng tăng
thêm.
Đây...
đây... đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô chỉ nhớ mình và Tùng Ca cùng
uống rượu...
Rượu!
Trời ơi, từ trước đến giờ cứ uống rượu vào là cô say không biết gì hết.
Cánh
cửa mở ra, ánh mặt trời tràn vào phòng, một người đàn ông trong trang phục ở
nhà màu trắng mang theo nụ cười quyến rũ bước trong ánh nắng từ từ tiến lại
gần.
“Bà xã,
em dậy rồi à?”
“Anh đã
làm gì?” Kỷ Hiểu Nguyệt hoảng sợ kéo chăn lên che ngực, dù hoàn toàn chỉ là “vẽ
rắn thêm chân” nhưng hành động đó cũng giúp cô có thêm chút cảm giác an toàn.
Tề Hạo
nhướn mày: “Em thấy thế nào?”
“Rốt
cuộc anh đã làm gì?” Tiếng hét như sư tử Hà Đông lại lần nữa vang lên.
Tề Hạo
than thở: “Bà xã, nếu anh thật sự làm gì thì chắc em sẽ biết mà”.
Hiểu
Nguyệt cô nương thuần khiết ngây thơ nhất thời không hiểu được ý nghĩa sâu xa
của Tề Hạo, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng anh đang đề cập đến mấy tấm “ảnh nóng”,
vì thế thù mới hận cũ cùng lúc dồn lại, cô liền thuận tay lấy gối ném người:
“Không
cho phép anh gọi tôi là bà xã, tôi không phải bà xã của anh!”
“Ai nói
vậy, em cũng lấy anh rồi đó thôi!” Tề Hạo sửa lại, tiện thể nhặt gối lên, thả
xuống giường.
“Đó chỉ
là trong trò chơi thôi”. Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng nhảy xuống giường giữ khoảng
cách với Tề Hạo, nào ngờ chân cô vừa chạm đất đã thấy đau nhói, suýt nữa ngã
lăn ra.
Cũng
may, một đôi tay đã kịp thời giữ được cô, tiện đà ôm cô vào lòng, bàn tay kia
thì nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh:
“Cho
đến giờ, anh chưa bao giờ coi đó là trò chơi”. Trong tiếng nói hút hồn của Tề
Hạo chứa đựng tình cảm nồng cháy, trong ánh mắt anh một ngọn lửa đang bừng lên.
Ánh mắt
ấy khiến trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt loạn nhịp, quên cả kháng cự. Ánh mặt trời
chiếu lên khuôn mặt Tề Hạo, nụ cười hoàn hảo càng thêm rực rỡ, bộ trang phục ở
nhà cho anh một phong thái hoàn toàn khác với ngày thường, dường như anh không
còn mang vẻ lạnh lùng cao ngạo, mà ngược lại vô cùng thân thiết dịu dàng.
Lần đầu
tiên Hiểu Nguyệt thấy một Tề Hạo như vậy, cô cảm thấy có chút gì đó không thật.
Không phải, rất không thật mới đúng!
“Em đói
chưa? Lại đây ăn sáng đi đã!” Tề Hạo đột nhiên ôm lấy Kỷ Hiểu Nguyệt, quay
người đi ra khỏi phòng.
“Chờ
chút!” Cuối cùng Kỷ Hiểu Nguyệt cũng hoàn hồn, hai chân đạp loạn lên phản
kháng.
“Quần
áo của tôi... có phải anh thay không?”
“Em
thấy sao?”
Người
nào đó rất khó tránh khỏi bị cắn. Hết cách rồi, ở vị trí này, cắn người có vẻ
dễ dàng hơn.
***
Kỷ Hiểu
Nguyệt rất đói.
Đối
diện với những món ăn ngon lành, bổ dưỡng, cô lập tức ăn quên trời quên đất.
Bên
cạnh, dì Lý khuôn mặt hiền lành nhìn Hiểu Nguyệt tủm tỉm cười, tiện thể lấy
thêm một bát canh cho cô:
“Uống
thêm chút canh đi, canh này tôi đặc biệt nấu cho cô cậu đấy!”
“Cảm ơn
dì!” Kỷ Hiểu Nguyệt mỉm cười biết ơn.
“Không
cần cảm ơn! Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn bạn gái về nhà, dĩ nhiên tôi phải
chuẩn bị cẩn thận rồi! Cậu chủ nói đây đều là những món cô thích ăn, cô ăn thêm
nhiều một chút!” Trên mặt dì Lý nở nụ cười theo kiểu “Tề gia sắp có chuyện vui
rồi”.
“…”
Không ăn nổi nữa mà.
Kỷ Hiểu
Nguyệt vụng trộm liếc mắt nhìn Tề Hạo. Tề Hạo vừa tao nhã gắp đồ ăn, vừa đáp
lại cô bằng một ánh mắt dịu dàng.
Híc…
Tôi không thấy gì hết.
Kỷ Hiểu
Nguyệt cắm đầu ăn tiếp, trái tim cô như một chú nai nhỏ đang chạy loạn khắp
nơi.
Lần đầu
tiên dẫn bạn gái về nhà? Thật vậy sao? Nhưng... chuyện đấy thì liên quan gì đến
mình?
Đợi
chút! Ai là bạn gái của anh ta chứ?
Kỷ Hiểu
Nguyệt liền bị sặc đồ ăn.
“Dì Lý,
dì vất vả rồi, dì cứ vào nghỉ trước đi, lát nữa cháu gọi nhân viên phục vụ theo
giờ đến dọn dẹp là được rồi”. Tề Hạo thản nhiên dùng khăn ăn lau miệng rồi nói.
Dì Lý
tủm tỉm cười: “Được rồi, tôi không quấy rầy cô cậu nữa, tôi về trước đây. Kỷ
tiểu thư, quần áo của cô đã khô rồi, tôi để trong tủ quần áo đấy. À, đúng rồi,
lúc tôi thay quần áo cho cô thấy chân cô bị sưng, nhớ là mấy ngày tới tuyệt đối
không được đi lại, phải nghỉ ngơi cho tốt. ”
Dì Lý
còn nói thêm rất nhiều việc phải chú ý nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt không còn tâm trạng
để nghe, vì khi nghe thấy “lúc tôi thay quần áo cho cô” của dì Lý, cả người cô
đã đông cứng lại. Kỷ Hiểu Nguyệt len lén nhìn sang Tề Hạo, nụ cười trên môi anh
càng rõ ràng, có điều lúc nhìn lại cô, ánh mắt anh có chút châm chọc.
Nhân
lúc cô ngủ, Tề Hạo cố tình đưa cô đến đây, anh ta đúng là loại người bụng dạ
khó lường. Nhớ lại vụ “ảnh nóng” lần trước, không biết lúc cô ngủ, tên biến
thái có làm gì đó không!
Kỷ Hiểu
Nguyệt thầm tức giận trong lòng. Nhưng cũng tinh quái nghĩ: Mấy kẻ từ bé đã
sống sung sướng an nhàn như Tề Hạo nhất định không biết nấu cơm đâu nhỉ?
Đợi dì
Lý đi khỏi, Kỷ Hiểu Nguyệt khen: “Tay nghề nấu ăn của dì Lý giỏi thật, như An
Húc Dương vậy!”
Sau đó,
cô thỏa mãn nhìn khuôn mặt vốn đang ấm áp nắng xuân của Tề Hạo lạnh run.
Hây da,
tâm trạng vui vẻ, ăn gì cũng thấy ngon!
Sau khi
cơm no rượu say, Kỷ Hiểu Nguyệt nhất quyết đòi về nhà. Tề Hạo lấy lý do chân Kỷ
Hiểu Nguyệt bị thương, đi lại không tiện, kiên quyết từ chối. Thậm chí anh còn
tuyên bố, nếu Kỷ Hiểu Nguyệt muốn về, cô có thể xem xét đến việc nhảy thẳng từ
cửa sổ ra ngoài, bởi vì mọi cánh cửa trong nhà chắc chắn sẽ bị khóa. Đương
nhiên, nếu có nhảy lầu thành công cũng không chắc có thể đi ra ngoài, bởi vì
quanh đây “non nối non, lầu nối lầu”.
Ngôi
nhà nằm trên một dải núi non trùng điệp, đường đi quanh eo khúc khuỷu, lúc nào
cũng có thể gặp mấy con thú hoang dã... Không đợi Tề Hạo nói xong, Kỷ Hiểu
Nguyệt đã hung hăng ném một cái gối về phía anh.
Sao ông
trời lại tạo ra một tên biến thái như vậy chứ, a... a… a!
Nhìn ra
hồ bơi xa xa dưới cửa sổ, Kỷ Hiểu Nguyệt hậm hực nuốt nước bọt, đánh không đánh
lại, chạy cũng chạy không thoát, chi bằng cứ “chiến tranh lạnh” với Tề Hạo đến
cùng!
Tề Hạo
đã quá quen với hành động “bạo lực, bất hợp tác” của Kỷ Hiểu Nguyệt nên quyết
định hỗ trợ. Chiều hôm đó anh tự mình mang một chiếc máy tính cấu hình cao đến
trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt.
Máy
tính? Game?
Kỷ Hiểu
Nguyệt vốn kiên quyết không muốn nhìn thấy trò chơi này nữa, nhưng trong lòng
vẫn có chút nghi ngờ.
Phong
Diệp Vô Nhai là Tề Hạo?
Tên
quái gở đó là Đại Thần?
Một
người là Đại Thần mà cô sùng bái, thậm chí còn rất… thích.
Một
người là tên biến thái quái gở cô vô cùng căm ghét!
Đúng là
không thể chấp nhận được, không thể nào chấp nhận dược sự thật này!
Tế
Nguyệt Thanh Thanh đăng nhập, Phong Diệp Vô Nhai quả nhiên đã ở trên mạng đợi
cô từ lâu.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Bà xã, cuối cùng em cũng lên
mạng rồi!”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh nhớ đến khuôn mặt “muốn ăn đòn” của Tề Hạo, sau vài giây do
dự, cô lao đến vung đao chém tới tấp. Sau việc Ta Là Một Con Rồng cưỡng hôn
thành công, kênh Thế Giới lại một lần nữa xôn xao, nhưng lần này không phải
cưỡng hôn mà là ly hôn.
Tế
Nguyệt Thanh Thanh kiên quyết đòi ly hôn.
Vừa
được bầu chọn là đôi vợ chồng xuất sắc giờ lại ly hôn? Có nội tình gì không?
Hình
ảnh ôm hôn nhau thắm thiết của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai sau
khi giành được giải nhất cùng hình ảnh Tế Nguyệt Thanh Thanh mưu sát chồng đều
bị những kẻ nhiều chuyện tung lên diễn đàn với tốc độ nhanh chóng mặt, gây nên
hiệu ứng tương phản rõ rệt, thu hút vô số người xem.
Phong
Diệp Vô Nhai rất bình tĩnh hỏi: “Bà xã, em chắc là mình muốn ly
hôn chứ?”
Tế
Nguyệt Thanh Thanh tức giận đáp lại: “Tôi chắc chắn,
tôi nhất định và tôi khẳng định”.
Hậu quả
của việc bốc đồng này là...
Ta Là
Một Con Rồng khoái trá dắt cô vợ vừa cưỡng hôn được đến xem một màn cưỡng hôn
khác.
Kênh
Thế Giới lại được dịp bùng nổ.
Phong
Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh đang diễn trò gì vậy? Trước ly hôn, sau
đó lại cưỡng hôn. Dĩ nhiên Tế Nguyệt Thanh Thanh thua là cái chắc!
Kỷ Hiểu
Nguyệt giận dữ ném gối về phía cái người đang ngồi trên ghế sô pha vui vẻ lên
mạng kia, Tề Hạo ngẩng đầu cười: “Bà xã, sau này em hết đường ly hôn rồi nhé!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt muốn đập đầu vào tường quá, cô thề sẽ không bao giờ chơi trò này nữa!
***
Dù
người nào đó có hống hách khiến người khác tức đến phát điên nhưng không thể
phủ nhận một điều, thái độ mấy ngày nay của anh ta khá tốt.
Ví dụ,
anh ta khá là đứng đắn, trừ việc thỉnh thoảng nhìn cô mờ ám, hay thỉnh thoảng
thừa dịp cô không phòng bị, hôn trộm cô một cái, ngoài ra có thể coi như khá
quy củ.
Ví dụ,
anh ta tự mình xuống bếp, dù chỉ là nấu cháo nhưng lần đầu tiên Tề đại thiếu
gia xuống bếp vì mình, ít nhiều gì cũng thấy rất hãnh diện.
Ví dụ
anh ta tự mình dùng thảo dược đặc chế bóp chân cho Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu
Nguyệt thấy nghi ngờ động cơ của Tề Hạo, nhất là lúc Tề Hạo bóp chân cho cô,
dáng vẻ, ánh mắt chăm chú của anh khiến người ta nghi ngờ, liệu anh có phải tên
xấu xa với những chiến tích lẫy lừng trước đây không?
Hay
là... Tề Hạo thật sự thích cô?
Không
thể nào!
Tuyệt
đối không thể nào!
Tuyệt,
tuyệt, tuyệt đối không thể nào!
Kỷ Hiểu
Nguyệt giữ chặt trái tim đang đập thình thịch, cô cảnh cáo chính mình, không
thể tin cái tên biến thái này được!