An Húc
Dương vừa nghe Hoa Hồ Điệp khóc lóc ỉ ôi vừa lặng lẽ chăm chú quan
sát mọi biểu hiện của Kỷ Hiểu Nguyệt. Thật ra Kỷ Hiểu Nguyệt là
một người khá lơ là qua quýt, An Húc Dương chưa bao giờ thấy dáng vẻ
thiếu nữ thẹn thùng của cô, vậy mà hôm nay anh lại được thấy, nhưng
lại là khi cô tiếp chuyện với một nhân vật ảo trên màn hình.
Đột
nhiên anh nhớ Hoa Hồ Điệp đã từng nói: Kỷ Hiểu Nguyệt hình như yêu
qua mạng rồi.
Cô ấy
thật sự đã thích Phong Diệp Vô Nhai? Cô ấy thật sự muốn gặp Phong
Diệp Vô Nhai?
Ánh
mắt An Húc Dương sững lại, trái tim anh đồng thời quyết định phải
hành động kiên quyết, mạnh mẽ hơn.
“Này,
rốt cuộc cậu có nghe người ta nói chuyện không đấy hả?” Hoa Hồ Điệp
rất không hài lòng khi thấy An Húc Dương hoàn toàn không tập trung.
An Húc
Dương vỗ vai Hoa Đồ Điệp, thở dài:
“Chặng
đường theo đuổi một ai đó là chặng đường rất dài và gian khổ, cố
lên!”
Kỷ
Hiểu Nguyệt vừa vượt qua cơn sốc với lời đề nghị “gặp gỡ” của Đại
Thần nên không nghe ra được câu nói đa nghĩa của An Húc Dương. Cô quay
người lại hỏi Hoa Hồ Điệp:
“Tổng
giám đốc Tề của cậu đâu rồi? Không cần anh ta nữa à?”
Hoa Hồ
Điệp nổi đóa: “Ai nói vậy hả? Tổng giám đốc Tề là thần, anh ấy là
một vị thần trong lòng mình! Măng Mọc Sau Mưa là bà xã của mình,
mình nhất định phải theo đuổi được cô ấy!”
An Húc
Dương nghi ngờ hỏi: “Cậu biết cách theo đuổi không?”
Kỷ
Hiểu Nguyệt: “Chắc chắn là không biết rồi, nếu không thì tỏ tình
thử cho bọn mình nghe qua xem sao!”
Hoa Hồ
Điệp luống cuống đến mức đáng thương đáp: “Vì thế mình mới tìm các
cậu nhờ giúp đỡ. Mau dạy cho mình đi mà! Mình muốn có bà xã…”.
Trong
ba mươi sáu kế theo đuổi vị thần ái tình…
Hoa Hồ
Điệp “lĩnh ngộ” được “chiêu thức” lại vội vàng chạy về nhà, tiếp
tục theo đuổi bà xã.
Mãi
mới có thể “tống tiễn” anh chàng thất tình đi, An Húc Dương mới quay
sang Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêm nghị cất lời.
“Anh
đến đây vì có một chuyện muốn nói với em”.
Kỷ
Hiểu Nguyệt giật mình khi thấy dáng vẻ nghiêm túc đó của An Húc
Dương, cô nghiêm chỉnh ngồi xuống, chăm chú lắng nghe.
“Tên
thật của anh là Bạch Sùng Tước”.
“…” Kỷ
Hiểu Nguyệt mím môi im lặng, việc này còn cần phải nói sao. Em biết
điều này từ nhiều năm trước rồi mà!
“Tổng
giám đốc Tập đoàn Bạch Thị, Bạch Thế Cơ là cha ruột của anh”.
…
***
Suốt
buổi tối, Kỷ Hiểu Nguyệt trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Bên
tai cô vẫn không ngừng vang lên hai câu của An Húc Dương:
“Anh
họ Bạch, Tổng giám đốc Tập đoàn Bạch Thị, Bạch Thế Cơ là cha ruột
của anh”.
“Anh
quyết định rời khỏi giới nghệ sĩ để quay về tiếp nhận công ty của
cha anh”.
Tin
này đúng là như sét đánh giữa trời quang!
Hóa ra
An Húc Dương là con riêng của Bạch Thế Cơ. Nhiều năm trước, một trận
hỏa hoạn đã hủy hoại toàn bộ khuôn mặt của Bạch Sùng Tước. Nhưng
đồng thời nó lại mang đến cho anh người cha ruột anh vẫn luôn mãi tìm
kiếm. Giờ nghĩ lại, ngày trước gia cảnh Bạch Sùng Tước cũng không hề
khá giả, làm gì có tiền để ra nước ngoài làm phẫu thuật chỉnh
hình, đã vậy sau khi về nước còn bỗng nhiên trở thành một người nổi
tiếng trong giới điện ảnh.
Dù từ
trước đến giờ Kỷ Hiểu Nguyệt luôn không có hứng thú gì với chuyện
nhà của các đại gia, như An Húc Dương đột nhiên trở thành công tử của
Tập đoàn Bạch Thị, tin này thật khiến cô không thể “tiêu hóa” ngay
được. Ngay cả việc An Húc Dương bỗng nhiên quyết định rời bỏ ánh đèn
sân khấu về tiếp quản chuyện kinh doanh của gia đình vì cô cũng thế.
Rồi
đến việc đột nhiên Đại Thần nói muốn gặp mặt, không biết vì sao cô
lại nghĩ đến khuôn mặt quyến rũ xấu xa, đôi môi mỉm cười đầy bí ẩn
của Tề Hạo.
Thật
đúng là “Họa vô đơn chí”!!
Vì
không ngủ được, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định dậy ra ngoài đi tản bộ.
Sau khi
nơi này trở thành bãi biển tình nhân, đêm nào cũng có rất nhiều cặp
đôi đến đây hẹn hò, bảo vệ của Vườn hoa thế Kỷ thỉnh thoảng cũng
qua đây tuần tra duy trì trị an.
Kỷ
Hiểu Nguyệt mặc áo khoác nhẹ, bước chầm chậm trên bãi cát. Kỷ Hiểu
Nguyệt mãi suy nghĩ nên không nhận thấy có một bóng người vẫn luôn
lặng lẽ theo sau cô, đến tận lúc bảo vệ tiến lại yêu cầu kiểm tra
chứng minh thư, Kỷ Hiểu Nguyệt mới giật mình quay đầu lại.
Thì ra
là An Húc Dương!
Anh ấy
vẫn chưa đi sao?
Bảo
vệ lịch sự xin lỗi An Húc Dương rồi rời đi.
“Anh
vẫn chưa về?”
“Về
rồi cũng không ngủ được, nên anh ở lại đây bảo vệ em”.
“Anh
thật sự muốn rời bỏ sân khấu?”
“Phải”.
“Vì
em?”
“Cũng
có thể nói là vì chính anh. Anh thật sự muốn ở cạnh em, nhưng anh
cũng biết, em không muốn cuộc sống của mình suốt ngày bị phóng viên
đeo bám. Rời khỏi nghề ca hát cũng chỉ là vấn đề thời gian”.
“Thật
ra anh không cần làm vậy. Lúc trước anh lựa chọn con đường này là vì
anh yêu thích nó, anh đừng vì em mà từ bỏ ước mơ của mình”.
“Em
chính là giấc mơ của anh”.
“…”
Không
gian bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ, thời gian cứ chậm
chạp trôi, mỗi người bọn họ cùng ôm một tâm tư riêng.
Rồi An
Húc Dương đột nhiên nắm chặt tay Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Hiểu
Nguyệt, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ cho em cuộc sống mà em mong
muốn, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc. Đồng ý lấy anh, em nhé?”
Đôi
mắt An Húc Dương lấp lánh dưới ánh trăng, mái tóc dài chấm vai khẽ
tung bay theo từng làn gió càng làm tăng thêm nét quyến rũ nơi anh.
Kỷ
Hiểu Nguyệt từ từ rút tay ra, giọng nói rất nhẹ: “Em xin lỗi, em
không thể đồng ý với anh được!”
Lúc
trước cô vẫn luôn không ngừng thắc mắc là ai đã cứu cô ở buổi đại
nhạc hội hôm đó. Nhưng khi Đại Thần đột nhiên đưa ra yêu cầu gặp mặt,
Kỷ Hiểu Nguyệt mới phát hiện ra một điều, ai cứu cô không quan trọng,
quan trọng là cô đã coi người cứu cô hôm đó trở thành ai.
Kỷ
Hiểu Nguyệt lập tức nhìn rõ sự buồn bã, đau khổ trong mắt An Húc
Dương, nhưng cô cũng biết mình không thể tiếp tục trốn tránh được
nữa.
“A
Tước, em nghĩ, có lẽ em đã thích Phong Diệp Vô Nhai rồi. Em có lỗi
với anh, em đã xem anh là anh ấy, nhưng mà… em xin lỗi”.
Giọng
Kỷ Hiểu Nguyệt rất nhỏ, nhưng từng câu từng chữ như những nhát dao
đâm vào trái tim An Húc Dương, đau đớn tột cùng.
“Hiểu
Nguyệt, đó chỉ là trò chơi thôi mà…”
“Em sẽ
đi gặp Đại Thần. Dù anh ấy nghèo khổ hay giàu sang, là người hay là
quỷ, em cũng đã quyết định gặp mặt. Còn sau đó chuyện sẽ ra sao, em
cũng không muốn nghĩ quá nhiều. Nếu em không nói cho anh biết sự thật
thì thật không công bằng với anh. A Tước, em biết, anh vẫn là A Tước
của ngày xưa, nhưng chúng ta không thể quay lại được nữa rồi. Là do em
đã thay lòng đổi dạ, em thích Phong Diệp Vô Nhai, em xin lỗi”.
Kỷ
Hiểu Nguyệt muốn chạy trốn, cô không muốn thấy ánh mắt chứa đầy bi
thương của An Húc Dương.