Hôm
sau, Kỷ Hiểu Nguyệt vác đôi mắt thâm quầng đi làm, đáng tiếc cô vẫn
bị ai đó đày ải làm “cu li”. Sắp đến kỳ nghỉ lễ nên phải dọn sạch
mọi ngóc ngách trong công ty. Kỷ Hiểu Nguyệt mặc bộ quần áo lao công,
cật lực lau dọn trong khu văn phòng.
Nhiếp
Phong rất biết điều, ngoan ngoãn chạy vào văn phòng Tổng giám đốc
“tránh nạn”.
Bỗng
nhiên, chổi lau nhà của Kỷ Hiểu Nguyệt chạm phải một đôi giày cao
gót tinh xảo xinh đẹp.
“Tề
Hạo có ở đây không?” Giọng nói sắc lạnh đầy vẻ cao ngạo cất lên.
Kỷ
Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, trước mắt cô là một khuôn mặt xinh đẹp có
chút lẳng lơ.
Cô gái
này dáng người nóng bỏng, chiếc váy ngắn màu đỏ bó sát người thật
dễ khiến người khác phải xịt máu mũi. Ngũ quan xinh xắn hài hòa,
mày đen môi đỏ, eo nhỏ mông cong, mái tóc dài uốn lọn to nhuộm màu
đỏ rực khiến cô càng thêm lả lướt yêu kiều.
Trong
văn phòng không ngừng vang lên những tiếng xuýt xoa.
Cô
nàng từng trải, hiểu biết Ngô Khải Nhi vội vàng đứng dậy nói:
“Bạch
tiểu thư, cô đến đấy ạ, Tổng giám đốc đang…”
Còn
chưa kịp nói xong, cô gái kia đã nhanh nhẹn bước vào văn phòng Tề
Hạo.
“Ngô
Khải Nhi, đó là ai vậy?” Đào Song Song bắt đầu phát huy tinh thần tám
chuyện, hỏi.
“Bạch
Y Ngưng, đại tiểu thư nhà họ Bạch đấy”.
“Cô ta
chính là Bạch Y Ngưng?”
Người
vẫn được mệnh danh là “Người phụ nữ thép” chính là cô ta?
Kỷ
Hiểu Nguyệt lại nghĩ, cô gái này có vẻ rất thân quen với tên xấu xa
kia, lại còn là một cô gái rất “nóng” nữa chứ! Bên cạnh tên quái gở
đó sao có nhiều phụ nữ vậy?
Đợi
chút! Bạch Y Ngưng?! Bạch Y Ngưng, đại tiểu thư của Tập đoàn Bạch Thị,
vậy chẳng phải cô ta là chị gái của Bạch Sùng Tước sao? Bạch Sùng
Tước phải quay về công ty, Bạch Y Ngưng lại chạy tới Lãng Thăng, hai
người này có quan hệ gì?
Không
thể hiểu nổi.
Nhưng
cũng vào giây phút nhìn thấy cô gái xinh đẹp đó đến tìm Tề Hạo,
trong lòng Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức bừng lên một ngọn lửa không thể
gọi tên.
Xấu xa
đúng là xấu xa, lúc nào cũng có thể “trêu hoa ghẹo nguyệt” được!
Dù không
muốn nghĩ sai cho chị gái của Bạch Sùng Tước, nhưng từ trước đến nay
cô chưa bao giờ tin tưởng cái tên xấu xa ấy.
Cánh
cửa lại mở ra, Nhiếp Phong từ bên trong văn phòng vội vã chạy như bay
ra ngoài rồi tránh đi thật xa. Lúc cánh cửa văn phòng Tề Hạo đóng
“rầm” lại, tim Kỷ Hiểu Nguyệt đập mạnh một nhịp.
“Mấy
cô nói thử xem sao hôm nay Bạch tiểu thư lại đến đây?” Hai mắt Đào Song
Song lập tức sáng lên, có chuyện để buôn rồi, hạnh phúc quá!
“Mấy
cô không biết sao, Bạch tiểu thư gọi điện đến hẹn gặp Tổng giám đốc
mấy lần rồi nhưng Tổng giám đốc không đồng ý, có khi không đợi được
nữa nên cô ta mới đến thẳng đây!” “Tay trong” Ngô Khải Nhi thì thầm
tiết lộ.
“Không
ngờ một người sắt đá như cô ta cũng bị Tổng giám đốc của chúng ta
thu phục, Tổng giám đốc Tề đúng là rất hấp dẫn!”
“Mấy
cô đoán thử xem, bao giờ Bạch tiểu thư mới ra? Tôi cá là đến tối!”
“Hai
tiếng!”
“Sai,
ba tiếng!”
“Thôi
xin các cô đấy, mấy người có đầu óc một chút được không! Chúng ta
có đi ăn tối về bọn họ cũng chưa chắc đã ra”.
“Cũng
phải, mấy món công phu của Bạch tiểu thư rất lợi hại đấy! Nghe nói
số đàn ông quỳ gối dưới váy cô ta cũng không phải là ít nhưng cô ta
chẳng thèm quan tâm đến ai, chỉ thân thiết với Tổng giám đốc của
chúng ta thôi. Nếu thật sự cô ta không đợi được, phải tự mình đến
đây, tôi thấy, e là tối nay cũng không đi được ấy chứ!”
“Có
lý, nếu là tôi, không chỉ có một đêm đâu, có khi tôi ở luôn đây ấy!”
“Cô ấy
hả? Thôi cho tôi xin!”
Kỷ
Hiểu Nguyệt xách thùng nước sạch lau lau xung quanh:
“Tránh
nào, tránh nào, tránh nào!... Chân! Nhấc lên đi! Nói chị đấy! Nếu
không nhấc chân lên tôi đánh cho bây giờ!”
Đúng
là tai nghe không bằng mắt thấy! Tức quá! Cái tên biến thái xấu xa
kia lại dám ở trong văn phòng…
Xấu
xa! Bỉ ổi! Đáng ghét!
Vậy
mà cô lại bị tên bỉ ổi đó cưỡng hôn mới bực mình chứ, ôi… ôi… ôi!
***
Trong
văn phòng, Tề Hạo mỉm cười nhìn Bạch Y Ngưng:
“Sao em
lại tới đây?”
“Chuyện
lớn như vậy em có thể không đến sao? Em nói này Tề Hạo, sau này làm
việc gì anh cũng nên nói trước với em một tiếng, trái tim bé nhỏ
của em không chịu nổi sự phá hủy của anh đâu!”
Bạch Y
Ngưng ngồi xuống ghế đối diện Tề Hạo, châm một điếu thuốc, đôi giày
cao gót không hề khách sáo gác lên bàn làm việc của Tề Hạo.
“Bao
giờ thì em mới có thể giống con gái đây!” Tề Hạo không hề ngạc
nhiên, anh nhẹ nhàng đẩy đống tài liệu trên bàn ra.
“Có
lúc nào em không phải là con gái đâu!” Bạch Y Ngưng tuyệt đối tự tin
với vẻ bề ngoài của mình. Cô ta nhíu mày nhả ra một vòng khói, chỉ
ở trước mặt Tề Hạo cô mới không che giấu bản thân mình.
“Nếu
em đến vì việc kia thì anh thấy em không cần phải nói gì đâu, việc
anh đã quyết định sẽ không thể thay đổi”. Tề Hạo không vòng vo đi
thẳng vào vấn đề.
“Anh và
An Húc Dương có “đấu đá” gì với nhau cũng không cần phải chấm dứt
hợp đồng chứ! Lúc trước chúng ta đã thống nhất rồi mà, anh giữ nó
lại Lãng Thăng, em giúp anh xử lý những chuyện bên ngoài. Giờ anh đột
nhiên lại hủy bỏ hợp đồng với nó, em lại có thêm một thằng em trai
tranh giành tài sản, anh có biết bây giờ ông già kia coi trọng nó hơn
cả em không?” Bạch Y Ngưng tức giận phun ra một luồng khói, khẽ vuốt
suối tóc dài, đôi mắt quyến rũ, xinh đẹp vô cùng.
Tề
Hạo đặt bút xuống, hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên nở nụ cười:
“Đến lúc em bị kiểm tra rồi đấy”.
Bạch Y
Ngưng nheo đôi mắt xinh đẹp, lắc nhẹ điếu thuốc trong tay, cô ta không
biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Tề Hạo:
“Không
phải Tổng giám đốc Tề định qua cầu rút ván đấy chứ? Nếu không phải
Bạch Thị có sức ảnh hưởng trong giới truyền thông, anh nghĩ chuyện
của Phong Tín Nhi có thể xử lý êm đẹp? Những lời đồn về anh có thể
thu xếp ổn thỏa? Tốt xấu gì cũng phải nhìn vào những gì chúng ta
đã vui vẻ hợp tác trong quá khứ mà giúp em chứ!”
Tề
Hạo cười lạnh, trong ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra được chút cảm
xúc:
“Em
cũng hiểu quan hệ hợp tác của Tề Thị và Bạch Thị là đôi bên cùng
có lợi, em cũng đâu phải chịu bất cứ thiệt thòi gì. Hơn nữa, anh
chỉ chấm dứt hợp đồng với cậu ta thôi, cậu ta muốn đi đâu, làm gì,
anh không quan tâm”.
Dưới
ánh mặt trời, khuôn mặt Tề Hạo như một bức tranh mềm mại nhưng cũng
đầy sức sống, ở góc độ nào cũng toát lên vẻ đẹp nam tính hoàn mỹ.
Bạch Y
Ngưng đã gặp vô số người, nhưng người đàn ông trước mặt cô mới là
người tuyệt vời nhất. Những tính toán, kế hoạch trong công việc của
Tề Hạo khiến cô không thể không khâm phục. Nếu không có sự giúp đỡ
của anh, Bạch Thị đã không thể vượt qua khoảng thời gian khủng hoảng
kinh tế lúc trước. Anh là ân nhân của Bạch Thị nhưng cũng là kẻ địch
lớn nhất của Bạch Thị, anh khiến người ta vừa yêu lại vừa hận.
Bạch Y
Ngưng đột nhiên đổi giọng, vứt điếu thuốc trong tay đi, hướng về phía
Tề Hạo, đôi chân dài quyến rũ khẽ dịch chuyển, ánh mắt đầy vẻ oán
trách:
“Anh
nhẫn tâm quá, anh có biết em đã bỏ bao nhiêu tâm huyết vào Bạch Thị
không? Đột nhiên An Húc Dương nhảy vào thế này cướp không của em 50%
cổ phần. Đúng là không công bằng!”
“Với
bản lĩnh của em, việc này không nên lo lắng mới phải. An Húc Dương
không phải người biết kinh doanh, Bạch Thị trước sau gì vẫn là của em
thôi”. Tề Hạo thản nhiên đẩy cặp đùi trắng ngần trước mặt ra.
Một
câu nói này của Tề Hạo cũng đủ khiến đôi mắt xinh đẹp của Bạch Y
Ngưng lấp lánh. Nếu Tề Hạo đã nói An Húc Dương không phải người biết
kinh doanh thì chắc chắn là như vậy! Xem ra cô không cần phải lo lắng
nữa rồi.
Nhưng
anh chàng Tổng giám đốc Tề này đúng là lạnh lùng “trăm năm như một”,
Bạch Y Ngưng thở dài. Trong số những người đàn ông ít ỏi nhận được
sự chú ý của cô, chỉ có Tề Hạo là không hề dao động trước sắc đẹp
nghiêng nước nghiêng thành của cô.
Đúng
lúc này, hệ thống thông báo: “Tế Nguyệt
Thanh Thanh đăng nhập”.
Bạch Y
Ngưng thích thú tiến lại gần: “A, bà xã
của anh lên mạng đấy à?”
Tề
Hạo đẩy chân Bạch Y Ngưng trên bàn xuống, ánh mắt toát lên một cảm
xúc không thể nói nên lời:
“Không
còn việc gì nữa thì em đi được rồi”.
“Này,
Tề Hạo, anh mất lịch sự quá đấy, lần nào dùng xong cũng ném đi luôn
thế à! Không sợ em đến trước mặt cô bồ nhỏ của anh tố cáo sao?”
Bạch Y Ngưng khó chịu nói.
Tề
Hạo tâm trạng đang rất tốt nên không quan tâm đến việc Bạch Y Ngưng cố
tình gây sự, anh chăm chú đọc tin nhắn Tế Nguyệt Thanh Thanh vừa gửi
đến:
“Đại
Thần”.
Phong
Diệp Vô Nhai: “Bà xã, sao vậy?”
Tế
Nguyệt Thanh thanh im lặng một lát rồi đáp: “Không
sao, em cắm máy đây”.
Khuôn
mặt Tề Hạo thoáng hiện lên chút mất mát, nhưng sự thay đổi nho nhỏ
này không thoát khỏi cặp mắt của Bạch Y Ngưng, cô ta than thở.
“Xem ra
sát thủ tình trường cũng có lúc thất thủ. Để em đoán xem, lần
trước lỗi hệ thống em phát hiện lại biến thành công lao của cô vợ
bé này, đúng không?”
“Cô ấy
không phải là vợ bé”. Cô ấy là bà xã, là vợ.
“Tề
Hạo! Sao em lại thấy càng ngày càng thích anh vậy nhỉ?” Bạch Y Ngưng
lười biếng ngả người về phía Tề Hạo, đôi mắt đong đưa, khóe môi hơi
nhếch lên thành một nụ cười.
“Tốt
nhất là không nên”.
“Hay
là thế này, dù sao mọi người cũng thấy chúng ta rất xứng đôi, vậy
sao anh không lấy em? Em không quan tâm anh có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài,
cũng không để ý anh kết hôn với ai trong game, em chỉ cần vị trí phu
nhân Tổng giám đốc Tề thôi! Anh thấy thế nào?” Bạch Y Ngưng cười lẳng
lơ.
Tề
Hạo quay sang nhìn Bạch Y Ngưng, nụ cười có phần lạnh lùng gian ác:
“Em
muốn cái gì anh biết quá rõ, không cần kết hôn với anh, em cũng có
thể có được mà”.
Nhìn
khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Tề Hạo, Bạch Y Ngưng khẽ thở dài:
“Tề
Hạo, anh đừng có vậy chứ, em yêu anh thật mà”.
Tề
Hạo cười nhạt, nhẹ nhàng nâng cằm Bạch Y Ngưng lên, từ từ áp sát
khuôn mặt xinh đẹp của cô:
“Tốt
nhất em đừng nên yêu anh, vì cho tới giờ anh chưa từng nghĩ đến việc
yêu em. Kết hôn với anh càng là chuyện không thể xảy ra”.
“Nhưng…
anh không thấy chúng ta rất xứng đôi sao?” Nụ cười của Bạch Y Ngưng
càng thêm quyến rũ, cánh tay trắng trẻo chủ động vòng qua cổ Tề Hạo
khiến cô gần anh thêm một chút.
“Em
thích anh, cậu em trai ngoan hiền của em lại thích cô nàng của anh. Anh
nói xem, nếu chị em Bạch gia liên thủ liệu có khả năng đánh đâu trúng
đó không?”
Ánh
mắt Tề Hạo đột nhiên lạnh lùng, bàn tay nắm lấy eo Bạch Y Ngưng dùng
sức khá mạnh khiến cô khẽ kêu lên. Anh chàng này đúng là không biết
thương hoa tiếc ngọc gì cả!
“Nếu
em có ý đồ gì với cô ấy, hậu quả… sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
“Anh…
không phải anh thích cô ta thật đấy chứ?”
“Em
nghĩ quá nhiều rồi!”
“Tề
Hạo, sao càng ngày em càng thích anh vậy nhỉ?”
Trong
lòng Bạch Y Ngưng thoáng có chút buồn, người đàn ông cô thích lại
thích một cô gái khác. Thật quá đau lòng! Liền đó Bạch Y Ngưng cười
híp mắt, càng áp sát vào người Tề Hạo hơn, nụ cười xinh đẹp nhờ
vậy mà giấu được cảm xúc.
Đúng
lúc này, cánh cửa đột nhiên bị cây lau nhà đẩy ra, mọi người đều
thấy rõ “khoảng cách zero” mờ ám của Tề Hạo và Bạch Y Ngưng.
A a a…
Tổng giám đốc và Bạch tiểu thư đang hôn nhau sao? Nóng bỏng thật đấy!
Ánh mắt mọi người từ khắp nơi đều đổ dồn lại đây.
Kỷ
Hiểu Nguyệt thề, không phải cô cố ý, cô chỉ đang lau sàn… lau sàn
thôi.
Lúc
lau đến bàn mình, cô còn cố tình bật máy tính lên chào Đại Thần, ai
ngờ Nhiếp Phong y như một tên đao phủ cứ đứng sau lưng cô liên tục
giục:
“Nhanh
lên nào, ở bên này, còn bên kia nữa! Đã làm việc thì phải làm cho
tốt chứ, nếu không lát nữa Tổng giám đốc đi ra nhìn thấy sẽ không
vui đâu”.
Lại
nhắc tới cái tên Tổng giám đốc đáng khinh thường kia!
Nghe
nhắc đến Tề Hạo, cho dù chỉ là danh xưng, lồng ngực Kỷ Hiểu Nguyệt
đột nhiên trào lên một luồng oán khí, vì thế cô coi mặt anh là cái
sàn nhà, bỗng cửa phòng đột ngột bật mở ra.
Trước
kia, cánh cửa này có bao giờ mở ra dễ vậy đâu!
Nhiếp
Phong trốn trong một góc cười gian trá, là tôi mở ra đấy.
Tề
Hạo và Bạch Y Ngưng cùng nhìn ra ngoài. Trước mặt một đám người đang
tò mò đứng xem, Kỷ Hiểu Nguyệt đơn phương độc mã tay cầm chổi lau
nhà, khí thế bừng bừng đứng trước cửa. Cây lau nhà hướng về phía
văn phòng, dáng đứng như một con hổ rình mồi, kiểu cố gắng thông báo
với tất cả mọi người, tôi chính là hung thủ! Nhìn thế nào cũng
giống như đang đánh người cướp dâu vậy.
Dù Kỷ
Hiểu Nguyệt đã bịt khẩu trang kín mặt, nhưng chỉ cần thấy đôi mắt
sáng kia là ánh mắt Tề Hạo lập tức dịu đi.
Anh có
thể hiểu là Kỷ Hiểu Nguyệt đang ghen không?
Tề
Hạo nhanh chóng đẩy Bạch Y Ngưng ra, đứng thẳng dậy.
Phản
ứng của Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không hề chậm chạp, cô nhanh chóng cúi
người:
“Rất
xin lỗi, mời hai người tiếp tục”. Sau đó, cô tiến lên đóng cửa lại.
Có
điều lúc Kỷ Hiểu Nguyệt quay người lại, nụ cười rạng rỡ trên khuôn
mặt lại khiến Nhiếp Phong phải rùng mình.
“Trợ
lý Nhiếp, có cần lau tiếp không?”
“Không,
không cần nữa”.
Nụ
cười thật đáng sợ, lực sát thương của nụ cười này tuyệt đối không
thua kém gì Tề Hạo! Có phải anh đã làm sai điều gì rồi không? Liệu
có bị báo ứng?
Nhiếp
Phong thề, từ giờ trở đi, anh sẽ tập trung chú ý hơn.
Bên
trong văn phòng đã trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, Bạch Y Ngưng quay đầu
lại thích thú nhìn khuôn mặt đang trở nên xám xịt của Tề Hạo. Từ
bao giờ mà Tề Hạo đại công tử lại coi trọng một nhân viên vệ sinh bé
nhỏ vậy?
“Đi ra
ngoài!” Tề Hạo đấm lên mặt bàn, giọng nói lạnh lùng.
Giận
thật rồi sao?
“Anh
đoán xem, liệu họ có cho rằng chúng ta không có gì với nhau không?”
Bạch Y Ngưng không hề tỏ ra sợ hãi, cô vẫn cố đổ thêm dầu vào lửa.
Ánh
mắt Tề Hạo lạnh lùng liếc sang, Bạch Y Ngưng biết điều nhún vai:
“Được
rồi, em đi đây. Khi nào muốn lấy em thì cứ đến tìm em nhé”.
“Vĩnh
viễn sẽ không có ngày đó”.
“Đồ
nhẫn tâm!”.
Bạch Y
Ngưng nói xong nhã nhặn bước ra ngoài. Đi tới cửa, cô ta còn cố tình
lườm Kỷ Hiểu Nguyệt một cái. Nghe nói Tề Hạo đang qua lại với một
nhân viên trong tòa nhà, có lẽ chính là cô ta? Đừng bao giờ để cô
biết được cô nhân viên này chính là “cô bồ nhỏ” của anh, nếu không cô
sẽ không ngừng phá hoại!
Ánh
mắt Bạch Y Ngưng trước khi rới đi khiến Kỷ Hiểu Nguyệt thấy không
thoải mái, thậm chí còn có chút tức giận. Nên gọi nó là gì nhỉ?
Khiêu khích? Khoe khoang? Có được chút quan hệ nhập nhằng với Tề quái
gở thì hay lắm sao? Cái tên siu biến thái, đại quái gở ấy, cực kỳ
cực kỳ đáng khinh bỉ, có cho cô cũng không thèm!
“Chân!
Nhấc lên nào! Đang lau sàn đây, không nhìn thấy sao?” Tiếng Kỷ Hiểu
Nguyệt quát vang vọng khu văn phòng yên tĩnh. Không một ai dám lên
tiếng!
Mấy
lần Nhiếp Phong định thay Tề Hạo giải thích nhưng lại bị Kỷ Hiểu
Nguyệt chặn họng:
“Anh
biến thái đấy à? Sao lại giẫm lên chổi lau của tôi?”
Nhiếp
Phong chỉ còn cách sợ hãi ôm đầu bỏ chạy.
Tôi
không biến thái, tên biến thái nhà cô đang ở trong văn phòng ấy, mấy
cái từ “khó tả” ấy đừng có dùng với tôi chứ!
Hoa Hồ
Điệp bay lên tầng 48 tìm Kỷ Hiểu Nguyệt kể khổ nhưng lại bị cô vung
chổi lau nhà đuổi đi không thương tiếc. Hoa Hồ Điệp ngẩng người, đau
buồn xen lẫn kinh ngạc:
“Ai
trêu chọc cậu hả? Giận gì thế?”
Kỷ
Hiểu Nguyệt nổi đoán quát: “Ai nói mình tức giận hả? Mình đang lau
sàn, cậu không nhìn thấy à? Đừng có đến làm phiền nữa, đi ra ngoài
mau!”
Bên
trong văn phòng, Tề Hạo thích thú mỉm cười, đúng là cô ấy rất tức
giận! Vậy có phải anh vẫn còn hy vọng không?
Thời
tiết hôm nay đẹp thật đấy!
Tên
biến thái tự nhiên lại cười quái dị khiến Kỷ Hiểu Nguyệt càng nổi
điên.
***
Sau đó
Tề Hạo vui vẻ gọi: “Hiểu Nguyệt, rót một tách cà phê mang vào đây!”
“Vâng,
anh đợi một lát!” Kỷ Hiểu Nguyệt mỉm cười gian xảo, Nhiếp Phong thấy
cũng phải sợ hãi lùi lại.
Kỷ
Hiểu Nguyệt mang tách cà phê được pha chế đặc biệt vào.
Nghe
nói Tề Hạo không ăn những thứ có liên quan đến sầu riêng và ớt. Nếu
cho sầu riêng vào thì mùi nặng quá, rất dễ bị phát hiện, vì thế
Kỷ Hiểu Nguyệt cho ớt vào.
Đây
là loại ớt chỉ thiên cực kỳ cay, cô dầm ra cho vào tách cà phê, lấy
thìa khuấy đều lên rồi bỏ vỏ ra. Phòng trà dành riêng cho Tổng giám
đốc chỉ có một mình cô ra vào, nhân chứng hoàn toàn không có!
Tề
Hạo đang chăm chú xem tài liệu thì bị “đánh lén”.
Nhìn
khuôn mặt điển trai của Tề Hạo trong nháy mắt bỗng biến mất dạng,
Kỷ Hiểu Nguyệt thấy rất sảng khoái. Nhiếp Phong lo lắng cho sự an
nguy của cô hồ ly nên tốt bụng nhắc nhở:
“Tổng
giám đốc Tề mà tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Kỷ
Hiểu Nguyệt lại cười rất tươi: “Vậy sao? Sao tôi lại thấy dáng vẻ
tức giận của Tổng giám đốc Tề lại khiến người ta rất thoải mái
nhỉ?”
Nhiếp
Phong: “…”
Bỗng
nhiên anh nhớ đến những lời Tề Hạo đã nói:
“Cậu
không cảm thấy nhìn cô ấy tức giận rất vui mắt sao?”
Vui
mắt! Thoải mái!
Hai
người này có sở thích quái gì thế!