“Cô
trực tiếp mang vào trình Tổng giám đốc cũng được, tôi đang rất bận”.
Nhiếp Phong tiện tay cầm tập tài liệu lên, lật ra xem sau đó rất nhanh
nói.
“Được”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Nhiếp Phong lật qua lật lại tập tài liệu ngược,
ánh mắt lộ vẻ bán tín bán nghi. Nếu cô đoán không nhầm, chắc chắn
ở đây… có gian kế!
Nhẹ
nhàng thử xoay nắm cửa văn phòng Tổng giám đốc, Hiểu Nguyệt biết
cửa rất dễ mở ra. Nhưng nghĩ đến thái độ mờ ám vừa rồi, cô khôn
khéo cầm tay nắm cửa, xoay phải, xoay trái, lại xoay trái, xoay phải,
nhưng không đẩy cửa đi vào.
“Cửa
còn tốt. Chưa hỏng đâu”. Nhiếp Phong không nhịn được đưa lời thúc
giục.
Kỷ
Hiểu Nguyệt cúi đầu, nhíu mày nhìn khoá cửa, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Nhưng
sao tôi đẩy mãi không được? Kỳ lạ thật!”
“Không
thể nào!” Nhiếp Phong đặt tập tài liệu xuống rồi nhanh nhẹn đi đến,
vừa rồi vẫn còn tốt mà!
Nhiếp
Phong vươn tay định đẩy cửa, đột nhiên choàng tỉnh, cánh tay khựng lại
giữa không trung, đẩy không được, không đẩy cũng không xong.
Cô gái
này lợi hại thật!
“Trợ
lý Nhiếp, có chuyện gì vậy?” Phía sau cặp kính gọng đen, ánh mắt vô
tội kia có thể so sánh với chú nai Bambi ngây thơ.
“Khoá
cửa hỏng rồi”. Nhiếp Phong chỉ có thể tự cắn đầu lưỡi của chính
mình. Nếu lúc này đẩy cửa bước vào, không chừng anh sẽ bị Tề Hạo
đẩy từ tầng 48 xuống mất.
“Thật sự
hỏng rồi sao? Vậy phải làm sao bây giờ?” Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêng đầu
nhìn tập tài liệu trong tay, vẻ mặt vô cùng ảo não.
“… Để
tôi nộp giúp cô vậy”.
“Vậy…
làm phiền Trợ lý Nhiếp rồi!” Kỷ Hiểu Nguyệt cười nụ cười cực kỳ
trong sáng.
“…
Không phiền chút nào”.
“Tạm
biệt anh nhé!” Kỷ Hiểu Nguyệt lại tặng cho Nhiếp Phong một nụ cười
rạng rỡ, vẫy vẫy bàn tay nhỏ, thoải mái quay người đi xuống.
“…”
Yêu
nữ! Đúng là yêu nữ! Cô ta thậm chí còn gian trá hơn cả Tề Hạo, xảo
quyệt hơn cả Tề Hạo! Khiến người ta chết mà không nói được lời
nào…! Linh hồn nhỏ bé của Nhiếp Phong đang không ngừng đấm ngực giậm
chân.
Cửa
văn phòng Giám đốc đột nhiên bật mở.
Tề
Hạo không tức giận, hoàn toàn không tức giận! Ngược lại trên gương
mặt anh còn hiện lên nụ cười gian xảo đến mức Nhiếp Phong cũng phải
cảm thấy run sợ.
“Việc
này… Tôi còn có việc phải làm! Không làm phiền hai người!” Nhiếp
Phong rụt cổ lại định quay mình bỏ chạy.
“Trợ
lý Nhiếp!” Ba chữ này thốt ra từ miệng Tề Hạo thật khiến người ta
nổi da gà.
Tề
Hạo khoé môi cong lên, ánh mắt hấp dẫn, quyến rũ với hàng lông mi
dài như vẽ:
“Hôm
nay cậu được nghỉ, cậu đưa Phong Tín Nhi tiểu thư đi chuẩn bị lễ phục
cho bữa tiệc tối nay ở Bạch gia nhé”.
“Cảm
ơn Tổng giám đốc Tề!” Phong Tín Nhi vui sướng siết chặt hai tay, đôi
mắt xinh đẹp trong veo lấp lánh.
Nhiếp
Phong khóc thầm. Đi mua quần áo với con gái, lại là một cô nàng nổi
tiếng khó tính, Tề Hạo, cậu đúng là giết người không cần đao mà!
Nhiếp
Phong vẻ mặt như đưa đám dẫn Phong Tín Nhi rời đi, tay Tề Hạo đặt trên
nắm cửa, chỗ này vẫn còn ấm. Nhớ đến đôi mắt sáng rực giấu phía
sau cặp kính gọng đen, đột nhiên anh rất muốn gặp cô.