Kỷ
Hiểu Nguyệt từ tầng 48 xuống văn phòng của mình, cô hoàn toàn bị
“quay hội đồng”.
“Hiểu
Nguyệt, Hiểu Nguyệt, vừa rồi cậu có gặp được Tổng giám đốc không?”
“Hiểu
Nguyệt! Cô nàng này! Rốt cuộc cô đã thông đồng với Trợ lý Nhiếp như
thế nào vậy? Cao tay thật! Đến cả Trợ lý Nhiếp mà cũng thu phục
được!”
“Hiểu
Nguyệt, sao cậu xuống đây nhanh vậy, Tổng giám đốc có nói chuyện với
cậu không?”
…
“Kỷ
Hiểu Nguyệt!” Một âm thanh cao chót vót làm gián đoạn mọi lời bàn
tán. “Phù thuỷ già” hừng hực sát khí: “Đến văn phòng của tôi!”
Những
ánh mắt ghen tị giờ chuyển thành “phù thuỷ già” muốn thẩm vấn “phù
thuỷ nhỏ” đây mà.
“Mau đi
đi Hiểu Nguyệt, lát nữa bọn mình hỏi cậu tiếp nhé!” Một giọng nói
khẽ khàng vang lên phía sau Kỷ Hiểu Nguyệt. Cô đau khổ nhận ra, lỗ tai
của mình lại sắp bị tra tấn.
Lưu
Dĩnh hôm nay sát khí hừng hực, mỗi một câu nói ra, đôi mắt phía sau
cặp kính gọng đen kia đều như bắn ra tia lửa. Quá rõ ràng, chuyện
Nhiếp Phong tìm cô lên tầng 48 đã kích động đến “phù thuỷ giả”. Vì
thế Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có thể ngoan ngoãn đợi cho “bão táp”đi qua.
Khi Kỷ
Hiểu Nguyệt từ Phòng Lưu Dĩnh đi ra, tài liệu cô ôm trong tay cao quá
đầu, đủ để cô làm ba ngày ba đêm không ăn không uống.
Bực
mình thật đấy! Vì sao lần nào dính đến cái gã Tề Hạo kia cô cũng
gặp xui xẻo vậy!!!
“Hiểu
Nguyệt…” Một tiếng gọi nhẹ, ẩn chứa sự cảm thông vang lên.
“Câm
miệng! Nếu ai trong mấy người các cô còn tiếp tục hỏi tôi về tên
Tổng giám đốc bỉ ổi ấy, tôi sẽ giết người đó!” Kỷ Hiểu Nguyệt
cuối cùng cũng nổi điên.
Sau
lời nói ấy của cô là sự yên tĩnh đầy chết chóc. Một sự yên tĩnh
rất không bình thường.
Cuối
cùng, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng đẩy được núi tài liệu trước mặt ra và…
cô đã hiểu nguồn gốc của sự im lặng bất thường – một dáng người cao
lớn nghiêm trang, lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng, khoé môi đang
mím lại vì tức giận…
“Bộp!”
Tài liệu rơi xuống đất.
Cô
thề, cô không cố ý làm rơi tài liệu xuống chân Tổng giám đốc. Chẳng
qua là… chẳng qua là do cô bị giật mình thôi.
Sao anh
ta lại ở đây?!!
Làm
sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chớt mắt cứ như trăm năm, đầu Kỷ Hiểu
Nguyệt lúc này vẫn đang quay mòng mòng.
Trong
ánh mắt kinh ngạc, đồng tình lẫn vui sướng khi có người gặp tai hoạ
của mọi người, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh, cô vươn tay ra:
“Tổng
giám đốc, xin chào anh, nghe nói anh tốt nghiệp ở Kiếm Nam, tôi cũng
vậy!”
Tổng
giám đốc sẽ phản ứng như thế nào? Nổi giận? Hay là kinh ngạc? Hay
là… Tiếp theo cô nên làm gì đây? Giống như những lần trước, nhân lúc
Tổng giám đốc còn chưa kịp phản ứng cô sẽ bỏ trốn luôn?
Kỷ
Hiểu Nguyệt còn đang quay cuồng bấn loạn, Tề Hạo đã nở một nụ cười
hấp dẫn, gương mặt đẹp trai bởi vậy càng thêm rạng ngời, rực rỡ hơn.
Ngay
lúc Kỷ Hiểu Nguyệt đang chuẩn bị rút tay về để bỏ trốn, Tề Hạo
đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô:
“Chào
em, tiểu sư muội”.