Tiểu sư muội...
Câu
nói của Tề Hạo khiến Hiểu Nguyệt tức nổ đom đóm mắt. Cô nhớ Tề
Hạo từng hỏi cô vì sao cô học quảng cáo mà lại đăng ký làm thư ký,
nói cách khác, Tề Hạo đã nắm rất rõ thông tin của cô. Hẳn là bất
cứ lúc nào anh ta cũng có thể biết được cô đang nói thật hay nói
dối.
Không
ngờ anh ta lúc này lại phối hợp rất ăn ý còn gọi cô là “tiểu sư
muội”! Anh ta mất trí? Hay còn có ý đồ gì khác?
Đôi
mắt sáng của Kỷ Hiểu Nguyệt lần đầu tiên vì kinh ngạc mà ngây ra,
khoé môi Tề Hạo lại khẽ nhếch lên. Trong đầu Tề Hạo lúc này hiện
lên hai từ: Nắm tay.
Anh
không ngờ mình nắm được đôi tay nhỏ bé mềm mại kia trong hoàn cảnh
này, nhưng nói thật, hai từ “nắm tay” này đối với Tề Hạo vô cùng xa
lạ. Ít nhất trong kinh nghiệm quá khứ của anh, bước này thường được
bỏ qua!
Đây
hình như là lần đầu tiên anh nắm tay người khác. Thật không ngờ anh
cũng có ngày này! Nhưng... hình như cảm giác này cũng không tệ.
Khoé
môi Tề Hạo lại một lần nữa khẽ nhếch lên, trong bàn tay to lớn của
anh, bàn tay cô cực kỳ nhỏ bé, lại đặc biệt mềm mại. Lúc này, Tề
Hạo thật không muốn buông tay cô tiểu hồ ly ra. Ngón tay cái của anh
nhẹ nhàng xoa lên làn da cô.
Mọi
người chọn cách xem nhẹ việc Tổng giám đốc của họ không đứng đắn
với nhân viên cấp dưới trước mặt nhân viên văn phòng, nhất trí đồng ý
Kỷ Hiểu Nguyệt đã phạm tội ác tày trời, cô ta đã chủ động mê hoặc
Tổng giám đốc độc thân siêu cấp, tình nhân trong mộng của các cô!
Mọi
người xem, cô ta cứ nắm tay Tề Hạo không chịu bỏ ra!
(Linh
hồn bé nhỏ của Kỷ Hiểu Nguyệt đang gào lên: “Rõ ràng là anh ta cầm
tay tôi không chịu bỏ ra cơ mà! Gì mà dàn xếp! Gì mà chủ dộng? Gì
mà chỉ cây dâu mắng cây hoè? Gì mà đổi trắng thay đen? Hoá ra là thế
này đây!)
Kỷ
Hiểu Nguyệt run rẩy, cuối cùng cô đã nhận ra rằng Tề Hạo còn xảo
quyệt, vô liêm sỉ hơn cô gấp vạn lần. Đến khi ý thức được việc nên
thu tay về, cô đã nhiễm nhiên trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi
người.
Gần
như cùng lúc, Tề Hạo cảm thấy nếu còn không buông tay ra, cô hồ ly
nhỏ này sẽ bị ánh mắt từ bốn phương tám hướng giết chết.
Lập
tức, hai bàn tay nhanh chóng tách rời. Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy vô
cùng khó chịu, lùi về phía sau một bước đề phòng con sói trước
mặt.
Cái
gã đàn ông khó hiểu này rốt cuộc có ý đồ gì vậy?
Tề
Hạo cười như một chú mèo con vừa trộm được cá, ánh mắt liếc xuống
nhìn tập tài liệu rơi dưới đất:
“Đây
là công việc cô được giao hôm nay sao?”
“Vâng”.
Giọng Kỷ Hiểu Nguyệt tỏ rõ sự khó chịu. Tất cả là tại anh! Nếu
không tôi đã không bị phạt thê thảm thế này!
Tề
Hạo khẽ nhíu mày, sau một hồi im lặng mới nói: “Làm việc tốt nhé”.
Nói
xong, đôi chân dài lướt qua đám tài liệu rơi dưới đất, đi thẳng lên
tầng. Bước chân nhẹ nhàng chứng tỏ tâm trạng rất tốt.
Thật
ra, trong nháy mắt, kể từ lúc anh yên lặng, bộ não đáng giá ngàn
vàng đã bắt đầu suy nghĩ về một vấn đề rất ngu ngốc: Có vẻ vì
mình mà cô nhóc ấy bị bắt nạt rồi!
Có nên
cứu không?
Nếu
cứu, một lần chắc không đủ. Cứu lần này sẽ còn có lần sau. Mỗi
lần anh tới gần lại càng khiến cô bị ức hiếp.
Cứ
tiếp tục cứu như vậy hình như cũng không phù hợp với phong cách của
Tổng giám đốc Tề anh, xưa này chỉ có phụ nữ tranh giành tình cảm
của anh, chứ chưa bao giờ có chuyện anh chủ động bảo vệ người phụ
nữ nào.
Vậy
cứu hay không đây?
Tề
Hạo cứ suy nghĩ về vấn đề này mãi trên đường đến buổi yến tiệc xa
hoa của Bạch gia, nhưng mãi mà vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
Nếu
Nhiếp Phong biết anh rối loạn cả một ngày vì vấn đề ngu ngốc này,
nhất định sẽ cười từ tầng 48 xuống tận tầng trệt mất.
Tổng
giám đốc Tề ơi là Tổng giám đốc Tề, không ngờ cậu cũng có ngày hôm
nay!
Lúc
Phong Tín Nhi mặc bộ lễ phục mới màu phấn hồng tới lập tức thu hút
ánh nhìn của tất cả đám đàn ông trong bữa tiệc, nhưng trước mắt Tề
Hạo vẫn chỉ hiện lên đôi mắt sáng long lanh kia.
Công
việc của cô nàng hôm nay rất nhiều, chắc sẽ phải tăng ca.
Nếu
tăng ca... vậy trong văn phòng chắc chỉ có một mình cô ấy.
Nếu
một mình thì...
Nghĩ
đến đây, Tề Hạo đặt chén rượu trong tay xuống, lặng lẽ rời đi bằng
cửa sau.