Trước
khi rời mạng, Phong Diệp Vô Nhai nói với Tế Nguyệt Thanh Thanh ngày mai anh vẫn
bận, không thể online được. Tế Nguyệt Thanh Thanh rất rộng lượng đáp: “Không
sao! Anh cứ làm việc của mình đi”.Nhưng nói gì thì nói,
không có Đại Thần, chơi game cũng mất động lực. Vì thế hôm sau, khi An Húc
Dương tặng cô vé xem ca nhạc, Kỷ Hiểu Nguyệt vui vẻ nhận ngay.
Ngày
nghỉ cuối cùng dĩ nhiên phải vui chơi thoải mái!
Trong
game Tùng Phong Hàn rất ngốc nhưng An Húc Dương của hiện thực lại cực kỳ cẩn
thận, chỉn chu. Anh gửi vé xem ca nhạc trong một phong bì dán kín rồi nhờ Hoa
Hồ Điệp đưa tới, góc dưới phong bì chỉ viết một chữ “Tước” rất đẹp, Kỷ Hiểu
Nguyệt nhìn lập tức hiểu ngay.
Trong
đó không chỉ có một mà đến tận tám vé! Tầng 48, trừ Tề Hạo và Nhiếp Phong ra
thì vừa đủ tám người.
Lúc Kỷ
Hiểu Nguyệt gọi điện cho mấy chị em hỏi xem có muốn xem An Húc Dương biểu diễn
không, hình tượng Kỷ Hiểu Nguyệt trong mắt mấy cô nàng chớp mắt được cải thiện.
Vé xem An Húc Dương biểu diễn đấy nhé!
Mặc dù
họ là nhân viên thuộc tầng quan trọng nhất trong công ty nhưng cũng rất khó có
được vé. Không ngờ Kỷ Hiểu Nguyệt lại có một lúc tám vé, mà vé nào cũng là vé
VIP cả!
Thiện
cảm của mọi người với Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng tăng vòn vọt. Có thể thấy, sức
hấp dẫn của “Vạn người mê” là rất lớn.
Nhiếp
Phong nhận được tin liền đến trêu chọc Tề Hạo:
“Tề phu
nhân sắp dẫn người đi xem ca nhạc, Tổng giám đốc Tề thấy có phải cần chuẩn bị
một chút không?”
Trong
đôi mắt sâu thẳm của Tề Hạo lóe lên một tia sắc lạnh.
***
Buổi
biểu diễn của An Húc Dương chật kín chỗ, còn vé của Kỷ Hiểu Nguyệt lại là những
tấm vé vị trí tốt nhất! Mấy cô nàng trong nhóm Đào Song Song sớm nhận ra rằng
lấy lòng Kỷ Hiểu Nguyệt đúng là một việc cần thiết và đúng đắn!
Trên
sân khấu, giọng hát cuốn hút của An Húc Dương khiến tất cả mọi người gần như
phát điên, ánh đèn flash liên tục chớp lên. Mấy cô nàng trong nhóm Đào Song
Song đứng dưới sân khấu điên cuồng hò hét khiến Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy nếu
mình không hét lên mấy tiếng sẽ thành kẻ ngoại đạo. Nghĩ vậy cô cầm chiếc gậy
sáng giơ cao, đưa qua đưa lại. Đúng là vô vị thật! Thật không bằng về nhà chơi
game!
Kỷ Hiểu
Nguyệt bỗng thấy nhớ Đại Thần, không biết giờ anh ấy đang làm gì?!
Phía
trên sân khấu, An Húc Dương đang say sưa biểu diễn trước mặt bao người dáng vẻ
vô cùng tự nhiên. Từng động tác, từng cử chỉ đều toát lên khí chất hơn người.
Chiếc áo khoác da màu đỏ bó sát người tôn lên làn da nâu đồng của anh. Mái tóc
dài chấm vai tung bay theo từng động tác vũ đạo. Dưới ánh đèn, nụ cười rạng
ngời làm điên đảo bao trái tim thiếu nữ.
“An Húc
Dương!”
“An Húc
Dương!”
…
Dưới
sân khấu, những tiếng thét chói tai liên tục vang lên, nhưng ánh mắt An Húc
Dương chỉ dán chặt lên người cô gái xinh đẹp ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Ánh mắt
ấy khiến đám săn ảnh nhanh nhạy ngửi thấy diều bất thường liền nhanh chóng tìm
hiểu rồi chĩa ống kính về hướng đó. Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng thấy rét run!
Để
tránh trở thành chủ đề của tất cả các bài báo vào sáng ngày hôm sau, Kỷ Hiểu
Nguyệt nhân lúc không có người chú ý vội vàng bỏ chạy… Cô không muốn trở thành
mục tiêu để đám săn ảnh mặc sức xâu xé!
Nào ngờ
vừa chạy đến một góc hành lang, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Tôi
không có thời gian!”
Hả? Là
Tề Hạo biến thái? Sao anh ta lại ở đây? Bước chân Kỷ Hiểu Nguyệt bất giác chậm
lại, một giọng nói quen thuộc khác vang lên:
“Tổng
giám đốc Tề, người ta đã biết sai rồi mà…Lần sau e sẽ không làm vậy nữa. Người
ta biết nghe lời lắm đấy, được không!”
Là
Phong Tín Nhi!
Kỷ Hiểu
Nguyệt thề không hề có ý định nghe lén, nhưng từ sân khấu điên cuồng chạy ra
đại sảnh chỉ có duy nhất con đường này. Giờ đi qua có vẻ không hay lắm, mà quay
lại thì không cam lòng nên Kỷ Hiểu Nguyệt cứ đứng đó chần chừ do dự mãi. Nhưng
rất nhanh, Tề Hạo và Phong Tín Nhi đã tiến đến góc rẽ.
Bóng
dáng cao lớn của Tề Hạo lọt vào tầm mắt của Kỷ Hiểu Nguyệt. Người đó cũng đã
nhìn thấy Hiểu Nguyệt, đột nhiên khựng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng
kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã tan biến trong vòng xoáy sâu thẳm tĩnh lặng vốn có.
Phong
Tín Nhi lúc đuổi kịp Tề Hạo liền bám lấy cánh tay anh nũng nịu: “Tổng giám đốc
Tề…”
Nhưng
vừa nói đến đây thấy Tề Hạo có điều khác thường liền nhìn theo hướng ánh mắt
anh.
Cô gái
này… Kỷ Hiểu Nguyệt?
Phong
Tín Nhi lập tức nhớ tới đám tin tức mới nghe gần đây. Lúc quay về từ chuyến đi
chụp ảnh tại Pháp, cái tên cô ta nghe nhiều nhất chính là Kỷ Hiểu Nguyệt. Con
bé này đúng là không đơn giản!
Phong
Tín Nhi hoàn toàn kinh ngạc trước ánh mắt Tề Hạo dành cho Kỷ Hiểu Nguyệt không
có thái độ lạnh lùng, cũng không có sự thờ ơ mà sâu sắc đến khôn cùng. Dựa vào
trực giác của người phụ nữ, Phong Tín Nhi chắc chắn quan hệ của hai người này
tuyệt đối không đơn giản! Cùng lúc ấy, trong ánh mắt của cô ta hiện lên sự ghen
ghét rõ rệt.
Kỷ Hiểu
Nguyệt không chờ chỉ trong vài giây do dự cô lại gặp phải hai người mà cô không
muốn gặp nhất. Đúng là thời gian không chờ đợi ai!
Hình
ảnh Phong Tín Nhi dựa vào người Tề Hạo khiến cô cảm thấy rất khó chịu! Ngay sau
đó, cô không ngừng khinh bỉ tên sói già háo sắc Tề Hạo. Bộ não nhanh chóng hoạt
động lại, Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhanh về phía chiếc đèn pha lê:
“Ôi,
mình làm rơi đồ rồi!”
Không
thấy gì hết, tôi không thấy gì hết!
Kỷ Hiểu
Nguyệt vội vàng quay người chạy về phía sân khấu đang phát ra những tiếng nhạc
đinh tai nhức óc. Đoán chừng hai người đã rời đi, cô mới vội vàng chạy ra đại
sảnh. Khu đài phun nước bên ngoài nơi tổ chức nhạc hội không một bóng người,
gió đêm lại se lạnh, Kỷ Hiểu Nguyệt đi dọc theo hành lang ra bãi lấy xe đạp.
Bỗng thấy một bóng người xuất hiện đằng sau gốc cây bên cạnh. Một mùi thơm lạ
phảng phất xộc thẳng vào mũi Hiểu Nguyệt, Phong Tín Nhi với vẻ mặt lạnh lùng
đột ngột xuất hiện.
“Phong…
Phong tiểu thư!” Lần này đúng là bị dọa cho giật mình thật! Cô ta không ở trong
phòng đợi sang trọng của mình mà chạy đến đây làm gì? Đi tản bộ à? Hay là giả
ma?
“Sao
thế, vẫn muốn giả bộ à?” Vẻ mặt Phong Tín Nhi lạnh lùng, sự tức giận hiện lên
rất rõ ràng trong mắt cô ta.
Con bé
này trêu đùa mình rất nhiều lần, nó nghĩ mình là đứa ngốc chắc?
Đôi mắt
Kỷ Hiểu Nguyệt liếc về phía sau Phong Tín Nhi:
“A!
Tổng giám đốc Tề!” Kỷ Hiểu Nguyệt kinh ngạc kêu lên. Phong Tín Nhi lập tức quay
người lại nhìn nhưng rồi nhận ra rằng đằng sau mình không một bóng người.
Lại bị
lừa rồi!
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhân lúc đó quay người bỏ chạy, nhưng lần này cô không được may mắn như
ý muốn. Mới chạy được vài bước cô chợt thấy đầu mình nặng trịch, bước chân nhẹ
bẫng, cả người bị một luồng khí khô nóng bao phủ, hô hấp cũng trở nên khó khăn
khiến cô dựa người vào một gốc cây ven đường thở dốc.
Phong
Tín Nhi cười lạnh đi đến, cô gái luôn tỏ ra thanh lịch này phút chốc trở nên
lạnh lùng đến vô tình:
“Chạy
à, sao mày không chạy nữa đi? Con bé chết tiệt! Mày dám tranh giành Tổng giám
đốc Tề với tao à? Sao không nhìn lại mình xem, bản thân mày được mấy phân mấy
lượng!”
Làn gió
đêm khiến chiếc váy dài của cô ta nhẹ bay. Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp
của Phong Tín Nhi hiện lên vài phần dữ tợn.
Kỷ Hiểu
Nguyệt khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Phong Tín Nhi đang vô cùng đắc ý và vênh
váo:
“Cô… cô
đã làm gì?”
Phong
Tín Nhi mỉm cười thích thú, đung đưa dải khăn lụa trong tay:
“Nước
hoa kích thích, loại cao cấp đấy, coi như cô hời rồi! Cái này vốn được chuẩn bị
cho Tổng giám đốc Tề, nể tình cô là fan trung thành của tôi nên giờ tôi để cô
dùng trước thử xem!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt cảm thấy vô cùng tức giận, thế giới của cô vốn rất đơn giản. Cô chưa bao
giờ gặp người hay việc nào như vậy. Thật không ngờ Phong Tín Nhi không chỉ cao
ngạo, kênh kiệu, mà còn nham hiểm, vô liêm sỉ nữa! Nhưng giờ toàn thân cô không
còn chút sức lực, ý thức dần bị rút đi, cô không còn hơi sức để tranh cãi nữa,
phải mau chóng rời khỏi đây thôi.
Tức
giậm lườm Phong Tín Nhi, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân càng
ngày càng nặng, mỗi bước dường như phải vận dụng toàn bộ sức lực trong người.
Giọng
Phong Tín Nhi mơ hồ vang lên sau lưng cô:
“Thứ
này tao chuẩn bị cho Tổng giám đốc Tề, đương nhiên phải dùng liều lượng mạnh,
mày nghĩ mày có thể thoát được không?”
Trước
mặt Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên xuất hiện hai bức tường người cao lớn, hai gã đàn
ông mặc vest đen, vẻ mặt vô tình đang cúi đầu nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt. Lần đầu tiên
trong đời, Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực như thế.