Trong
một phòng VIP trên tầng hai, Tề Hạo ngồi dưới ngọn đèn tĩnh lặng, một mình nhấm
nháp rượu vang, có nên đuổi theo không, đuổi kịp rồi không biết cô nhóc đó sẽ
có phản ứng như thế nào. Tề Hạo cứ đắn đo do dự mãi không thôi.
Từ
trước tới giờ, chưa có cô gái nào khiến anh hao tâm tổn sức nhiều như vậy! Đúng
hơn là, anh chưa bao giờ lãng phí thời gian vì một người phụ nữ nào cả. Nhưng
giờ không hiểu sao anh lại chỉ muốn dẹp cả núi công việc để được ở bên cô, mặc
dù nhiều lúc ở bên cạnh cô anh chẳng biết làm gì. Thật không ngờ Tề Hạo anh
cũng có ngày hôm nay!
Đang
nghĩ thì di động Tề Hạo vang lên, đó là bản nhạc lúc anh và Tế Nguyệt Thanh
Thanh thành thân trong Chân Linh Thần Giới. Là Kỷ Hiểu Nguyệt?!
Đây là
lần đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt chủ động gọi điện cho anh! Ánh mắt Tề Hạo sáng bừng
lên, anh vội vàng nhận điện thoại.
“A lô!”
Giọng nói nam tính vừa vang lên liền nghe thấy giọng nói yếu ớt phía bên kia
vang lên:
“Cứu…
cứu tôi…!”
Sắc mặt
Tề Hạo lập tức đóng băng.
“Hiểu
Nguyệt! Hiểu Nguyệt! Cô đang ở đâu?” Cơ thể Tề Hạo cứng lại, khuôn mặt trắng
bệch khiến Nhiếp Phong nhanh chóng cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh bật dậy, lo lắng nhìn Tề Hạo.
Đầu bên
kia điện thoại
“Cứu…
mạng…”
“Con
nhóc chết tiệt này! Còn dám chạy à!”
“Trói
nó lại!”
Tiếng
hai gã đàn ông, hình như xung quanh còn có tiếng nhạc huyên náo.
Chiếc
di động đáng thương trong tay Tề Hạo gần như bị bóp đến “thịt nát xương tan”:
“Hiểu
Nguyệt! Bây giờ cô đang ở đâu? Hiểu Nguyệt!”
Tút…tút…tút…
“Nhiếp
Phong, lập tức phái người đi lục soát toàn bộ khu này, không được bỏ qua bất kỳ
ngóc ngách nào!” Khuôn mặt Tề Hạo lạnh như băng nhưng trong ánh mắt lại ngập
tràn sự hoảng loạn.
“Còn
nữa, hãy điều tra xem có ai rời khỏi buổi trình diễn không?”
“Tôi
hiểu rồi”. Nhiếp Phong nhanh chóng gọi điện thoại, sắp xếp mọi việc. Lần đầu
tiên bộ não luôn hoạt động rất chính xác kia phút chốc trở nên trống rỗng, Kỷ
Hiểu Nguyệt xảy ra chuyện rồi!
“Tổng
giám đốc Tề, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn chưa rời khỏi đây, tôi đã phái người đi kiểm
tra toàn bộ tòa nhà này rồi”. Nhiếp Phong gác máy, trả lời dứt khoát, thái độ
nghiêm túc khác hẳn thường ngày.
Tề Hạo
hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm chặt mắt lại. Chết tiệt, rốt cuộc kẻ nào dám
đụng đến người con gái của anh? Lúc mở mắt ra, đôi mắt anh toát lên tia nhìn
sắc lạnh. Tất cả khả năng đều đã được loại bỏ và xác định rõ ràng trong suy
nghĩ của anh. Rất nhanh sau đó, anh bước vội ra ngoài cửa.
***
An Húc
Dương vừa hát xong liền nhấc máy gọi cho Hiểu Nguyệt nhưng điện thoại cô vẫn
tắt máy. Trên sân khấu, An Húc Dương thấy Kỷ Hiểu Nguyệt bỏ đi rồi quay lại, vừa
quay về lại bỏ đi, đã xảy ra chuyện gì? An Húc Dương cảm thấy trong lòng đặc
biệt lo lắng bất an, nhưng gọi điện suốt mà không được. Gọi điện cho Hoa Hồ
Điệp thì cái tên háo sắc kia chỉ biết cầm đèn huỳnh quang phát sáng rồi hò hét,
thỉnh thoảng phóng điện với mấy gã đẹp trai bên cạnh. An Húc Dương nôn nóng,
cảm giác bất an càng lúc càng dâng lên mạnh mẽ.
“An Húc
Dương, nhanh nào, mau thay quần áo đi, màn biểu diễn tiếp theo sắp bắt đầu
rồi!”
Có
người không ngừng giục bên tai An Húc Dương, mọi người ai nấy đều bận rộn sắp
xếp mọi thứ. Lông mày An Húc Dương vẫn nhíu chặt, lòng lo lắng mãn không thôi.
Nhân viên phụ trách hóa trang giúp anh thay một chiếc áo khoác ngắn tay bó sát
người màu vàng, đội mũ và mang theo chiếc mặt nạ của thần mặt trời.
Đúng
lúc An Húc Dương chuẩn bị lên sân khấu, di động của anh vang lên
“Kỷ
Hiểu Nguyệt đang trong tay bọn tao, muốn cứu người thì mang theo ba mươi triệu
đến Vườn hoa Thế Kỷ. Ngay bây giờ, ngay lập tức!”. Một giọng nam cố ý hạ xuống
thật trầm từ đầu kia điện thoại.
Vườn
hoa Thế Kỷ? Đó không phải là tòa nhà bỏ hoang gần nhà Kỷ Hiểu Nguyệt sao? Chẳng
lẽ Kỷ Hiểu Nguyệt gặp chuyện không may trên đường về nhà?
“A lô,
anh là ai? Các anh muốn gì?” An Húc Dương tức giận hỏi.
Điện
thoại đã cúp máy.
An Húc
Dương nhanh chóng vứt di động, tháo bỏ chiếc mặt nạ, vớ lấy áo khoác phi như
bay ra ngoài.
“An Húc
Dương sắp biểu diễn rồi, cậu định đi đâu vậy?”
“An Húc
Dương!”
…
Bỏ lại
những tiếng gọi phía sau, An Húc Dương gạt mọi chướng ngại vật chạy như bay ra
khỏi phòng thay đồ vừa hay chạm mặt với Tề Hạo đang vội vàng đi đến.
“Cậu
muốn đi đâu?” Tề Hạo lạnh lùng nhìn An Húc Dương.
Buổi
biểu diễn mới diễn ra được một nửa mà An Húc Dương lại muốn rời đi. Anh ta còn
là gương mặt đại diện cho công ty, bỏ đi như vậy sẽ khiến người hâm mộ cực kỳ
thất vọng. Ngay cả sự nghiệp của mình anh ta cũng không cần sao?
Trừ phi
còn có việc quan trọng hơn?
“Hiểu
Nguyệt xảy ra chuyện rồi, tôi phải đi tìm cô ấy!” An Húc Dương vừa chạy đi vừa
buông một câu.
Quả
nhiên!
Trong
ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng của Tề Hạo lóe lên một tia sáng khó nhận ra.
“Tổng…
tổng… Tổng giám đốc, bây giờ phải làm sao?” Quản lý của An Húc Dương lo lắng
hỏi Tề Hạo.
“Bình
thường anh sẽ phải làm thế nào?” Giọng Tề Hạo lạnh lùng khiến mọi người rét
run, quản lý cũng đầm đìa mồ hôi:
“Vậy…
vậy có lẽ phải nhờ Phong tiểu thư lên chống đỡ một chút… Dù sao cô ấy với An
Húc Dương cũng được mệnh danh là đôi Kim đồng – Ngọc nữ… Nhưng nếu như… An Húc
Dương không về kịp, chỉ sợ fan của cậu ấy…”
Anh ta
còn chưa nói dứt lời, Tề Hạo đã quay người bỏ đi.
***
Trong
phòng, Phong Tín Nhi đang nhàn nhã chờ Tề Hạo. Anh nhất định sẽ đến, cô tin
chắc là vậy.
Phong
Tín Nhi ngắm bộ lễ phục đỏ ôm gọn lấy cơ thể mỹ miều của mình trong gương, cô
không tin hai hướng tấn công này không bắt được Tề Hạo.
“Rầm”,
cửa bị đá văng ra, Tề Hạo mặt mày nặng nề đi đến.
Quả
nhiên anh đã đến!
Nhưng
hơi khác so với cô tưởng tượng…
Nụ cười
trên gương mặt Phong Tín Nhi còn chưa kịp hé, cô ta đã bị Tề Hạo hung hăng bóp
lấy cổ, giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng u ám:
“Kỷ
Hiểu Nguyệt ở đâu?”
“Kỷ… Kỷ
Hiểu Nguyệt nào? Em… em không hiểu…” Phong Tín Nhi bị anh nhấc lên khỏi mặt
đất, bàn tay nhỏ bám lấy cánh tay Tề Hạo, hô hấp khó khăn, đôi mắt xinh đẹp
trợn lên đầy nét kinh ngạc.
Khắp
người Tề Hạo được bao phủ bởi một lớp khí lạnh tiến thẳng tới trái tim của
Phong Tín Nhi, khiến cô ta không ngừng run rẩy.
Sao anh
ta lại biết? Làm sao anh ta có thể đoán ra được?
“Tôi
cho cô một cơ hội, lập tức đưa Kỷ Hiểu Nguyệt ra đây! Sau đó ngoan ngoãn lên
sân khấu biểu diễn thay An Húc Dương trong thời gian chờ đợi , nếu không, cô sẽ
phải hối hận”. Giọng Tề Hạo lạnh lùng, dứt khoát.
“Em… em
không… không biết… anh đang… nói cái gì…” Phong Tín Nhi liếc đồng hồ. Chỉ cần
kéo dài thêm một vài phút nữa là cô sẽ có thêm một phần trăm thắng lợi.”
“Tôi có
năng lực thế nào, chắc cô đã biết, hậu quả của việc nói dối…” Giọng Tề Hạo càng
thêm lạnh giá, bàn tay từ từ dùng sức, hơi ấm trong ánh mắt hạ xuống, khuôn mặt
xinh đẹp của Phong Tín Nhi trở nên tái nhợt.
Đúng
lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí lạnh lẽo. Tề
Hạo nới lỏng tay, Phong Tín Nhi lập tức ngã xuống, thở hồn hển, nước mắt trào
ra vì sợ hãi.
Thật
không ngờ, Tổng giám đốc Tề vì con bé kia mà muốn giết cô!
Phong
Tín Nhi sợ hãi, thật sự cực kỳ sợ hãi!
Cô ta
không biết vì sao Tề Hạo biết Kỷ Hiểu Nguyệt xảy ra chuyện. Đám người kia chỉ
nhận lệnh gọi cho An Húc Dương, nhằm mục đích kéo anh ra khỏi buổi nhạc hội. An
Húc Dương và cô đều là gương mặt đại diện của công ty, nếu An Húc Dương bỏ đi
lúc đang biểu diễn nhất định ảnh hưởng tới công ty. Chỉ cần cô ta lên biểu diễn
thay, không những có thể “tấn công” An Húc Dương mà còn có thể nâng vị thế của
mình trong công ty. Quan trọng hơn cả, cô ta sẽ được Tổng giám đốc Tề coi
trọng.
Hơn nữa
cô ta còn có nước hoa kích thích.
Vốn dĩ
cô ta cho rằng tất cả rất hoàn hảo không chút sơ hở, nhưng không ngờ cẩn thận
đến mấy vẫn có sai sót. Tề Hạo xưa nay vẫn đối xử lạnh lùng với phụ nữ nhưng
lại vì Kỷ Hiểu Nguyệt sẵn sàng hy sinh hình tượng chuẩn mực, làm những chuyện
không có lý trí. Cô ta thật sự đã xem nhẹ Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng Tề Hạo rồi!
Phong
Tín Nhi khó có thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình lúc này, bất lực chống
tay lên mặt đất khóc nức nở.
Tề Hạo
nhận xong điện thoại của Nhiếp Phong liền liếc mắt nhìn qua Phong Tín Nhi đang
ngồi dưới đất, vứt lại một câu:
“Chuẩn
bị ra biểu diễn thay An Húc Dương”.
Rồi vội
vàng rời đi.
Sự bình
tĩnh của Tề Hạo khiến Phong Tín Nhi thấy căng thẳng! Lúc cô ta ngẩng đầu lên
thì Tề Hạo đã bước nhanh ra phía cửa rồi.
Trong
điện thoại, Nhiếp Phong nói Kỷ Hiểu Nguyệt đã bị người ta đưa đến phòng 605
Phòng
605!
Tề Hạo
thề, anh sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào dám động đến Kỷ Hiểu Nguyệt. Còn Phong
Tín Nhi! Có thời gian anh sẽ từ từ chơi đùa với cô ta sau. Lúc này quan trọng
nhất là cứu Hiểu Nguyệt. Không kịp chờ thang máy, Tề Hạo lao thẳng đến lối
thang bộ. Nhiếp Phong thấy vậy lắc đầu ngán ngẩm. Tổng giám đốc Tề à! Bao nhiêu
năm không leo cầu thang rồi? Tốc độ của cậu vẫn nhanh lắm đấy!
Nhìn
dáng vẻ lo lắng của Tề Hạo, lại nhìn An Húc Dương chạy đi với dáng vẻ vội vã, Nhiếp
Phong khẽ thở dài.
Chẳng
trách người ta vẫn nói tình yêu khiến người ta trở nên mù quáng. Tổng giám đốc
Tề ơi, siêu sao họ An ơi! Chẳng lẽ hai người không biết trên thế giới này có
một thứ gọi là camera theo dõi sao? May là còn có một người đầu óc sáng suốt
như anh ở đây đấy!
Thật
là, trước tình yêu, mọi đầu óc sáng suốt đều trở nên tăm tối!
***
Trên
sân khấu, đợi lâu không thấy An Húc Dương lên biểu diễn, khán giả bắt đầu ầm ĩ
xôn xao. Lúc này Hoa Hồ Điệp mới để ý An Húc Dương gọi cho mình mấy lần, anh
chàng tách đám đông ra ngoài gọi điện nhưng lần này đến lượt An Húc Dương không
bắt máy.
Hoa Hồ
Điệp chạy đến phòng thay đồ thì nghe được thông báo: An Húc Dương bất ngờ không
hiểu vì lý do gì chạy đi đâu mất. Tổng giám đốc vừa đích thân đến mời Phong Tín
Nhi biểu diễn thay.
Tế Hạo
sao? Tồng giám đốc Tề à? Hai mắt Hoa Hồ Điệp lập tức sáng bừng lên.
Để
“truy tìm dấu vết” Tề Hạo, Hoa Hồ Điệp chạy một mạch lên phòng V.I.P trên tầng
hai. Nào ngờ vừa ra khỏi thang máy, anh chàng liền thấy Tề Hạo chạy lại cầu
thang bộ.
Đang
xảy ra chuyện gì? Sao Tổng giám đốc lại không đợi thang máy mà đi cầu thang bộ?
Nhìn xem, dáng đi cầu thang của Tổng giám đốc Tề đúng là rất đẹp trai, cực kỳ
phong độ! Anh chàng Hoa Hồ Điệp tò mò chạy theo sau.
Tề Hạo
không dám tưởng tượng lúc lên đến phòng 605 anh sẽ thấy cảnh gì. Chỉ cần nghĩ
đến việc một người đàn ông khác ngoài anh chạm vào Kỷ Hiểu Nguyệt, dù chỉ là
chạm vào sợi tóc thôi cũng khiến tim anh đau nhói, sục sôi lửa giận!
Đôi mắt
Tề Hạo đỏ ngầu bừng bừng sát khí!
Phòng
605, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!
Tiếng
bước chân dồn dập vang lên trong hành lang yên tĩnh, dường như Tề Hạo có thể
nghe thấy cả tiếng trái tim đang đập một cách điên cuồng của mình.
Đúng
lúc này cửa phòng bật mở, bóng người lảo đảo chạy ra. Kỷ Hiểu Nguyệt đầu tóc
rối tung, quần áo bị xé rách, dáng vẻ như một con sư tử bị chọc giận, hung hăng
đánh loạn về phía trước.
“Hiểu
Nguyệt!” Tề Hạo nhanh nhẹn chạy đến ôm lấy cô.
“Buông
ra…” Đầu óc Kỷ Hiểu Nguyệt đã không còn minh mẫn, cô theo bản năng ra sức vùng
vẫy, khi giãy giụa không có hiệu quả, cô cắn tay Tề Hạo. Tề Hạo khẽ rùng mình,
không hề khánh cự. Kỷ Hiểu Nguyệt dùng hết sức để cắn, cánh tay Tề Hạo truyền
đến một cơn đau khủng khiếp, nhưng cơn đau truyền đến tim lại mang đến cho anh
một cảm giác yên tâm.
Có thể
thấy cô, thật là tốt!
Đúng
lúc này hai gã đàn ông từ trong phòng chạy ra, vừa chạy vừa ôm bộ phận quan
trọng.
“Mẹ nó
chứ, dám đánh ông mày à! Đuổi theo mau.”
“Đừng
để nó chạy thoát, mau đuổi theo!”
Quá rõ
ràng, bọn chúng bị trúng đòn rồi! Xem ra, ngày thường Kỷ Hiểu Nguyệt lấy Hoa Hồ
Điệp làm bia ngắm không uổng phí chút nào, một cước trúng hồng tâm. Hai gã đàn
ông vừa thấy Tề Hạo lập tức sợ sệt kinh hãi, sau vài giây liền xoay người bỏ
chạy nhưng lập tức bị vệ sỹ do Nhiếp Phong dẫn đến bắt lại.
Nhìn
hai tên vô lại, Tề Hạo giận dữ khôn xiết. Anh rất muốn giết chết bọn chúng
nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng anh đang muốn giãy giụa như phát điên. Nhẹ ôm
chặt lấy cô, anh dịu dàng an ủi:
“Hiểu
Nguyệt, là tôi đây! Không sao rồi, Hiểu Nguyệt!”
Như cảm
nhận được hơi thở quen thuộc, Kỷ Hiểu Nguyệt ngừng giãy giụa, cô ngước đôi mắt
mờ mịt lên nhìn khuôn mặt mơ hồ phía trước.
Cơ thể
Kỷ Hiểu Nguyệt nóng dần lên, ánh mắt mơ màng, gò má đỏ hồng, Tề Hạo lờ mò đoán
được chuyện gì đã xảy ra. Anh ôm chặt Kỷ Hiểu Nguyệt vào lòng, hai chân cô giờ
đã mềm nhũn không còn sức lực. Tề Hạo lạnh lùng nhìn theo bóng hai tên khốn đã
bị Nhiếp Phong đưa đi.
“Cậu
biết làm như thế nào rồi đấy”. Tề Hạo nói với Nhiếp Phong
“Yên
tâm”. Nhiếp Phong gật đầu, xem ra lần này tiểu khắc tinh thật sự bị “ăn sạch”
rồi.
Tiểu
khắc tinh đáng thương! À không… không… không, có lẽ sáng mai nên gọi là Tề phu
nhân mới phải. Ôi chao ôi! Tiền lương của mình sẽ được tăng lên gấp ba lần!
Nhiếp Phong khoái chí cười thầm. Thế mới nói: “Tái ông thất mã, họa phúc khôn
lường”!
Nhìn Tề
Hạo bế Kỷ Hiểu Nguyệt bị trúng thuốc kích thích vào một căn phòng trống. Nhiếp
Phong phất tay, ra lệnh áp tải hai tên cặn bã luôn miệng xin tha kia xuống.
Bị tính
tò mò dẫn lối, Hoa Hồ Điệp từ đầu đến cuối kinh hãi khiếp sợ chứng kiến toàn bộ
sự việc. Trời đất ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao Kỷ Hiểu Nguyệt lại biến
thành như thế? Tề Hạo ôm Kỷ Hiểu Nguyệt vòng phòng…
Nhưng
rõ ràng, hai tên bỉ ổi kia muốn ăn hiếp Kỷ Hiểu Nguyệt. Vì thế lúc bọn chúng đi
qua, Hoa Hồ Điệp hung hăng đá cho hai tên cặn bã ấy một cái để chúng biết thế
nào là “Gieo gió ắt gặp bão”, “họa vô đơn chí”.