Trong
ánh mắt của người nào đó đang bị phớt lờ, khí lạnh tỏa ra khắp nơi. Tay bẩn quá
ư? Đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời anh!
Nhìn
gương mặt lạnh lẽo đù để đóng băng cả tòa nhà của Tề Hạo, Tùng Ca không ngừng
khóc thầm. Nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn bỏ qua tất cả thay đổi của thế giới
bên ngoài, vẫn thao thao bất tuyệt, khí thế như nước Trường Giang cuồn cuộn đổ
về phía Đông.
“Còn
nữa, sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, chúng ta có thể giới thiệu một số chương trình
khuyến mãi không giới hạn ngày trước...”
“Còn
nữa! Chúng ta có thể in ra những hình ảnh nhân vật kinh điển trong game online
để làm phần thưởng, cũng có thể…”
Kỷ Hiểu
Nguyệt hoàn toàn phớt lờ hai con người, một đang hóa đá, một đang đóng băng,
tiếp tục hăng say đưa đề xuất, rồi đột ngột chuyển chủ đề rất nhanh:
“Tùng
Ca, anh thấy ý kiến của em thế nào?”
Sóng
lớn Trường Giang đột nhiên kết thúc, Tùng Ca vẫn đang ngây người há hốc miệng.
Nói thật, anh nghe không hiểu gì. Nhanh quá đi!
Kỷ Hiểu
Nguyệt không đợi hai người hiểu ra, đột nhiên vỗ vỗ đầu, nói:
“Ôi! Em
quên mất, em còn có việc phải đi trước, không làm lỡ việc của hai người nữa.
Tùng Ca, Tổng giám đốc, tạm biệt!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nói xong, vẫy tay với Tùng Ca và Tề Hạo, nhanh chóng né mình đi ra cửa,
biến mất trước mắt hai người. Kỷ Hiểu Nguyệt lại một lần nữa trốn chạy thành
công. Yeah!
Trong
đôi mắt nham hiểm của Tề Hạo lóe lên những tia sáng lạnh lẽo. Tốt lắm! Cô bé,
xem ra đã đến lúc chúng ta tính sổ với nhau rồi!
“Tổng…
Tổng giám đốc, thật là không phải, bình thường Hiểu Nguyệt… cô ấy không như vậy
đâu… Nhất định… nhất định hôm nay thấy Tổng giám đốc cô ấy kích động cho nên…”
Tùng Ca
cảm thấy đầu lưỡi của mình tê dại, cứng đờ, anh đang cố gắng tìm lại cảm giác.
“Cứ làm
như cô ấy nói đi”. Tề Hạo nhìn qua màn hình máy tính tối đen, bỏ lại một câu
rồi xoay người rời khỏi. Lời của cô nhóc đó anh nghe và hiểu cả, quả là có tính
khả thi. Nhưng cô nhóc đó xuất hiện ở đây rất đáng nghi.
Nhìn
theo bóng Tề Hạo, Tùng Ca cứ ngây người. Kỷ Hiểu Nguyệt vừa mới nói gì ấy nhỉ?
***
Đúng
chín giờ tối, Tế Nguyệt Thanh Thanh đã đăng nhập vào game. Tề Hạo ngồi trước
màn hình máy tính chờ giây phút này đã lâu. Anh quả nhiên đoán đúng, có người
lấy việc công làm việc tư, bị bắt tại trận nhưng vẫn không biết ăn năn hối cải,
còn nói khoác không biết ngượng! Cứ như vậy mà tha cho cô ta thì rất tổn hại
đến uy danh của Tổng giám đốc!
Tử Y Nữ
Hiệp vô tư bay lượn giữa trời xanh mây trắng, tay áo bay bay, mỗi cái phất áo
đều toát lên vẻ tiêu diêu tự tại.
Ôi!
Game ơi! Ta đã trở lại rồi! Đúng là lâu lắm rồi không lên mạng!
“Tế
Nguyệt Thanh Thanh!” Có người gọi cô.
Ai vậy?
Tử Y Nữ Hiệp quay đầu lại nhìn, chỉ thấy giữa không trung có một con... chim
trông rất oai phong lẫm liệt. Không giống, là con chuột thì phải? Nhưng vì sao
chuột lại có đôi cánh kia nhỉ?
Thôi,
cứ gọi nó là một con - vật - to - lớn đi.
Phía
trên con - vật - to - lớn, một đại yêu quái da thịt màu đồng, mặc áo giáo vàng
lấp lánh, trên đầu hào quang nhiều màu sắc, tay cầm trường kiếm bằng sắt Bích
Sơn Phá Thiên hàn quang chói lóa, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt nghiêm nghị. Chỉ
nhìn qua trang bị cũng biết đây là đồ Thần cấp!
Đây…
đây… đây là cái quái gì thế? Cô chỉ mới không chơi game có ba tháng thôi, sao
đã xuất hiện động vật mới vậy?
Trên
đầu đại yêu quái ghi rất rõ ràng: Phong Diệp Vô Nhai.