Thay vì
ngồi chờ chết, chi bằng cứ “đánh phủ đầu”.
Bộ não
thông minh của Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng hoạt động, trong nháy mắt đã nảy ra ý
tưởng.
Chỉ một
giây trước khi Tề Hạo chuẩn bị đẩy cửa bước vào, Kỷ Hiểu Nguyệt đã mở cửa, ngạc
nhiên kêu lên trước khi đối phương kịp mở miệng:
“A! Tùng
Ca, cuối cùng anh cũng về rồi! Em đợi anh lâu lắm rồi đấy!”
Tùng Ca
là người phụ trách Phòng Thử nghiệm game, quan hệ giữa anh và Kỷ Hiểu Nguyệt
rất tốt, bởi vì Kỷ Hiểu Nguyệt thường hay có những ý tưởng bất ngờ, giúp anh
không ít trong công việc. Chỉ với thời gian ba tháng ngắn ngủi mà Tùng Ca có
thể ngồi lên vị trí Trưởng phòng, một phần cũng là nhờ sự giúp đỡ của Kỷ Hiểu
Nguyệt. Vì thế Tùng Ca vẫn luôn biết ơn Kỷ Hiểu Nguyệt, nhiều lần muốn mời cô
gái xinh đẹp này đi ăn cơm, nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt đều khéo léo từ chối. Nhưng,
lúc này đã là giờ tan tầm, sao Hiểu Nguyệt lại ở đây?
“Hiểu
Nguyệt? Em... em tìm anh có việc gì?” Tùng Ca nâng cặp kính mắt viền vàng lên,
len lén liếc nhìn Tề Hạo, thái độ vừa thăm dò vừa run rẩy sợ hãi. Trời ạ, Tổng
giám đốc mất hứng rồi! Tổng giám đốc nhíu mày rồi!
Đúng là
Tề Hạo đang nhíu mày.
Cặp
kính gọng đen, đồng phục rộng thùng thình, đầu bánh bao, cô gái này sao lại
biến mình thành ra như vậy?
Bình
thường, những cô nàng xinh đẹp tự mình thành bà cô già chỉ có hai khả năng. Thứ
nhất, thẩm mỹ có vấn đề; thứ hai, có điều gì đó muốn che giấu.
Rõ
ràng, Kỷ Hiểu Nguyệt thuộc loại thứ hai.
Không
phải... vì anh chứ? Không ngờ đã ba tháng rồi mà cô vẫn chưa buông lỏng cảnh
giác! Trong mắt Tề Hạo lóe lên một cái nhìn sắc bén đầy thích thú.
Kỷ Hiểu
Nguyệt tức giận gào khóc trong lòng: Tôi dám buông lỏng cảnh giác sao? Anh đi
rồi, nhưng con chó của anh vẫn ở đây! (Chú ý đặc biệt: Con chó của Tề Hạo:
Nhiếp Phong.) (Nhiếp Phong tức giận nói leo từ ngoài vào: “Tôi không phải là
chó!”)
“Có
việc! Đương nhiên có việc rồi! Còn là việc rất quan trọng nữa! Là như thế này,
đột nhiên em có một ý tưởng tuyệt vời! Anh nghe xong chắc chắn sẽ rất vui!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt không cho đối phương cơ hội để nói, cô bắt đầu thao thao bất tuyệt với
Tùng Ca.
Tề Hạo
chính thức bị bỏ qua.
“Là như
thế này, em thấy bây giờ điện thoại di động có hỗ trợ chơi game online ngày
càng nhiều, game của chúng ta cũng có thể phát triển theo hướng game online
dành cho di động, người chơi có thể thao tác thực hiện những nhiệm vụ đơn
giản...”
“Chúng
ta cũng có thể thêm một số webgame nhỏ đang thịnh hành vào game, kinh nghiệm
đạt được qua những trò chơi đó có thể chuyển thành kinh nghiệm trong game
online, có thể tham gia quay số trúng trang bị quý hiếm, có thể nhận được những
nhiệm vụ ngẫu nhiên bị ẩn đi, cũng có thể đổi lấy những vật thưởng. Đến lúc đó,
những người không thích chơi game online sau khi chơi những webgame chúng ta
tạo ra sẽ có thể bị hình ảnh đẹp của trò chơi hấp dẫn, chúng ta sẽ thu hút thêm
được nhiều người chơi hơn”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt vẫn thao thao bất tuyệt. Tùng Ca toàn thân toát mồ hôi hột, khóe miệng
run rẩy, giương mắt há mồm, kinh hồn bạt vía. Đôi mắt Tề Hạo lạnh lùng nhìn Kỷ
Hiểu Nguyệt đang say mê tự biên tự diễn, không nói được một lời.
Cuối
cùng Tùng Ca cùng tìm được cơ hội chen lời, anh không thể không nhắc nhở Kỷ
Hiểu Nguyệt đang nhiệt tình quá mức, hăm hở đưa ra những đề xuất:
“Hiểu
Nguyệt, đây là Tổng giám đốc của chúng ta”.
“A!
Tổng giám đốc!”
Gương
mặt Kỷ Hiểu Nguyệt đầy kinh ngạc.
“Xin
chào Tổng Giám đốc! Tổng giám đốc đúng là phong độ hơn người, tài hoa lỗi lạc,
thật đúng như lời đồn!”
Trong
lòng Tùng Ca đang gào lên giận dữ: Từ ngữ mới hoa mĩ biết bao! Nhưng sao được
Kỷ Hiểu Nguyệt nói ra trong tình huống này lại có vẻ... xấu xa đến thế!
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhìn Tề Hạo với ánh mắt sùng bái, vươn tay ra rồi nhanh chóng thu về:
“Ôi!
Ngại quá, tôi vừa đi đổ rác về, tay bẩn quá!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt vừa nói vừa làm động tác chùi chùi tay vào bộ đồng phục rộng thùng thình
của mình như thật, rồi tiếp tục quay sang thao thao bất tuyệt với Tùng Ca.
“À,
đúng rồi Tùng Ca…”
Có ai
đó lại một lần nữa bị bỏ qua một cách trắng trợn.
Sắc mặt
Tùng Ca trở nên trắng bệch, Kỷ Hiểu Nguyệt đang hại mình, nhất định là như vậy!