"Hoa Nhiễm. . . . . ." Từ đầu đến cuối Nguyệt Vô Phong luôn gọi Hoa Nhiễm nhưng Hoa Nhiễm cũng không lĩnh tình, giống như giả vờ không lĩnh tình, thậm chí trên mặt còn có vẻ hoảng sợ.
Hoa Yêu thấy thế, chuẩn bị đi trước một bước, để cho hai người trẻ tuổi hàn huyên một chút, nhưng không ngờ Hoa Nhiễm nắm thật chặt tay áo của Hoa Yêu, nhỏ giọng nói, "Cha, hắn là ai. . . . . . ?"
Lúc trời sắp tối, vẻ mặt của Nguyệt Vô Phong từ mừng rỡ chuyển sang thất vọng, ngay sau đó có chút tức giận, da mặt của hắn sung huyết đỏ bừng, rồi lại xanh mét, hiển nhiên hắn đã phẫn nộ đến cực điểm, hai tay hắn bóp chặt bả vai Hoa Nhiễm, "Hoa Nhiễm, ngươi làm cái gì? Ta rất khổ sở tìm được ngươi, ngươi lại hỏi một câu, ta là ai? Ngươi có còn tim hay không."
Lúc Hoa Nhiễm nhìn Nguyệt Vô Phong trách cứ, mắt đỏ lên, oa oa khóc lên, "Cha, hắn. . . . . . Hắn khi dễ ta. . . . . ."
"Hoa Nhiễm, ngươi không biết hắn?" Từ trong hiếu kì, Hoa Yêu đã kịp phản ứng, nhìn gương mặt Hoa Nhiễm đầy vẻ nghi ngờ. Không trách được, dựa theo tính cách của nữ nhi hắn, làm sao có thể nhẹ nhàng nói chuyện với Thập Dạ, còn gọi hắn là ca ca, từ đầu chí cuối không để ý đến Nguyệt Vô Phong, thậm chí không nhìn sắc mặt của hắn. Hơn nữa lại nhào vào trong ngực một "Lão nhân gia" như hắn.
"Không biết." Hoa Nhiễm lắc đầu, giống như trống bổi.
Nguyệt Vô Phong mím môi thật chặt, sắc mặt trầm xuống.
"Hắn là trượng phu của ngươi."
"Hắc hắc he he, cha, ngươi đừng làm ta sợ, ta còn nhỏ như vậy làm sao có trượng phu." Hoa Nhiễm cười ngây thơ như đứa bé.
Nguyệt Vô Phong còn muốn nổi giận, lại bị Hoa Yêu ngăn lại, nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Đứa nhỏ này, tâm trí không bình thường, đã mất trí nhớ."
Nguyệt Vô Phong vốn đang cho rằng Hoa Nhiễm tức giận hắn, vậy mà hiện tại khi biết chân tướng này, vẻ mặt hắn chìm xuống, tâm chìm xuống, hắn mơ hồ đau lòng, khẽ nhíu mày, cũng không để ý Hoa Nhiễm giãy giụa, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, "Hoa Nhiễm, ngươi không thể quên ta."
Hoa Nhiễm không biến sắc chui ra khỏi ngực của hắn, nhìn hắn cười rực rỡ, "Ca ca, ngươi không giống là người xấu, ta theo cha về nhà trước."
Nguyệt Vô Phong cầm lấy tay nàng không muốn buông nhưng không biết làm sao mở miệng.
Hoa Yêu nhìn Nguyệt Vô Phong nói, "Ta mang Hoa Hoa trở về trước, xem rốt cuộc có chuyện gì, mấy ngày nữa ta tới tìm ngươi trông coi nàng, lần này sau khi nàng trở thành yêu, có thể trên người mất đi phần lớn năng lực, chỉ tạm thời bị mất trí nhớ."
Sau khi Nguyệt Vô Phong nghe xong, nghiêm túc gật đầu một cái.
Hoa Yêu mang theo Hoa Nhiễm trở về nhà, vừa đến nhà Hoa Yêu vuốt đầu Hoa Nhiễm nói, "Hài tử ngoan, nói thật cho cha biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Gì?" Hoa Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoa Yêu, vẻ mặt mê man.
"Hài tử, giả vờ ngốc với cha là không có quả ngon để ăn, nói đi, ngươi muốn làm gì?"
Vẻ mê man ngây thơ trên mặt Hoa Nhiễm, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, lộ ra vẻ mặt hoạt bát, lắc lắc cánh tay Hoa Yêu, "Cha, cha cũng biết rồi hả?"
"Nói nhảm, từ nhỏ đến lớn ngươi cũng chưa từng ôm cha ngươi như vậy, cha ngươi là ai, cha ngươi còn không biết tâm địa của ngươi đầy mưu ma chước quỷ sao?"
Hoa Nhiễm cười một lúc, ngồi ở trên một cái ghế, đôi tay bưng mặt, "Cha, thân thể của ta bị một nam nhân khác nhìn thấy hết, cha nói ta nên đối mặt với Vô Phong như thế nào đây. . . . . ." . Ngay sau đó, Nàng đem cả gương mặt chôn vào giữa hai chân, không dám ngẩng đầu.
"Nghe Vô Phong nói, ngươi bị biến thành yêu? Chuyện gì xảy ra?"
Hoa Nhiễm đem chuyện đã xảy ra kể tỉ mỉ cho Hoa Yêu nghe, nói xong chỉ mặt của mình, "Dường như mọc ra đóa hoa thật to, trở nên xấu xí chết rồi."
Hoa Yêu nghe xong lắc đầu một cái, "Vì chuyện như vậy mà ngươi chạy trốn? Như vậy cũng thật có lỗi với tiểu tử Vô Phong."
"Nào có, cha nói, hắn cùng người khác liều mạng, còn nói là chuyện của nam nhân bọn hắn, rõ ràng không xem ta ra gì, nếu hắn chết rồi, ta làm thế nào?" Hoa Nhiễm chu miệng, thở phì phò, "Sau đó sinh yêu khí, mượn tức giận chạy đi, sau đó gặp phải lão đạo sĩ, bị đánh đến gần chết. . . . . ." . Hoa Nhiễm nói những chuyện kia, Hoa Yêu lại đau lòng tức giận, hận không được lập tức lên đạo quan giết sạch bọn đạo sĩ này, "Sau đó được Thập Dạ cứu đi. . . . . . Ta thật sự không nhớ nổi cái gì, giống như một tiểu hài tử, ăn vạ và làm nũng với hắn. . . . . . hôm nay lúc ta nhìn thấy Vô Phong mới nhớ ra được, sau khi nhớ ra ta lại không dám đối mặt. . . . . ."
"Có muốn cha báo thù cho ngươi hay không!" Mắt Hoa Yêu hồng hồng, nhếch miệng tức giận nói.
"Cha, thôi đi, cái tên kia bị Thập Dạ giết chết rồi."
Hoa Yêu từ từ bình phục lại tâm tình, bảo Hoa Nhiễm đưa tay lấy tới, hắn truyền pháp thuật, từ từ lòng bàn tay Hoa Nhiễm xuất hiện một đóa hoa nhỏ tinh xảo, "Từ nhỏ ngươi chịu đủ khi dễ, lại hay chạy loạn, phụ mẫu đều sợ ngươi sẽ đi vào ma đạo, vì vậy cha thu pháp thuật của ngươi, hôm nay cha tin tưởng ngươi, pháp thuật kia cứ giao cho ngươi tự bảo quản, dù sao có thể bảo vệ tốt mình." Trong mắt của hắn đầy từ ái, vỗ đầu Hoa Nhiễm, đi vào gặp mẹ ngươi một chút, mẹ ngươi vẫn nhớ ngươi.
Rèm bị vén lên, cũng không biết Hoa mẫu đứng ở phía sau rèm nghe bao lâu, trong mắt rưng rưng, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hoa Yêu, một tay ôm lấy Hoa Nhiễm, "Hoa Hoa, ngươi chịu khổ."
"Mẹ. . . . . ." Hoa Nhiễm nghẹn ngào