"Để cho mẹ xem vết thương trên người ngươi." Hoa mẫu kéo Hoa Nhiễm vào trong phòng, tỉ mỉ quan sát vết thương trên người, vết thương cũng đã tốt, thật may da của Hoa Nhiễm rất tốt, khôi phục được cũng rất tốt, mặc dù chưa tới vài ngày nhưng giống như da bình thường, thế nhưng Hoa mẫu nhìn thấy còn có chút dấu vết thay đổi vẫn hít vào một hơi, cố nén nước mắt tuôn ra ngoài.
Hoa Nhiễm đứng dậy ôm mẹ, "Mẹ, đừng khóc, không phải ta còn sống rất tốt sao?"
"Rất đau phải không."
"Phải . . . . . Nhưng bây giờ không đau nữa. . . . . ."
Ngay sau đó Hoa mẫu thay đổi đề tài, "Hoa Hoa, Thập Dạ đối đãi với ngươi tốt không?"
"Mẹ, nếu ta nói hắn đối đãi với ta không tốt, đây tuyệt đối là gạt người. Hắn hết sức dụng tâm đối với ta, sở dĩ vết thương trên người ta khôi phục nhanh như vậy là do hắn dùng máu của mình để làm thuốc dẫn. Khi đó tâm trí của ta không tỉnh táo, luôn giở trò, còn kén cá chọn canh, nhưng hắn không tức giận. Hắn đối với ta, một chút cũng không tức giận. . . . . ." Vẻ mặt của Hoa Nhiễm rất nghiêm túc kể lại.
Trên mặt Hoa mẫu càng hiện lên lo lắng mãnh liệt, "Ngươi chẳng lẽ. . . . . . Thay đổi tình cảm sao?"
Hoa Nhiễm vừa nghe, phốc một tiếng, "Mẹ, ngươi nói gì vậy? Hắn đối đãi tốt với ta, ít nhất ta sẽ không đối với hắn hung ác như trước kia, nhưng cũng không đại biểu rằng ta muốn lấy thân báo đáp đâu, hơn nữa tình cảm của ta và Vô Phong làm sao nói chấm dứt thì chấm dứt. Nhưng hắn đã nhìn thấy thân thể của ta. . . . . ." . Sắc mặt Hoa Nhiễm xụ xuống, "Vĩnh viễn là cái gai trong lòng ta. . . . . ."
Hoa mẫu lại hỏi, "Có làm qua chuyện kia không?"
"Chuyện này không có. . . . . . Chúng ta chỉ hôn nhẹ, ôm một chút, không có làm chuyện gì khác . . . . ." Hoa Nhiễm nói xong, mặt đỏ lên.
Hoa mẫu lại an ủi nàng, "Cũng không phải do ngươi nguyện ý, Vô Phong sẽ tha thứ cho ngươi."
"Hừ, ta mới không có ý định nói chuyện này cho hắn biết. Hừ, hắn là người xấu. . . . . ."
"Nha đầu này. . . . . ." Hoa mẫu thở dài một cái, "Vô Phong cũng là quan tâm ngươi. . . . . ."
"Mẹ, ban đầu cha theo đuổi mẹ mấy năm?"
"Nếu nói theo đuổi, cha ngươi theo đuổi đến mười năm, nhưng nếu tính nghiêm túc, cha ngươi theo đuổi ba năm. Năm đó cha ngươi chân đạp mấy thuyền cũng không biết, ta làm sao chịu để ý đến hắn. . . . . ."
"Mẹ, ngươi thật là giữ bình tĩnh. Không sợ cha chạy đi với các nữ nhân khác?" Hoa Nhiễm cười hì hì hỏi.
"Nếu chạy đi thật thì chứng tỏ ta với cha ngươi vô duyên."
"Aiz, ta và Nguyệt Vô Phong ở cùng một chỗ. . . . . . mấy tháng ngắn ngủi như vậy, ta còn chưa hưởng thụ được mùi vị theo đuổi. Ta muốn hắn theo đuổi ta, ta muốn khi dễ hắn, ta muốn hung hăng khi dễ hắn!"
Hoa mẫu thấy nàng đã quyết tâm, nói, "Hoa Hoa, ngươi cũng không nên quá đáng. Nếu không dựa vào tính tình của Vô Phong, chắc chắn tức giận, đến lúc đó đừng trách mẹ đã không nhắc nhở cho ngươi."
"Mẹ, mẹ yên tâm, ta tự có chủ trương."
Hoa Hoa suy nghĩ một chút lại chạy đi hỏi Hoa Yêu, "Cha, nữ nhân làm ra chuyện gì sẽ kích thích nam nhân?" Nàng thấy vẻ mặt Hoa Yêu mê man, cười gian mấy tiếng. Hoa Yêu hiểu ý, dùng sức vỗ đầu nàng, "Ngươi có bệnh sao, nhưng chuyện này. Chẳng qua. . . . . . Ta cũng thích xem kịch hay, nói cho ngươi biết, ngươi đi tìm nam nhân tới, có thể kích thích nam nhân nhất. . . . . . Ừ, ngươi tiếp tục giả vờ mất trí nhớ. Ở trước mặt của Nguyệt Vô Phong, các ngươi cùng thân mật một chút, đối với Nguyệt Vô Phong cũng không cần quá kém, phải đối tốt với hắn, nhưng đối với người khác, phải tốt hơn."
"Cha, còn gì nữa không?"
"Có, đương nhiên là có."
"Ngươi lại dạy hư con gái ngươi?" Không biết từ lúc nào Hoa mẫu đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoa Yêu chằm chằm.
Hoa Yêu vội vàng bật cười, "Con gái chúng ta muốn làm người xấu, ta chỉ giúp nàng một tay."
"Hả?"
"Ách. . . . . . sáng mai chúng ta đi ra ngoài chơi, ta gọi Nguyệt Vô Phong tới, chúng ta đi, nhưng chúng ta không tham dự." Hoa Yêu vội vàng lấy lòng.
Hoa Nhiễm lắc đầu một cái, đi tới phòng ngoài, nhìn hoa đào bay múa đầy trời, nàng không khỏi xoay tròn, tay áo và xiêm y tung bay, sau đó nằm trên mặt đất, mặc cho mùi hoa lan tỏa khắp trên người nàng, khóe môi có nụ cười nhàn nhạt.