Trải qua một tháng ở chung, Đỗ Phi Phi rốt cục từ vô số kinh nghiệm đau thương tổng kết ra một đạo lý sinh tồn.
Đó chính là, không cần xem hai người là đồng loại.
Hoặc không coi mình là người, hoặc không coi hắn là người. Cứ như vậy, mà chịu đựng đi đến Trung Thục.
Vừa vào đến đất Thục, mọi người trên xe ngựa đều có dự định riêng,
vội vàng rời đi, tốc độ nhanh chóng, tâm tình cũng cấp bách, gần như có
thể dùng từ “tai vạ đến nơi” để hình dung.
Đỗ Phi Phi lại cô độc, bên cạnh chỉ còn một người đang cười vô cùng vui vẻ – ngụy Kiếm Thần.
Có điều nàng rất nhanh phấn chấn tinh thần trở lại, nhiệt tình hỏi thăm chung quanh xem nơi nào bán vải thêu.
Diệp Thần thản nhiên theo phía sau mông nàng, thấy nàng chạy đến cửa hàng vải, hiếu kỳ nói: “Ngươi muốn mua quần áo sao?”
“Không phải ngươi muốn mua vải sao?” Mua xong vải, sau này mỗi người
đi một ngả, cuộc sống một lần nữa trở nên tốt đẹp. Đỗ Phi Phi không nhịn được mà bắt đầu khao khát tháng ngày tự do.
“À.” Hắn chậm rãi lên tiếng, biểu tình có chút sâu xa khó hiểu, “Ngươi rất hy vọng ta sớm mua được vải hay sao?”
“Mong muốn của cố chủ, chính là nguyện vọng của ta. Yêu cầu của cố
chủ, chính là theo đuổi của ta.” Chỉ cần có thể sớm rời đi một chút,
nàng không ngại nói những lời hùng hồn như thế.
Hai con ngươi của Diệp Thần ánh lên màu thâm sâu, “Mong muốn và yêu cầu của ta ư? Bất kể cái gì cũng được?”
“À, cũng không hẳn thế. Làm người vẫn phải có những chuẩn mực cơ bản, ví dụ như những chuyện thương thiên hại lý, bội bạc, trộm cắp, giết
người cướp của, đánh chết ta cũng không làm.”
Khóe môi hắn khẽ cong lên, “Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngươi.”
Đỗ Phi Phi 囧*.Hôm nay nàng nói nhiều như vậy, hắn muốn ám chỉ câu nào đây? Có thể nói rõ một chút hay không?
*囧: một icon được sử dụng rất phổ biến bên Trung Quốc, chỉ trạng thái đơ, sốc…
Diệp Thần khoanh tay đi về phía bên kia.
“Ngươi đi đâu đấy?” Đỗ Phi Phi vội vàng đuổi theo.
“Mua vải.”
“Ơ? Tại sao không mua ở nơi này?”
“Bởi vì vải mà ta muốn, chỉ một nơi có.”
Thật là kén chọn: “Nơi nào?”
*
Đường Môn.
Đỗ Phi Phi ngẩng đầu nhìn hai chữ lớn được làm bằng bạc trên tấm biển, trong lòng có cảm giác như ăn năm cân cơm thiu.
“…… Không phải ngươi nói muốn mua vải sao?” Nơi này hình như nổi danh về độc đi?
“Đúng vậy.” Diệp Thần đáp vô cùng thản nhiên.
Đường Môn bán vải thêu sao?
Suy nghĩ của Đỗ Phi Phi bỗng nhiên hỗn độn.
Nhắc tới Đường Môn, giang hồ đồn thổi rất nhiều. Mà trong đó chuyện khiến người nghe kinh sợ nhất chính là —
“Đường lão thái thái, thật sự nuôi quỷ giết người sao?” Nàng thì thào hỏi.
Diệp Thần nhíu mày nhìn nàng, “Làm sao ngươi biết?”
Đỗ Phi Phi sợ tới mức ngây người, thất thanh nói: “Chẳng lẽ là sự thật?”
Sắc mặt hắn chợt trở nên âm trầm, cả người nổi lên sát khí, “Ngươi biết quá nhiều, xem ra không giữ ngươi lại được.”
Miên Vũ đao trong tay run rẩy.
Nàng muốn nâng tay rút đao, nhưng cả người giống như bị chế ngự, nửa bước cũng không thể động đậy.
Nơi đẹp nhất trên khuôn mặt của Diệp Thần chính là lông mi và đôi mắt.
Lông mi cong dài tuyệt đẹp.
Đôi mắt sáng ngời có thần.
Hợp lại một chỗ, tạo nên vẻ tuấn tú thanh nhã khó nói nên lời.
Nhưng giờ phút này Đỗ Phi Phi lại chỉ nhìn thấy hai thứ cùng một màu
đen này tràn ngập sát khí lạnh lẽo. Sát khí so với tất cả những đối thủ
nàng từng gặp lúc trước đều mạnh hơn……. Chẳng lẽ, hắn thật sự là Kiếm
Thần?
Trong lòng Đỗ Phi Phi run lên nhè nhẹ. Trên giang hồ không có truyền
thuyết người nào đó có thể chặn được một kiếm của Kiếm Thần. Nàng không
nghĩ mình có thể là người đầu tiên tạo nên truyền thuyết này.
Nhưng trong khi Đỗ Phi Phi nghĩ mình sẽ phải chết là điều không thể
nghi ngờ, thì hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói mờ ám mà trầm thấp,
“Thật ra…… ta chính là một trong năm tiểu quỷ mà Đường lão thái thái
nuôi, tên thật của ta là…… Quái Thần.”
…… Đỗ Phi Phi không nói tiếng nào quay đầu đi vào bên trong.
Nhất định vừa rồi do quá mệt mỏi cho nên tứ chi mới vô lực và choáng
váng. Người như thế mà là Kiếm Thần thì nàng chính là Đao Bá*!
*Đao bá: bá chủ về đao, ý đặt song song với từ kiếm thần – thần về kiếm.
Chưa tới Đường Môn đã biết Đường Môn lớn, nhưng sau khi đến được
Đường Môn mới biết một chữ “lớn” hoàn toàn không thể dùng để hình dung
về nơi này.
Ngoại thành. Nội thành. Trung Tâm thành.
Đường Môn tổng cộng phân làm ba thành.
Ngoại thành là nơi những dân chúng thông thường phụ thuộc vào Đường Môn an cư lạc nghiệp.
Nội thành là nơi ở của các đệ tử khác họ của Đường Môn cùng một bộ
phận đệ tử họ Đường nhưng chưa đủ tư cách để vào Trung Tâm thành.
Trung Tâm thành tên như ý nghĩa, chính là nơi trọng yếu nhất của
Đường Môn, nơi dừng chân của những nhân tài kiệt xuất Đường Môn. Đỗ Phi
Phi hiện tại đang đi dạo ở Ngoại thành.
Trên gã tư đường người đến kẻ đi náo nhiệt, không khác biệt lắm so với những thành trấn bình thường.
Bỗng, mắt nàng sáng lên, “A, nơi này quả nhiên có vải thêu.”
Diệp Thần đè lại bả vai của nàng, “Không phải loại ta muốn.”
“Đến tột cùng là ngươi muốn loại nào? Chẳng lẽ muốn loại vải mà Đường lão thái thái tự tay dệt cho ngươi?”
“Không sai, ta đúng là muốn Đường lão thái thái tự mình dệt cho ta……” Hắn ngả ngớn nhướn mày, “Một cái yếm.”
Đỗ Phi Phi chấn động đến mức không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, mới yên lặng thay mình gạt một giọt nước mắt đau
khổ, “Ta rốt cục cũng biết tại sao ngươi muốn thuê ta làm bảo tiêu.”
“Ồ?”
“Nhưng thời điểm ngươi lựa chọn ta không cảm thấy rất có lỗi với ta sao?”
…… Muốn mua cái yếm của Đường lão thái thái? Chỉ tưởng tượng thôi,
nàng đã cảm thấy hai mắt mình biến thành màu đen, tiền đồ u ám.
“Có sao? Lúc ấy ta còn cảm thấy ngươi rất vui vẻ.”
“Có lẽ, đó chính là lần vui vẻ cuối cùng của ta trong kiếp này.” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn ánh chiều tà phía trước.
Tà dương như máu. Đường Môn phảng phất đắm chìm bên trong huyết quang.
“Ngươi suy nghĩ cái gì đó?” Diệp Thần ở phía sau nàng hiếu kỳ hỏi.
“Vinh thịt lợn.” Nàng theo bản năng trả lời. Ngẫm lại nếu lúc trước
hắn không xuất hiện, có lẽ cùng lắm thì nàng cũng chỉ phải ở nhà Vinh
thịt lợn vừa làm việc thuê vừa chờ Tiên Tiên tới cửa giải cứu mà thôi.
Đường cong trên khóe miệng Diệp Thần chậm rãi cứng ngắc, “Hắn có điểm gì đáng để ngươi nhớ?”
“…… Ít nhất hắn không có ý nghĩ không an phận với Đường lão thái thái.”
Đi đến tận cửa Nội thành, Diệp Thần vẫn im lặng mặt không đổi sắc.
Trong lòng Đỗ Phi Phi hơi bỡ ngỡ, cố ý đi chậm, tụt lại hai ba thước so với hắn.
Canh giữ ở cửa thành là hai đệ tử khác họ, trên lưng là thẻ bài đồng
dạng. “Xin hỏi người tới là ai?” Đệ tử Đường Môn hiếm khi thấy người lạ
vào cửa, bởi vậy vẻ mặt pha chút hiếu kỳ.
“Diệp Thần. Diệp trong Diệp Thần, Thần trong Diệp Thần.”
Đỗ Phi Phi bỗng nhiên hiểu ra. Thì ra đoạn tự giới thiệu này đã được hắn luyện tập rất nhiều lần.
Đệ tử Đường Môn tỏ vẻ sợ hãi động dung, “Chính là ‘Bạch y đạm tảo Nga Mi tuyết, một kiếm tiếp hoa thiên hạ khuynh’ Kiếm Thần Diệp Thần Diệp
đại hiệp sao?”
Diệp Thần lại cười nói: “Chẳng lẽ trên giang hồ còn có Diệp Thần thứ hai?”
Đỗ Phi Phi đột nhiên có chút ít tôn trọng với kỹ xảo ngôn ngữ cao
thâm của hắn. Những lời này là đúng là ý vị thâm sâu. Vừa là hỏi vặn
lại, vừa có thể lý giải nghi vấn.
Đệ tử Đường Môn hiển nhiên không có lý giải sâu xa như Đỗ Phi Phi,
bọn họ thực tự nhiên mà chỉ hiểu theo tầng nghĩa thứ nhất. “Diệp đại
hiệp chờ chút, ta lập tức đến Trung Tâm thành báo với chưởng môn.”
Một đệ tử Đường Môn vội vã chạy đi, để lại một người khác thái độ vô cùng kinh sợ, cẩn thận.
Đỗ Phi Phi kéo tay áo hắn, kéo ra bên ngoài vài bước, mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Hiện tại chạy còn kịp.”
“Vì sao phải chạy?” Hắn vô tội nháy mắt. “……”
Đỗ Phi Phi tuyệt vọng nhìn hắn.
Đứa nhỏ này hóa ra bị…… ngốc.