Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 5: Chương 5: Độc Đường Môn Là Lợi Hại Nhất




Đường Khôi Hoằng – Đường chưởng môn rất nhanh dẫn theo một đệ tử chạy tới đây. Hắn bảo dưỡng rất khá, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi. Làn da trắng hồng, hai mắt thâm thúy, nếp nhăn nơi khóe mắt rất mỏng. Bộ pháp đi đường của hắn rất ổn định vững chắc, tuy xa mà gần, khí thế mười phần, không giống như chưởng môn Đường Môn nổi tiếng dụng độc, mà giống một cao thủ thiên về quyền cước và công phu hơn.

Khi ánh mắt của hắn và Diệp Thần đối nhau, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười chân thành, giống như bằng hữu thất lạc nhiều năm.

“Nói vậy vị này chính là Diệp đại hiệp. Không ngờ Đường Môn ở Thục Trung, lại có thể nghênh đón Diệp đại hiệp đại giá quang lâm.”

Hắn nói xong câu này, Đỗ Phi Phi chợt tỉnh ngộ.

Chẳng lẽ Diệp Thần lựa chọn Đường Môn, chính là vì nó cách võ lâm Trung Nguyên khá xa, tin tức không thông thuận, càng dễ dàng mạo danh thế thân để có thể tự do ăn uống?

Chỉ là, nếu có sự lựa chọn, thà rằng nàng bị một đám cao thủ võ lâm vạch trần, sau đó đánh cho xuất huyết bên trong, cũng không muốn bị một đám cao thủ dụng độc chiêu đãi, mỗi ngày sợ đến hỏng não mất.

Ngược lại, Diệp Thần vẫn rất trấn định, mỉm cười, giống như gió xuân thổi qua mặt hồ, “Là ta đặc biệt tìm đến.”

Đường Khôi Hoằng hơi kinh ngạc, “Không biết Diệp đại hiệp có chuyện gì?”

“Ta đến……” Phút chốc hắn mở rộng nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Tìm Đường lão thái thái kiếm cơm ăn.”

……

Đỗ Phi Phi thật muốn treo một cái biển trước ngực – ta chỉ trùng hợp đi ngang qua, không quen biết hắn.

Có điều trước khi nàng hành động, Diệp Thần đã kéo nàng đến bên người, dùng cánh tay chặt chẽ công khai biểu thị quan hệ của bọn họ: “Hai miệng ăn, chắc không nhiều lắm đi?”

Đỗ Phi Phi cúi đầu. Mũi chân ra sức đào đất, thật muốn đào ra một cái hố cho mình chui vào.

Nếu hắn thật sự là Kiếm Thần như hắn nói, nàng mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình khi xuống mồ.

— gặp được cố chủ như vậy, không bằng nhắm mắt làm ngơ, yên ngủ thái bình.

Đường Khôi Hoằng không hổ là môn chủ trăm dặm mới tìm được của Đường Môn, tuy rằng lần đầu gặp người tới cửa gạ cơm ăn, lại còn là Kiếm Thần, nhưng vẫn bình thản ung dung cười nói: “Tất nhiên là vô cùng hoan nghênh.”

“Tất nhiên không ai hoan nghênh* sao?” Đỗ Phi Phi lập tức có cảm giác như chết mà được sống lại, ánh mắt tỏa ra tia sáng lấp lánh, “Chúng ta vẫn nên đi thôi.”

*Từ “vô cùng” và từ “không ai” có phiên âm là “wúrèn” và “wúrén” khi đọc “không ai” thì từ “wúrén” bị biến âm thành “wúrèn” nên Phi Phi hiểu nhầm.

May mắn là bị cự tuyệt.

Xem ra Đường Môn cũng không phải không có đầu óc. Làm sao có chuyện Kiếm Thần lại chạy tới cạ cơm ăn, vừa nhìn đã biết là giả!

Nàng chậm rãi thở ra một hơi.

Đường Khôi Hoằng dở khóc dở cười, “Diệp đại hiệp muốn tới, Đường mỗ chỉ ngại phòng ốc sơ sài chậm trễ, sao có thể không chào đón? Là vô cùng hoan nghênh.”

Diệp Thần kéo tay nàng, gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, huống chi ta còn có thứ muốn mượn Đường lão thái thái.”

…… Hắn thật sự nói ra chuyện đó.

Đỗ Phi Phi hoàn toàn tuyệt vọng.

Không ngờ nàng lang bạt giang hồ nhiều năm như vậy, cư nhiên lại bị độc chết.

Hơn nữa là tự mình đến cửa để Đường Môn giam lại hạ độc.

— thật sự là vô cùng thê thảm!

Sắc mặt Đường Khôi Hoằng khẽ biến, “Gia mẫu đang bế quan. Diệp đại hiệp nếu muốn mượn thứ gì, không ngại có thể hỏi ta cũng được.”

“Không được, vật ấy chỉ có thể mượn từ chỗ của Đường lão thái thái.”

“Ồ? Không biết đến tột cùng là vật gì?” Đường Khôi Hoằng vô cùng hiếu kỳ.

Diệp Thần mỉm cười, “Cũng không phải cái gì to tát, chỉ là……”

“Chính là ngày sinh tháng đẻ của Đỗ Phi Phi ta.” Đỗ Phi Phi lớn tiếng nói như đinh đóng cột.

Dư âm quanh quẩn bốn phía.

Diệp Thần quay đầu tủm tỉm cười nhìn nàng.

Nàng ngửa đầu nhìn bầu trời.

Đường Khôi Hoằng từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, “Thì ra vị này chính là Miên Vũ đao Đỗ cô nương gần đây đang nổi danh trên giang hồ. Chỉ là không biết, vì sao ngày sinh tháng đẻ của cô nương lại ở trong tay gia mẫu?”

Đỗ Phi Phi cúi đầu, lắp bắp nói: “Đây là bởi vì…… bởi vì……” Mau nghĩ đi, liệt tổ liệt tông của Đỗ gia có ai họ Đường không, có thể tìm đến một chút quan hệ. Không có họ Đường, thì họ Nghiêm họ Vưu cũng được.

“Nguyên nhân cụ thể khi gặp được Đường lão thái thái tự nhiên sẽ sáng tỏ.” Diệp Thần vẫn thản nhiên ung dung.

Đỗ Phi Phi như trút được gánh nặng.

“Một khi đã như vậy, mời hai vị chịu thiệt một chút ở tại Ngoại thành.” Đường Khôi Hoằng không nắm được ý đồ đến của hai người, đành phải an bài trước như thế.

Khóe miệng Diệp Thần cong lên, thản nhiên nói: “Ngươi cũng biết là chịu thiệt sao?”

Đỗ Phi Phi rất tự giác đem gánh nặng vừa rồi vứt trên mặt đất một lần nữa nhặt lên đặt trên lưng. Nên sớm biết, miệng của hắn là kiếm hai lưỡi, vừa mở miệng là hai bại ba thương.

— mà nàng, chính là vật hi sinh vô tội của ba thương kia.

Thái độ của Đường Khôi Hoằng mặc dù tốt, lúc này cũng không khỏi có chút khó chịu.

Đệ tử đứng phía sau Đường Khôi Hoằng đột nhiên tiến về phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Ngươi dựa vào cái gì chứng minh ngươi là Kiếm Thần? Vô Tận kiếm của ngươi đâu?”

Gió lửa chưa cháy lan đến đồng cỏ, một tầng sương dày đã ùn ùn kéo đến đè ép xuống, khiến không khí trở nên băng lạnh tới cực điểm.

Tâm tình vốn quay cuồng của Đỗ Phi Phi bỗng nhiên trở nên bình tĩnh.

Đao còn đang trong tay.

Nàng sẽ không để người khác có thể đàn áp được.

Diệp Thần chậm rãi nghiêng đầu, tuấn mi lãng mục phảng phất như đang trong sương mù, sâu không lường được: “Chôn.”

Tâm tình lo lắng của đệ tử kia bỗng nhiên biến mất, khóe miệng khinh thường cong lên, “Từ trước đến giờ ta chưa từng nghe qua chuyện kiếm khách lại chôn kiếm của mình.”

Diệp Thần nhướng mi nói: “Cho nên hiện tại ta nói cho ngươi nghe.”

Nếu không phải đang chuẩn bị tư thế có thể rút đao bất cứ lúc nào, Đỗ Phi Phi thật muốn vỗ tay, vì hành động và dũng khí của hắn.

Kẻ này là không biết hay giả vờ không sợ?

“Ngươi……” Khí thế chất vấn uy hiếp của tên đệ tử kia đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng.

Bởi vì ánh mắt Diệp Thần vừa lúc quét đến trên mặt hắn. Giống như vô số cây kim cắm ba phần vào da thịt.

Đường Khôi Hoằng rốt cục cũng nhớ đến sự tồn tại của mình, nói chen vào: “Là Đường mỗ đường đột. Lấy thân phận của Diệp đại hiệp tất nhiên phải ở trong Trung Tâm thành.”

Ánh mắt Diệp Thần nhất thời nheo lại thành một đường thẳng, cười nói: “Nếu Đường chưởng môn đã có thịnh tình chân thành như thế, ta đây cũng không tiện cự tuyệt.”

Cái trán Đường Khôi Hoằng thấm đầy mồ hôi lạnh, “Phải phải, các vị không cần cự tuyệt.”

Đỗ Phi Phi 囧 囧 nhìn trái nhìn phải.

Cứ như vậy sao, chiến tranh biến thành tơ lụa?

…… Đường Môn trong thực tế khác quá nhiều so với truyền thuyết, đường đường là đại chưởng môn của Đường Môn thế nào lại vui vẻ hơn cả chưởng quầy của Duyệt Lai khách điếm? [Duyệt lai có nghĩa là vui vẻ]

*

Cái gọi là Trung Tâm thành, chính là một phủ trạch vô cùng rộng lớn.

Đỗ Phi Phi và Diệp Thần được an bài trong cùng một viện.

Viện rất lớn, phòng rất sáng, cây cối rất xanh, điều duy nhất khiến nàng không được tự nhiên chính là tên của viện này.

Nàng cảm thấy có đôi khi làm người không thể quá thẳng thắn, cứ coi như là muốn hạ độc thủ, cũng không cần trực tiếp đưa bọn họ vào Độc Thủ cư chứ?

Ý đồ rõ ràng như vậy, khiến nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà không cho bọn họ cơ hội.

Đường Khôi Hoằng nói: “Hai vị cần gì cứ nói đừng ngại.”

Đỗ Phi Phi nói: “Có thể đưa giải dược tới không?”

“…… Đỗ cô nương trúng độc?” Đường Khôi Hoằng khẽ giật mình.

Diệp Thần cười nói: “Nàng muốn đề phòng tai họa xảy ra.”

Đường Khôi Hoằng cười gượng, “Đỗ cô nương lo xa rồi.”

Diệp Thần gật gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy. Thật ra độc của Đường Môn là lợi hại nhất.”

Trong lòng Đường Khôi Hoằng và Đỗ Phi Phi đồng thời xẹt qua một dự cảm chẳng lành.

Diệp Thần vẫn tiếp tục nói: “Buổi tối nhiều muỗi, có thể dùng để đuổi đi.”

……

Đỗ Phi Phi cẩn thận nhìn về phía Đường Khôi Hoằng, phát hiện ra hắn đang ngửa đầu, nhìn trời xanh.

Xem ra ở chung với Diệp Thần, cổ của mọi người đều thật mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.