Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 92: Chương 92: Phiên Ngoại 2




Người bình thường khi được làm phụ thân đều vui mừng hoan hỉ, nhưng Diệp Thần xưa nay đều không phải người bình thường.

Từ thời khắc bà mụ ôm ra một con khỉ nhỏ mặt mũi nhăn nheo đỏ bừng vừa nhìn thấy hắn đã gào khóc thảm thiết, Diệp Thần đã nhận định bọn họ không hợp nhau.

Điều này đạt đến cực điểm khi con khỉ da đỏ kia từ sáng đến tối quấn lấy Đỗ Phi Phi đòi bú sữa.

Cứ nghĩ tới chuyện ngoại trừ hắn còn có một người khác mỗi ngày sờ đến ngậm đến da dẻ bóng loáng của Phi Phi, Diệp Thần lại cảm thấy buồn bực.

Hắn vốn còn nỗ lực mời bà vú đến trông đứa nhỏ, nhưng sau lần thất bại thứ mười tám, dọa sợ mấy chục bà vú vài dặm chung quanh, hắn rốt cục cũng bạo phát.

Đỗ Phi Phi nhìn bộ mặt cười giả tạo của hắn, rùng mình ôm càng chặt đứa nhỏ vào trong ngực, “Chàng không thể đối xử với nó tốt một chút sao?” Từ sáng đến tối đều trưng ra khuôn mặt như có thâm thù đại hận, người không biết còn tưởng rằng đứa nhỏ này là kết quả của việc nàng “hồng hạnh trèo tường”.

Diệp Thần nhìn chằm chằm con khỉ nhỏ nằm ngủ ngon lành ở trong lòng nàng, cười lạnh nói: “Nó không thể không bú sữa sao?”

Đỗ Phi Phi nói: “Nó còn chưa đầy một tuổi.”

“Chưa đầy một tuổi đã đáng ghét như vậy, lớn lên không phải càng ghê gớm sao?”



Đỗ Phi Phi nhìn bảo bối ngủ an ổn trong lồng ngực của nàng, buồn phiền nói: “Nó đáng ghét ở chỗ nào?” Hai gò má phúng phính trắng hồng, đáng yêu biết bao nhiêu. Nàng nhìn nhìn, lại không nhịn được mà nở nụ cười tràn ngập yêu thương.

Diệp Thần cảm thấy chói mắt, duỗi tay ra, ôm lấy đứa bé trong lòng nàng.

Đứa nhỏ ngay cả mắt còn chưa mở đã bắt đầu gào khóc.



Phi Phi gượng cười nói: “Có thể là nó cảm thấy bị phá rối giấc ngủ.”

Diệp Thần nói: “Cái này gọi là háo sắc.”



Đỗ Phi Phi 囧囧 nghĩ, không nghĩ xem nó là kết quả của tên háo sắc nào.

“A, đúng rồi.” Nàng không chút biến sắc ôm lấy bảo bối, chờ nó yên tĩnh lại, mới mở miệng cười nói, “Còn chưa đặt tên cho nó đâu?”

Từ khi sinh ra đến hiện tại, bảo bối của nàng chỉ có hai cách gọi. Nàng gọi là ‘bảo bối tâm can’, hắn gọi là ‘con khỉ da đỏ’, tên gọi chính thức vẫn không có. Trên thực tế là từ khi đứa nhỏ ra đời đến nay, nhiệt độ trên mặt Diệp Thần cũng gần tương tự với đỉnh Thiên Sơn, khiến nàng không tìm được cơ hội nhắc đến chuyện này.

Diệp Thần nhíu mày.

Đỗ Phi Phi cướp lời nói trước: “Tốt nhất là một cái tên thanh nhã thoát tục.”

“Diệp Đạo Mai.”



Đỗ Phi Phi 囧 nói: “Nghe có vẻ rất xui xẻo.”

Diệp Thần hừ lạnh.

“Híc, nghĩ tên khác được không?” Nàng cười làm lành.

“Diệp Trà Cảnh.”

“Nghe có vẻ hơi yếu đuối?” Nụ cười của Đỗ Phi Phi càng méo, “Có thể bình thường một chút hay không?”

“Diệp Đồng Hâm.”



Diệp Thống Tâm!

Đỗ Phi Phi rốt cục cũng tức giận, “Đến cùng nó cũng là con trai của chàng! Có cần thiết phải đặt tên cho nó như vậy hay không?!”

Diệp Thần bình tĩnh: “Có.”



Ngay đêm đó, Đỗ Phi Phi ôm con trai ngủ ở thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.